Chương 9

Thường Duệ Trạch cứng ngắc bước tới chỗ Á Kỳ.Từng luồng kɧoáı ©ảʍ xen lẫn cảm giác được linh lực chạm vào không ngừng dâng trào trong cơ thể, đặc biệt là cái đường mỏng manh không ngừng ra vào đều đặn đó, Á Kỳ mơ mơ màng màng, gần như phát điên.

Không đủ…muốn nhiều hơn nữa…

Á Kỳ đắm chìm trong niềm vui sướиɠ đến nỗi không nhận ra Thường Duệ Trạch đã đứng trước mặt cậu vài phút.

Cậu nhìn lên.

Đôi mắt xanh trong veo của cậu có hơi nước, như thể giây tiếp theo liền khóc, khóe mắt ửng đỏ mê người, đôi môi vốn thường nhạt màu chuyển sang màu đỏ tươi vì xúc động, Á Kỳ không ngừng cắn môi cố gắng không phát ra âm thanh, trên môi gần như có những vết thương đang rỉ máu. Mái tóc vàng rực rỡ xõa xuống trán, đã ướt đẫm mồ hôi.

Vừa đáng thương lại đáng yêu, một mỹ nhân chịu khuất nhục.

Mùi thơm nồng nàn của hoa sơn chi bao quanh hắn, Thường Duệ Trạch bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, hiếm khi không có ý muốn hắt hơi.

Nhìn thấy hắn tới, Á Kỳ cuối cùng cũng tỉnh lại một chút, lúng túng nói: “Thu… Thu hồi đi.”

Nhắc đến chuyện này Thường Duệ Trạch có chút sợ hãi đối mặt với Á Kỳ, hắn im lặng hai giây rồi nói: "Tôi không thể thu lại được..."

Sau đó Á Kỳ mới nhớ tới Thường Duệ Trạch chưa học được cách kiểm soát tinh thần lực.

Cậu có chút tức giận, đầu óc thoát khỏi du͙© vọиɠ, giây tiếp theo, tần số bóng trắng vuốt ve lên xuống dươиɠ ѵậŧ của cậu đột nhiên bắt đầu tăng lên, đường mảnh bỗng nhiên đi vào rất sâu, như sắp sửa đâm vào, vừa đau vừa dễ chịu.

Đôi mắt của Á Kỳ trở nên trắng bệch, kɧoáı ©ảʍ mà cậu đã lãng quên trong chốc lát quét qua từng tấc cơ thể, cảm giác ngứa ngáy khi khao khát tiến sâu hơn đã được thỏa mãn, cậu chỉ cảm thấy xương cốt mình tê dại vì kɧoáı ©ảʍ, không thể dùng chút sức lực nào, một tiếng rêи ɾỉ không thể kiểm soát sắp thoát ra khỏi miệng.

Một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng che miệng cậu lại.

Thường Duệ Trạch quỳ xuống, dựa sát vào người Á Kỳ, vì sợ đánh thức hai người đang ngủ nên thấp giọng nói: “Cắn tay tôi đi.”

Ẩn ẩn có ý xin lỗi.

Hơi thở của hắn chạm vào lông mày của Á Kỳ, giọng điệu dịu dàng của hắn đã nhẹ nhàng xoa dịu cơn tức giận của Á Kỳ.

Có lẽ hắn cũng không muốn làm điều này...

Nghĩ như vậy, sợi chỉ mảnh ở thân dưới chậm rãi thoát ra khỏi niệu đạo, cùng với chuyển động của bóng trắng lao lên từ tinh hoàn, nó hung hãn đâm vào, động tác từ lên xuống, qua lại này khiến Á Kỳ lại lần nữa cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tột độ, đầu óc tỉnh táo của cậu lại rối bời, nước mắt từ khóe mắt trực tiếp rơi xuống.

Cậu không còn do dự nữa mà không thương tiếc cắn vào bàn tay trước mặt, chỉ cầu xin bản thân đừng kêu lên.

Thường Duệ Trạch nhìn Á Kỳ lặng lẽ khóc, trạng thái bị tìиɧ ɖu͙© ảnh hưởng khiến cậu trông rất xinh đẹp.

