Chương 8

Trời đã gần tối, từ lối vào cũng không có sinh viên nào đi vào nữa, có lẽ lại bị huấn luyện viên phát hiện, bọn họ cất súng đi vào sâu hơn.

Một buổi trưa không uống nước, họ cần phải tìm nguồn nước.

Á Kỳ chịu trách nhiệm ghi nhớ khu vực này, trên đường dẫn mọi người đến hồ, cậu cũng bắt được một con gà lôi.

Khi đến hồ và giải quyết được vấn đề nước uống, bốn người bắt đầu xử lý con gà lôi, họ nhổ lông, dùng que xiên vào rồi nhóm lửa nướng.

Khói từ từ bay lên, Addison ngồi cạnh nướng gà, một lần nữa trở thành mồi nhử.

Thường Duệ Trạch đang trốn cách đó không xa, dùng tai cẩn thận lắng nghe âm thanh, hình như có một nhóm người đang đến gần, hắn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, thành công tìm thấy họ.

Nhóm đó rất cảnh giác, họ nằm trên mặt đất nhìn xung quanh, dường như nhận thấy có gì đó không ổn.

Thường Duệ Trạch kiên nhẫn chờ đợi, nhưng cuối cùng đối phương không thể nhịn được nữa, phái người tới, đáng tiếc người đó lại sắp đi ngang qua hắn.

Thường Duệ Trạch muốn gợi ý cho Á Kỳ, nhưng trước khi gửi đi, hắn đã ngửi thấy mùi thơm của hoa sơn chi cách xa, chắc chắn cậu đã rời khỏi vị trí ban đầu, hắn biết Á Kỳ đã phát hiện ra nên cảm thấy nhẹ nhõm.

Những nam sinh mặc đồng phục ngụy trang đi ngang qua hắn.

Thường Duệ Trạch đang ẩn nấp trong bóng tối lập tức ra tay, nhanh chóng khóa cổ họng nam sinh, con dao găm trong tay xuyên qua trước ngực nam sinh, cảm biến vỡ tan.

Sau khi giải quyết xong tên này, hắn nhìn ra xa, phát hiện Á Kỳ đã giải được vài tên khác.

Sau khi tổ này xuống núi, họ lại loại bỏ một tổ khác, vì sợ gà nướng già nên đã nhặt gà và tránh xa nơi này.

Addison đưa họ đến một hang động mà cậu đã phát hiện trước đó, bây giờ trời đã muộn nên đây là một nơi tốt để nghỉ ngơi.

Mọi người chia gà nướng thành 4 phần, tuy khẩu phần không đủ cho 4 chàng trai và hương vị cũng không ngon do thiếu gia vị nhưng tổ 14 đã ghi được rất nhiều điểm, được ăn thịt nên rất thỏa mãn.

Ăn xong, bốn người lên kế hoạch gác đêm rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Đầu tiên là Á Kỳ gác đêm.

Thiết bị sưởi ấm trên mặt đất phát ra ánh sáng màu xanh lục tươi sáng, chiếu vào khuôn mặt cậu, tạo ra một bóng nhỏ trên hàng mi mảnh mai của cậu.

Vì cảm thấy hơi nóng nên cậu đã cởϊ áσ ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng.

Ở thời điểm cậu không chú ý, bóng trắng đang di chuyển về phía cậu.

Á Kỳ cử động, cảm thấy không thoải mái nên chống người xuống đất chuẩn bị đổi tư thế.

Bóng trắng nhìn chuẩn thời cơ, từ dưới nách của cậu đi vào.

Á Kỳ: "!!!"

Đang lúc cậu định đưa tay vào kéo bóng trắng ra ngoài thì Bách Thậm đột nhiên đứng dậy đi tới.

Á Kỳ vô thức mặc áo vào và cài từng nút một.

Cứ như vậy, bóng trắng bị mắc kẹt bên trong.

Nhưng hiển nhiên nó không hề nhận ra điều này, nó rất vui khi được về vị trí cũ, khéo léo xoa bóp ngực, thậm chí còn thuần thục ngậm lấy núʍ ѵú như ngày hôm qua.

Xoa xoa mấy lần, nó mới nhận ra mình đã quên thứ gì đó nên nhanh chóng chia ra một nhóm tinh thần lực khác, hình thành miệng ngậm lấy bên ngực còn lại.

Da đầu của Á Kỳ tê dại, cậu muốn rút nó ra.

Nhưng lúc này Bách Thậm đã ngồi ở bên cạnh cậu.

"Này, đoán xem lần này chúng ta có thể được bao nhiêu điểm." Bách Thậm dựa vào tường đá.

Á Kỳ không trả lời câu hỏi mà cứng ngắc hỏi: "Sao cậu không ngủ?"

Bách Thậm nhăn mặt, rất buồn rầu, "Không ngủ được..."

Á Kỳ không nghe rõ hắn nói gì, bởi vì bóng trắng đang quấy rầy trên ngực cậu. Không nghe thấy tiếng thở dốc ngọt ngào thường ngày, dù là xoa bóp cầm nắm hay chơi đùa với ngực, bóng trắng tăng cường độ lên, thậm chí, biến thành sợi chỉ mỏng đi sâu hơn một chút, như thể đâm vào mạch máu.

