Ngoại truyện 1: Sau khi sinh con

Chuyện xưa của Âu Ngọc Sơn và Tu An Hòa xảy ra như một câu chuyện cổ tích, trên thế giới này biết tìm đâu ra nhiều người đẹp song tính được đây? Gặp được một người, đó chính là thiên sứ còn sót lại trên nhân thế. Bọn họ yêu nhau, ở bên nhau, dưới lời chúc phúc từ cha mẹ hai bên kết hôn rồi tạo ra một gia đình nhỏ mới.

Rất nhiều năm sau, Tu An Hòa hỏi Âu Ngọc Sơn rằng:

“Anh có từng hối hận vì ở bên em không?”

“Chưa từng, em cũng như không khí vậy, nhất định phải có trong sinh mệnh của anh, thiếu một thứ cũng không được.”

Có lẽ vì Tu An Hòa là người song tính nên nhiều năm trôi qua cậu vẫn luôn không có thai, đến lúc hai người cho rằng đời này sẽ không có con thì Tu An Hòa bỗng nhiên mang thai. Chưa nói đến việc bác sĩ khám cho cậu nghi ngờ bản thân ghi nhầm giới tính cho bệnh nhân, cuối cùng bác sĩ chỉ nhướng mày tỏ ra ngạc nhiên mà thôi.

Âu Ngọc Sơn sướиɠ rơn, cả người như ở trên mây. Cũng bắt đầu vào lúc này, hắn phải cấm dục ba tháng, ba tháng đầu và ba tháng cuối không thể làm t|nh, chuyện này làm Âu Ngọc Sơn vừa cảm thấy đau xót vừa thấy hạnh phúc không thôi.

Mà chuyện Âu Ngọc Sơn thích làm nhất là dán tai lên bụng Tu An Hòa và cảm nhận, mặc cho Tu An Hòa dở khóc dở cười, nói con còn quá nhỏ để động đậy, hắn vẫn vui vẻ làm không biết mệt. Có lẽ do tử ©υиɠ thuộc nữ giới của Tu An Hòa chưa phát triển hoàn thiện, nên trong lúc cậu mang thai cực kỳ vất vả.

Âu Ngọc Sơn không chỉ cấm dục ba tháng, hắn thậm chí phải cấm dục suốt cả thời kỳ mang thai của Tu An Hòa! Bởi vì lý do sức khỏe của Tu An Hòa nên đến cuối cùng phải quyết định tiến hành sinh mổ, mọi người trong nhà đều sợ hãi đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, Âu Ngọc Sơn càng giống như một tên cuồng nhìn lén, hắn dán mặt vào trên ô cửa phòng phẫu thuật như keo dính chó, có kéo cỡ nào cũng không đi.

Nhóc con cuối cùng cũng bình an ra đời, là một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh.

Hai tháng sau sinh, khi Âu Ngọc Sơn và Tu An Hòa làʍ t̠ìиɦ, hắn cũng không dám ch|ch l©n nhỏ, lần nào cũng chỉ chơi lỗ đ|t, khiến Tu An Hòa suy nghĩ liên miên, nhưng vì trời sinh tính tình dễ thẹn thùng nên cậu không thể mở miệng hỏi được, cứ thế mà kéo dài, mãi cho đến khi con trai được năm tháng tuổi.

Tối đó, Âu Ngọc Sơn đè Tu An Hòa quỳ bên cạnh cửa sổ sát đất, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, chậm rãi cắm c@c vào trong lỗ đ|t đỏ hỏn.

“Ha ha —— chồng ơi, ưm a a ——~ ưm a, em , em muốn, anh chơi l©n nhỏ của em. . . A ha a ——~ “

Tiếng nước òm ọp bất chợt dừng lại, Âu Ngọc Sơn chỉ cảm thấy một luồng khí nóng chợt xông thẳng xuống dưới thân c@c hắn, làm thân c@c phình to hơn một vòng.

“Vợ d@m à, l©n nhỏ nhớ c@c bự rồi sao? Lát nữa nếu anh ch|ch em, em cũng đừng xin tha đấy nhé!”

Nói xong hắn liền rút c@c đang cắm trong lỗ đ|t rồi nhanh chóng đâm vào trong miệng l©n đã ướt mềm, phốc một tiếng đâm vào tới tận gốc.