Hô hấp của Thường Duệ Trạch bắt đầu trở nên nặng nề hơn, vì cảm giác của bóng trắng có thể truyền trực tiếp đến chủ nhân của mình, nên cảm giác kɧoáı ©ảʍ khiến cơ thể hắn dần nóng lên, ngay cả hơi thở cũng không thể tránh khỏi.

Hơi thở nóng hổi thổi vào giữa lông mày của Á Kỳ, sức nóng khiến Á Kỳ thanh tỉnh vài giây.

Vừa ngước mắt lên, cậu đã bắt gặp ánh mắt tập trung của chàng trai trước mặt, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào cậu, dưới ánh sáng xanh chói chang, đôi mắt đó tựa như ngôi sao.

Á Kỳ nghiêng đầu, để lộ miệng, "Đừng...đừng nhìn...tôi..."

"Được."

Mãi cho đến khi nghe được câu trả lời, Á Kỳ mới quay đầu lại, thấy Thường Duệ Trạch tuy quay đầu nhưng đôi bàn tay xinh đẹp vẫn ở nguyên vị trí, cậu dừng lại, từ từ há miệng để lộ hàm răng trắng ngần, chậm rãi cắn chặt.

Khoảnh khắc cậu cắn nó, kɧoáı ©ảʍ dâng trào không ngừng.

Thường Duệ Trạch nghiêng đầu, bởi vì hai người ở gần nhau như vậy, khó tránh khỏi nghe được một hai tiếng rêи ɾỉ, chớp mắt, áp chế ngàn vạn cảm xúc.

Cuối cùng, khi Á Kỳ xuất tinh, bóng trắng bọc trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngừng chuyển động, nó cũng cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó và muốn thoát ra càng sớm càng tốt, nhưng vì không tìm được lối thoát nên chỉ có thể đứng yên tại chỗ, ngừng di chuyển.

Thường Duệ Trạch buông tay ra, khi rời đi rút ra mấy sợi bạc mỏng, trên lòng bàn tay có một vết răng lớn, mơ hồ nhìn thấy máu.

Hắn không nhìn Á Kỳ, hắn chỉ ngồi sang một bên và lắng nghe những gì đang diễn ra bên cạnh.

Một lúc sau, Thường Duệ Trạch liếc nhìn thấy Á Kỳ đứng dậy và bước ra ngoài.

Hẳn là đi rửa sạch...

Nghĩ như vậy, mùi hoa mà hắn đã bỏ qua trước đó lại trở nên nồng nặc hơn.

Thường Duệ Trạch không nhịn được hắt hơi.

Á Kỳ hơi dừng lại bước ra ngoài, sau đó trở lại bình thường.

Nửa giờ sau, Á Kỳ từ bên ngoài bước vào, ném bóng trắng cho hắn, sau đó trực tiếp đi ngang qua trước mặt hắn, đi vào bắt đầu ngủ.

Trong lúc đó không nói với hắn quá một câu.

Thường Duệ Trạch:…

Hắn lo lắng thu hồi tinh thần lực vào cơ thể.

Làm sao bây giờ…

Ngày hôm sau, Thường Duệ Trạch thức dậy sớm, chào Addison đang canh gác rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Đôi mắt hắn lang thang khắp khu rừng, rất nhanh đã nhìn thấy thứ mình đang tìm kiếm.

Thường Duệ Trạch mang rất nhiều trái cây vào trong động, phát hiện mọi người đều đã dậy, hắn chia trái cây làm bốn phần đưa cho bọn họ: “Không có độc, có thể ăn được.”

Bách Thậm rất tò mò với loại trái cây màu đỏ này: "Làm sao biết nó không độc? Cậu nếm qua chưa? Có ngon không?"

Á Kỳ khẽ cau mày và nhìn Thường Duệ Trạch.

Thường Duệ Trạch sẽ không ngu ngốc đến mức nếm thử một loại trái cây mà mình chưa từng thấy phải không?

Thường Duệ Trạch lắc đầu, "Loại quả này tôi từng ăn rồi, phía dưới có chấm xanh là ngon nhất, sẽ rất ngọt."

Hắn không nói làm sao hắn biết trái cây đó có thể ăn được.

