Chương 14: Nữ Hoàng Và Nữ Nô

Thời đi học, trong lớp tôi có hai đôi yêu nhau, chuyện tình của hai đôi này được tất cả mọi

người quan tâm, cũng trở thành đề tài bàn tán của cả giảng đường. Không phải vì tình yêu

của họ ly kỳ, càng không phải vì họ là hoa khôi nam vương của trường, mà chỉ vì tình yêu

của hai đôi này trái ngược nhau, nhất là khi hai nữ chính còn ở chung một phòng ký túc.

Hiểu Dự thích bạn nam cùng lớp tên Cố Hàn, Cố Hàn là một chàng trai cao ráo đẹp trai, ngày

nào Hiểu Dự cũng mua bữa ăn sáng, đi chiếm chỗ, lấy nước, tất cả mọi thứ mà chúng ta có

thể nghĩ ra được,.... cô ấy cũng làm cho Cố Hàn. Ban đầu có người nói với Cố Hàn, Hiểu Dự

có phải bạn gái anh ta không, Cố Hàn cười ha hả " Bạn là con gái thì đúng hơn"

Sau đó Cố Hàn trải qua vài mối tình, bị một người con gái làm tổn thương nặng nề, song

Hiểu Dự vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, tốt với anh ta như xưa. Cuối cùng Cố Hàn đau khổ nhận

ra, chỉ có Hiểu Dự là yêu anh ta nhất. Thế là Hiểu Dự khổ tận cam lai, rốt cuộc cũng trở

thành bạn gái của Cố Hàn.

Còn cô bạn Hiểu Giai thì hoàn toàn ngược lại, bạn trai cô ấy cực kì tốt, hôm nào cũng mua

bữa sáng cho cô ấy, mà mua thứ cô ấy không thích thì chưa chắc đã ăn. Bạn trai Hiểu Giai

luôn tận tâm đối xử tốt với cô ấy, lấy nước, mua cơm, làm tùy tùng, gọi đến là đến, bảo đi là

đi, chàng trai này sống rất tiết kiệm nhưng lại hào phóng với Hiểu Giai.

Đương nhiên phòng kí túc của chúng tôi cũng rất hay bàn tán về họ, bạn tôi gọi hai cô này là

"Nữ hoàng" và "Nữ nô".

Nhưng một cô gái dù chịu hi sinh tới đâu thì trong lòng cùn ấp ủ một giấc mộng công chúa,

bởi vậy Hiểu Dự cãi nhau với Cố Hàn, nghe nói Hiểu Dự muốn Cố Hàn cũng có thể mua bữa

sáng cho cô ấy một hai lần, để người ngoài biết cô ấy cũng được yêu chiều. Nhưng Cố Hàn

không đồng ý, anh ta viện cớ sáng sớm không dậy được, Hiểu Dự bèn nói bữa trưa cũng

được, nhưng Cố Hàn vẫn từ chối " Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất ai lại đi đưa cơm cho

phụ nữ ?" Hai người chiến tranh lạnh một tuần, cuối cùng vẫn là Hiểu Dự thỏa thiệp, tiếp tục

những tháng ngày mua cơm lấy nước cho Cố Hàn.



Bạn tôi thở dài " Một ngày làm hầu, cả đời làm nô, không khá lên được đâu"

Nghe đâu về sau hai người này cũng kết hôn, nhưng cuộc sống sau khi kết hôn ra sao thì

không ai biết.

Có điều hôm trước, tôi lại gặp tình huống ngày ở một người bạn khác của mình.

Đương Đương là người độc miệng nhất trong số bạn thân của tôi, cô ấy không chỉ độc miệng

với người khác mà còn độc miệng với tôi, nhiều lúc muốn được cô ấy an ủi vài câu nhưng cô

ấy lại mắng tôi tới nỗi tim gan rỉ máu. Song cô ấy rất hài hước vui tính, nên tôi vừa yêu vừa

hận cô ấy.