Cảm giác ngứa ngáy kèm theo cảm giác tê dại và đau nhức không thể bỏ qua, nó lan từ l*иg ngực đến dây thần kinh, từng đợt ập đến, biến thành niềm vui không thể chịu đựng được, khiến cổ họng Á Kỳ rất khát nước, cậu không thể nhịn được ưỡn ngực ra.

Cậu cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại.

Bóng trắng bối rối không biết vì sao còn chưa nghe thấy tiếng thở hổn hển dễ chịu, liền tăng cường độ mà không bỏ cuộc.

Tất cả kɧoáı ©ảʍ không thể diễn tả được tăng gấp đôi ngay lập tức.

Á Kỳ hai mắt mở to, một tiếng rêи ɾỉ nghèn nghẹt sắp thoát ra khỏi môi, cậu ho mấy tiếng để kìm nén tiếng rêи ɾỉ.

"Cậu làm sao vậy?" Bách Thậm đang nói chuyện có chút không hiểu.

"Không sao đâu." Á Kỳ nói ba chữ này liền nhanh chóng ngậm miệng lại.

Thấy cậu xác thực không có việc gì, chỉ là mặt có chút đỏ bừng, Bách Thậm tự tin tiếp tục nói.

Bóng trắng trên ngực vẫn đang cố gắng nghe tiếng thở dốc mỏng manh, lực lúc mạnh lúc yếu, đùa giỡn với bộ ngực và lắc lên xuống, đồng thời nó phát triển một phương pháp mới, thỉnh thoảng lại kéo đầṳ ѵú ra.

Mặt Á Kỳ vốn đã đỏ bừng, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đôi mắt của cậu như biển cả, giây tiếp theo sẽ tràn ngập nước.

Toàn thân cậu mềm nhũn, dựa vào tường đá, đầu hơi cúi xuống, cậu sợ Bách Thậm nhận ra mình có gì đó không ổn.

Cố gắng hồi lâu bóng trắng vẫn không nghe thấy tiếng thở dốc đó, nó tuyệt vọng đành phải bỏ cuộc, vừa xoa bóp xong, chuẩn bị đi ra ngoài, nó phát hiện chiếc áo bó sát đã bịt kín lối vào trước đó. Nó không còn cách nào khác ngoài việc đi xuống.

Bóng trắng trượt qua cơ bụng khiến Á Kỳ ngừng thở trong giây lát.

Sau đó bóng trắng phát hiện mình không thể ra khỏi đây nên đã cố gắng khoan và thành công đến được nơi khác.

Á Kỳ chưa kịp ngăn cản, cậu cảm nhận rõ ràng bóng trắng đang chui vào trong qυầи ɭóŧ của mình!

Cậu hít một hơi, không biết làm sao.

Khi bóng trắng tiến vào qυầи ɭóŧ ra thì phát hiện ra người quen cũ ngày hôm qua, nhưng lần này người quen cũ không còn đeo mặt nạ nữa mà lộ ra trần trụi trước mặt.

Bóng trắng lập tức trìu mến quấn lấy.

Bách Thậm nghe thấy cậu hít khí, buồn bực nói, “Làm sao vậy?”

Á Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao đâu... Tôi chỉ hơi buồn ngủ thôi."

"Hãy làm thế này nhé. Chúng ta đổi ca, hiện tại tôi thủ, chờ chút nữa cậu thủ, thế nào?”

Á Kỳ lắc đầu, hiện tại cậu căn bản không dám cử động!

Bóng trắng bắt đầu cọ xát vào dươиɠ ѵậŧ, có lẽ nó thấy ở đây có một cái lỗ, nó tách một đường mỏng ra nhét vào đó, sau đó hợp với đường mỏng chốc lát cọ qua tinh hoàn, chốc lát lại cọ qua qυყ đầυ. Vì thế đường mỏng liền theo động tác ở trong niệu đạo chốc lát tiến vào, chốc lát đi ra.

"Ưm…"

Á Kỳ vẫn không nhịn được nhẹ thở dốc một tiếng, may mắn Bách Thậm vừa vặn ngáp một cái, không nghe thấy tiếng động.

Á Kỳ tê dại, căn bản không thể nhấc nổi cơ thể, sức lực duy nhất của cậu là cắn môi kiềm chế bản thân không rêи ɾỉ, nhưng hiển nhiên là như muối bỏ biển cậu không thể khống chế được. Cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thể, cơ thể cậu như bốc cháy, rất nóng. Bởi vì Bách Thậm ở ngay bên cạnh, sự kí©h thí©ɧ bí mật xen lẫn kɧoáı ©ảʍ khiến tĩnh mạch của cậu co giật.

Bách Thậm cuối cùng cũng rời đi, đứng lên lại ngáp một cái, "Tôi buồn ngủ, tôi đi ngủ đây."

Á Kỳ ngăn hắn lại, "Đợi đã ... cậu... gọi ... Thường Duệ Trạch đến ... Đây một lát..."

Bách Thậm cảm thấy Á Kỳ lúc này hành động rất kỳ lạ, nhưng hắn không phát hiện ra điều gì không ổn, dù sao Thường Duệ Trạch là người tiếp theo gác đêm nay, hắn suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

"Được."

Khi Thường Duệ Trạch được Bách Thậm gọi, mùi thơm của hoa sơn chi lan tỏa khắp hang động khiến hắn nhanh chóng tỉnh dậy, sau đó một cảm giác trong trẻo ập đến trong hắn.

Tinh thần lực của hắn đang làm gì vậy! ?