Kỳ thật Thường Duệ Trạch cũng không biết tại sao mình lại biết, chỉ là hắn cảm thấy rất quen thuộc... Hắn nhất định đã ăn qua rất nhiều lần...

Á Kỳ chú ý tới hắn tránh nặng tìm nhẹ, cậu nhướng mày không nói gì, nhìn quả của mọi người rồi lại nhìn quả của mình.

Phần của cậu có nhiều chấm xanh ở dưới nhất.

Cậu cầm lấy một quả, cắn một miếng, nước ngọt hòa lẫn một chút axit trái cây khiến ngón trỏ của người ta động đậy, ăn rất ngon.

Thường Duệ Trạch ngửi mùi thơm của hoa sơn chi trên chóp mũi, biết Á Kỳ thực vừa lòng, liền yên lòng.

Sau khi bốn người ăn xong, họ sắp xếp lại dấu vết do giấc ngủ đêm qua để lại, cất thiết bị sưởi ấm xuống đất rồi rời khỏi hang động.

Á Kỳ và Thường Duệ Trạch đi phía sau, tốc độ của họ đồng loạt chậm lại, tụt lại phía sau Addison và những người khác một khoảng.

“Lúc đó tôi đang ngủ, không biết nó đi ra ngoài.” Thường Nhược Trạch khô khan giải thích: “Thực xin lỗi.”

Á Kỳ ậm ừ, dừng lại, nhìn Thường Duệ Trạch, "Vết thương của tôi đã lành rồi, cậu phải ghi nhớ."

Thường Duệ Trạch biết điều này là để cho tiềm thức của hắn ghi nhớ điều này, hay nói cách khác là để bóng trắng ghi nhớ điều này.

"Ngoài ra." Á Kỳ nghĩ đến những gì Thường Duệ Trạch đã nói khi cậu bị cắt ngang trong ký túc xá vào sáng hôm qua, "Cậu có muốn tôi dạy cậu cách kiểm soát tinh thần lực của mình không?"

"Ừm."

Á Kỳ suy nghĩ một lúc, "Thật ra tôi chỉ biết kiến

thức lý thuyết, không biết nhiều về thực hành. Tôi thà đề nghị cậu tìm một giáo viên còn hơn."

"Tôi biết." Thường Duệ Trạch lấy từ trong túi ra một loại trái cây đưa cho cậu, "Nhưng tôi tin cậu hơn."

Việc bộc lộ tinh thần lực của mình trước người ngoài là một hành động hết sức nguy hiểm, đặc biệt trước mặt những người có trình độ cao hơn mình.

Á Kỳ nhìn vào tay Thường Duệ Trạch, dấu răng trên lòng bàn tay vẫn còn rõ ràng.

Cậu lấy trái cây và nói: "Được."

Sau khi hòa giải suôn sẻ, lông mày và ánh mắt của Thường Duệ Trạch lộ ra cảm giác nhẹ nhõm.

Hai người bước nhanh hơn để đuổi kịp đám người Bách Thậm, Bách Thậm liếc nhìn họ, mỉm cười nói: "Đã làm hòa."

Thường Duệ Trạch ậm ừ.

Á Kỳ đẩy khuôn mặt xấu tính của hắn ra.

Từ tối hôm qua Bách Thậm đã phát hiện bọn họ không đúng rồi, sáng nay khi thức dậy nhìn bầu không khí giữa hai người, hắn càng tin chắc rằng họ đã cãi nhau.

"Chờ một chút." Thường Duệ Trạch dừng một chút, nhắc nhở mọi người.

Bốn người lập tức dừng lại, cúi người xuống, cảnh giác quan sát xung quanh.

Một lúc sau, từ xa có một nhóm người đi tới, nhìn kỹ hơn thì thấy có năm sáu nhóm người.

Á Kỳ chỉ vào một con đường khác để tránh họ, "Đi thôi."

Bốn người lặng lẽ rời khỏi nơi đó, tìm một nơi vắng vẻ rồi tụ tập lại để bàn luận.

Á Kỳ: “Chắc họ tạm thời thành lập một đội để lấy điểm.”