Hôm trước, cô ấy hẹn tôi đi dạo phố dẫn theo một người bạn, người kia rất nhiệt tình, xung

phong đi mua nước cho chúng tôi, Đương Đương lắc đầu nhìn cô ấy " Nô tính ăn sâu vào

máu rồi"

Tôi lườm cô ấy, người ta tốt bụng đi mua nước mà cô ấy lại dám nói như vậy. Đương Đương

cao giọng đáp " Tớ đang lo lắng cho cô ấy đây, nếu giờ cô ấy sai tớ đi mua nước thì tớ thấy

mừng hơn đấy"

Sau đó, Đương Đương cho tôi biết ý định của mình. Người bạn này của Đương Đương hoàn

toàn không có tiếng nói trong nhà, quan hệ vợ chồng chẳng khác gì quan hệ chủ tớ, cô ấy sẵn

sàng phụ vụ mọi yêu cầu của chủ nhân, chỉ cần chủ nhân cau mày cô ấy cũng vô cùng lo

lắng, vắt óc nghĩ xem mình mắc lỗi gì, tìm mọi cách ghi nhớ sở thích chủ nhân, đoán tâm tư

chủ nhân. Nhưng "nông nô" cũng mơ "khởi nghĩa", thấy người khác sống vui vẻ thoải mái, cô

ấy cũng rất hâm mộ, nghe nói chồng của hai chúng tôi rất chiều chuộng chúng tôi, bèn quyết

định tiếp xúc với những người như chúng tôi nhiều hơn.

Tôi nghe mà phát hoảng, tôi nghĩ mỗi người một cách sống, bắt chước mù quáng có khi phản

tác dụng.

Lúc chúng tôi đi mua sắm, cô ấy thích một chiếc váy ngó qua nhãn hiệu, cô ấy đặt xuống,



Đương Đương cần lên " Có đắt lắm đâu, mua đi"

Cô ấy do dự nói " Chồng tớ sẽ mắng tớ mất mà đồ bằng lụa cũng khó làm việc nhà"

Đương Đương buồn phiền nói " Cậu quên cậu tới đây để làm gì à ? Cậu sợ anh ta cái gì ? Có

phải cậu không kiếm được tiền đâu, thích thì cứ mua, mua quần áo phải mua liền tay, tới lúc

cậu sáu mươi tuổi thì chẳng còn vóc dáng với da dẻ như vậy bây giờ đâu"

Có lẽ vì bản tính của phụ nữ là yêu cái đẹp, cũng có thể vì Đương Đương nhiệt tình cổ vũ, cô

ấy không những mua chiếc váy mà còn mua kha khá thứ khác. Lúc ra về, cô ấy tươi cười nói

với chúng tôi "Lâu rồi tớ không vui vẻ thế này, tớ cũng muốn đối xử tốt với bản thân như các

cậu vậy"

Đương Đương khích lệ cô ấy " Thế là tốt đấy, đừng coi mình như hầu thế nữa"

Tôi nhìn theo bóng lưng khuất dần của cô ấy, tưởng tượng tình cảnh khi cô ấy về nhà. Nhưng

vì bận rộn nên tôi quên mất chuyện này.

Một tuần sau, Đương Đương hẹn tôi ra ngoài, Đương Đương đột nhiên nhớ tới người bạn kia,

bèn gọi điện cho cô ấy muốn tới chơi cùng chúng tôi không.

Sau khi ngắt máy, Đương Đương rầu rĩ nói với tôi " Cô ấy nói không đi được, cũng không

muốn "khởi nghĩa" nữa, quần áo mua về lần trước bị chồng cô ấy cắt nát cả rồi, hỏi cô ấy

từng tuổi này còn định mặc cho ai xem"

Tôi ngạc nhiên " Quá đáng tới mức ấy cơ à ?"

Đương Đương nói thấm thía "Làm nữ nô lâu rồi, người ta đã sớm coi mình là nữ nô, giờ tự

nhiên đòi làm nữ hoàng, ai chịu chứ ? Nhưng nếu muốn làm nữ hoàng thật thì cũng không ai

ngăn nổi. Phụ nữ ấy mà! Địa vị ra sao là ở mình cả thôi"

Bởi vậy, một cô gái thông minh xác lập địa vị rõ ràng cho mình từ đầu, nếu không sau này rất

khó thay đổi. Chúng ta không cần làm nữ hoàng, nhưng cũng đừng làm nữ nô, thỉnh thoảng

chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng không thể chịu khổ cả đời được, đúng không ?

Chúng ta chỉ cần làm một cô gái nhỏ được yêu thương là đủ rồi"