“Ha ha ——~ sảng khoái ~~ a a a! ~ “

Âu Ngọc Sơn cắn chặt răng, vùi c@c vào trong miệng l©n ướt mềm và khít chặt, thúc từng cú thật mạnh, mỗi lần đều rút ra chỉ còn lại phần qυყ đầυ bên trong, sau đó bất chợt thúc thật mạnh vào trong.

Lần sau lại nhanh hơn lần trước, cái sau lại mạnh hơn cái trước, Tu An Hòa chỉ cảm thấy sâu bên trong bụng như bị đâm nát, cảm giác tê dại chạy thẳng đến đỉnh đầu, cậu sung sướиɠ đến chảy nước mắt, c@c nhỏ phía trước liên tục lúc lắc, t|nh dịch trắng đυ.c đặc sệt phun ra từng dòng, vừa mềm xuống đã lại cư∆ng cứng.

Âu Ngọc Sơn nói được làm được, mặc cho Tu An Hòa có khóc lóc xin tha thế nào, tối đó hắn vẫn cứ đặt cậu dưới thân dùng đủ loại tư thế mà ch|ch cậu, còn chỉ ch|ch mỗi miệng l©n. Ngày hôm sau l©n nhỏ bị ch|ch đến mức sưng đỏ, bên trong khe l©n luôn có cảm giác như bị dị vật đang cắm rút thô bạo.

Thật ra không phải Âu Ngọc Sơn không muốn cᏂị©Ꮒ l©n nhỏ, chỉ là việc Tu An Hòa sinh con đã dọa đến hắn, mà hắn lại là người không thích dùng bαo ©αo sυ, thuốc tránh thai thì quá hại cơ thể, nên Âu Ngọc Sơn nghĩ rằng đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nếu như lỡ dính bầu thì không phải hắn lại phải chịu khổ hay sao?

Bây giờ hắn cảm thấy ngày nào cũng cùng con trai tranh vợ rất là đau khổ, hắn không hề muốn tiếp tục sinh thêm một đứa nữa để nó tranh vợ với hắn đâu!

Biết bao nhiêu lần lúc hắn đang ch|ch vợ yêu hăng say thì tên nhóc thúi nằm ở phòng bên cạnh lại khóc vang trời, Tu An Hòa vốn đang rêи ɾỉ kêu a a vậy mà lại một cước đá văng hắn xuống giường, không để ý nửa người dưới của mình còn đang ướt nhẹp, cậu vội vàng mặc đồ vào rồi chạy sang phòng bên bế con, một lần đi là cả tiếng đồng hồ mới chịu về.

Lúc đầu Âu Ngọc Sơn còn tưởng đây đã là cực hạn rồi, không ngờ chờ đến khi nhóc con năm tuổi, hắn mới chân chính biết được thế nào là đòi nợ! Khóc thôi đã tính là gì, lúc hai người đang làʍ t̠ìиɦ sung sướиɠ, tên nhóc thúi đó đã trực tiếp mở cửa vào thì cũng thôi, nếu như cửa bị khóa thì nó sẽ đứng ngoài cửa khóc lóc um trời.

Gọi từng tiếng mẹ ơi mẹ ơi, khóc đến thê thảm, rất nhiều lần Âu Ngọc Sơn đều nghĩ, vì sao lúc trước hắn lại muốn có con thế này, nếu như hắn không muốn có con thì vợ yêu sẽ không mang thai, như vậy hiện giờ bọn họ đã có thể sống trong cuộc sống vợ chồng nhỏ hạnh phúc rồi, tốt biết bao? Lúc nào muốn ch|ch vợ yêu thì ch|ch, nhưng ở đời làm sao có thể biết trước được nhiều điều như thế chứ?

Rốt cuộc đợi đến khi con trai đi học, hắn nghĩ ít nhất thì trong lúc đứa trẻ đang bắt đầu lớn lên cũng phải có khí phách của người đàn ông, đã trưởng thành rồi không được lúc nào cũng đòi mẹ nữa, kết quả… Tu An Hòa… lại mang thai!!

Chết tiệt! Hắn đã vô tình bắn t|nh vào trong có một lần duy nhất trong kỳ nguy hiểm thôi mà, từ khi nào mà hắn đã bắn bách phát bách trúng vậy chứ? Tên nhóc thúi kia không phải ra đời sau rất nhiều năm Tu An Hòa không mang thai sao? Tại sao tại sao tại sao chứ! ! !