Bách Thậm có chút lo lắng: "Làm sao bây giờ? Chúng ta chỉ có bốn người."

Addison cũng tiết lộ một số tin tức bùng nổ, "Tôi đã nhìn thấy Hề Tranh Hạo trong số đó."

"Cái gì?!" Bách Thậm kinh hãi, "Không phải cậu nói Hề Tranh Hạo sẽ không tham gia huấn luyện quân sự sao? Hắn không phải là quân nhân sao?"

Addison thở dài, "Hắn đổi khoa. Về phần tại sao hắn lại tới tham gia huấn luyện quân sự, tôi không biết."

Nghe được tin tức, sắc mặt Á Kỳ trở nên nghiêm túc, thấy Thường Duệ Trạch có chút bối rối, cậu trầm ngâm giải thích: "Hề Tranh Hạo là con trai duy nhất của Hề thượng tướng, hắn từng được nguyên soái khen ngợi là tương lai của liên minh."

"Hắn quả thực là thiên tài, trước mắt toàn liên minh chỉ có hắn là tinh thần lực song S.” Bạch Thậm gãi đầu nói tiếp: "Tôi nên làm sao bây giờ?"

Thường Duệ Trạch nhớ lại trong nguyên tác, Hề Tranh Hạo dường như là đối thủ lâu năm của Á Kỳ, có thể nói hắn là nhân vật được tác giả sử dụng để động viên nhân vật chính, khiến cậu leo lên.

"Cho dù chúng ta có muốn hay không, chúng ta vẫn phải đối mặt với hắn. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là làm thế nào để đối phó với rất nhiều người trong số họ." Á Kỳ bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc, hỏi: "Bây giờ còn lại bao nhiêu nhóm." ?"

Có tiếng súng đêm qua, có lẽ là âm thanh họ tạo ra khi loại bỏ các nhóm khác.

Addison lấy quang não ra kiểm tra: "Có gần 15 nhóm."

"Vậy chúng ta phải đi tìm bọn họ phối hợp." Thường Duệ Trạch ngẩng đầu lên, “Binh chia làm hai đường, một người đi theo Hề Tranh Hạo, ba người còn lại đi các tổ khác."

Á Kỳ cũng đồng ý với kế hoạch của hắn, nói: "Vậy tôi sẽ đi theo Hề Tranh Hạo."

“Không.” Thường Duệ Trạch từ chối, “Mọi người càng công nhận năng lực của cậu, cậu đi tìm những nhóm khác bàn bạc hợp tác, tôi sẽ đi theo Hề Tranh Hạo.”

Á Kỳ là thi được hạng nhất được nhận vào học viện quân sự, thể lực và khả năng chiến đấu của cậu ai cũng rõ ràng, hơn nữa, hai ngày trước cậu đã được thăng cấp A, tốt nhất là hắn nên tìm người để bàn bạc hợp tác.

"Các cậu nhanh quyết định đi, bọn họ lại tiêu diệt một nhóm khác." Bách Thậm thúc giục.

Á Kỳ nghe thấy tiếng súng phía trước, lập tức không chút do dự nói: "Được rồi, cẩn thận."

Nói xong, bọn họ vội vàng rời đi tìm người, còn Thường Duệ Trạch cẩn thận đi về phía trước.

Chẳng bao lâu đã đến được chỗ đội Hề Tranh Hạo cách đó không xa.

Một nhóm người tụ tập lại để thảo luận xem những nhóm còn lại ở đâu.

Thường Duệ Trạch cúi mình cách đó không xa, lén nhìn họ, hắn có thể thấy Hề Tranh Hạo nhạy cảm liếc nhìn hắn, rồi quay đi khi không tìm thấy gì.

Thường Duệ Trạch sợ hãi lại trốn sang một bên.

Lúc này hắn ngửi thấy mùi thịt thối.

Chẳng lẽ là huấn luyện viên Lâm ở đây?

Hắn nhìn kỹ hơn thì thấy không phải là huấn luyện viên Lâm, mà là một học sinh bình thường.

Thường Duệ Trạch ngạc nhiên, nghi hoặc.

Đây là lần đầu tiên hắn ngửi thấy hai người có mùi hương giống nhau.