Chương 8

Thử bên nhau

Edit: Ngọc Hương

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Đặng Tư Vụ phát hiện ra một bóng đèn cứ lẽo đẽo theo bên cạnh Lâu Trạm chính là Bạch Nhiễm, phó chủ tịch hội sinh viên.

Anh chàng này hầu như lúc nào cũng xuất hiện xung quanh Lâu Trạm, vẫn cười rạng rỡ như mọi khi, nhưng cô cứ cảm thấy nụ cười đó rất kinh khủng.

Phải nói là trước đây cô có ấn tượng rất tốt đối với vị phó chủ tịch đẹp trai ngời ngời này, còn bây giờ thì phải nói là ấn tượng sụp đổ hoàn toàn. Cô chắc chắn rằng điều này phải có mục đích gì đó!

Về lý do thì cô vẫn chưa rõ.

Vào buổi tối, Đặng Tư Vụ chuẩn bị đầy đủ các loại vũ khí và giả vờ vô tình gặp được Lâu Trạm trên sân để chạy bộ cùng. Tại sao trước đây cô lại không làm như vậy? Là do cô sợ Lâu Trạm sẽ cảm thấy cô luôn ở cùng hắn ở mọi lúc mọi nơi, mang lại cho hắn cảm giác rất nặng nề, sẽ làm phản tác dụng.

Nhưng giờ đã khác xưa, một bóng đèn khó ưa Bạch Nhiễm chen vào giữa, cô phải vất vả lắm mới có thể đuổi được Bạch Nhiễm và chiếm lấy Lâu Trạm.

Việc vận động hằng ngày của Đặng Tư Vụ cũng không tệ, cô tập qua toàn bộ các bài tập mà không hề bị đỏ mặt hay tim đập nhanh.

"Tôi đi mua nước cho cậu."

Bạch Nhiễm đưa tay lau mồ hôi cho Lâu Trạm, thái độ hết sức giận dữ. Bản thân Lâu Trạm không được quen cho lắm, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, hắn tự nhiên đứng lại và chấp nhận hành động thân mật của Bạch Nhiễm.

Đặng Tư Vụ đứng rất gần với hai người nên có thể nhìn rõ điều vừa xảy ra, nhưng cô lại không tin vào suy đoán này. Cho dù đây có là sự thật thì đó cũng chỉ là hành động đơn phương của Bạch Nhiễm. Vẫn nhưng thường ngày, cô cười nói với Bạch Nhiễm:

"Tiền bối Bạch, em đi với anh."

"Được thôi."

Bạch Nhiễm đồng ý mà mặt không hề biến sắc.

Mua ba chai nước, Đặng Tư Vụ lấy một chai rồi nhìn Bạch Nhiễm đang đứng tại chỗ mở nắp uống.

"Bạch tiền bối."

Cô chính là người đầu tiên mất bình tĩnh.

"Sao?"

Bạch Nhiễm có linh cảm Đặng Tư Vụ sẽ nói điều gì đó tiếp theo, nên đã nhìn cô ấy với vẻ mặt chờ đợi.

"Tiền bối thích anh Lâu Trạm phải không?"

Tuy là câu nghi vấn, nhưng nhìn vẻ mặt của Đặng Tư Vụ là đã xác định điều đó.

"Có thì sao? Mà không có thì sao?"

Với lợi thế chiều cao của mình, Bạch Nhiễm nhìn xuống cô gái hung dữ trước mặt.

"Em nghĩ anh nên thích người khác đi, tiền bối. Lâu Trạm không hợp với anh đâu. Nói chính xác là Lâu Trạm sẽ không thích anh khi anh là con trai đâu."

Đặng Tư Vụ lại có thể nói ra những lời này, đây được coi là xúc phạm. Cho dù cậu có là phó chủ tịch đi nữa thì chắc chắn cũng không thể túm đầu cô được.

"Hừ."

Bạch Nhiễm cười cười nói:

"Tại sao em lại chắc chắn như vậy? Nếu anh nói với em rằng bọn anh đang hẹn hò thì em có tin không?"

"Em không tin."

Cô chắc chắn mà nói, cô cảm thấy Lâu Trạm không thể nào thích chàng trai trước mặt được, ít nhất là ngay thời điểm hiện tại.

"Vậy em có dám đi hỏi thử Lâu Trạm không?"

Chuyện gì sẽ xảy ra, thật sự Bạch Nhiễm không biết được, dù sao thì lần này cậu cũng phải chịu thua Đặng Tư Vụ.

Vậy thì tại sao cậu lại làm như vậy? Bởi vì cậu lo lắng. Xét về mọi mặt, Đặng Tư Vụ chính là người hợp nhất Lâu Trạm, biết đâu Lâu Trạm lại vô tình rơi vào tay một người khác nữa thì sao. Thôi hôm nay cứ để mọi người trải lòng cùng nhau.

Thái độ tự tin của Bạch Nhiễm đã khiến niềm tin ban đầu của Đặng Tư Vụ bắt đầu lung lay. Cô nghiến răng nói:

"Được, em sẽ hỏi."

Lâu Trạm ngồi hồi lâu mới thấy Bạch Nhiễm và Đặng Tư Vụ từ từ đi đến. Hai người đứng trước mặt hắn, một người cười ác ý, một người thì nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt lấp lánh như thể có điều muốn nói.

Dù Lâu Trạm có chậm chạp đến đâu đi nữa thì hắn cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người rất kì lạ. Giữa họ chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

"Lâu Trạm."

Đặng Tư Vụ lo lắng nắm lấy tay anh, vẻ mặt kiên quyết nói:

"Em có thể hỏi anh một việc được không?"

"Chuyện gì?"

Lâu Trạm không hiểu gì.

Đặng Tư Vụ cắn chặt răng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâu Trạm:

"Anh với Bạch Nhiễm chính là loại quan hệ đó sao?"

Không, không, chắc chắn là không.

Đặng Tư Vụ tự nhủ trong lòng rằng Lâu Trạm sẽ phủ nhận chuyện đó.

Nhưng vào giây tiếp theo, câu trả lời của Lâu Trạm đã phá tan ý nghĩ của cô.

Lâu Trạm nói:

"Ừ."

Đôi mắt của cô gái nhỏ lập tức đỏ lên, cô nhìn chằm chằm vào Lâu Trạm một cách bướng bỉnh nói:

"Em không tin. Anh nói như vậy là để né tránh em phải không? Anh nói vậy là để chọc tức em thôi đúng không?"

Trong cổ họng nghẹn ngào đến mức nói không rõ ràng.

Truyện HD

Trong lòng Lâu Trạm có chút căng thẳng, đây là lần đầu hắn thấy một cô gái khóc, không ngờ là Đặng Tư Vụ cứ như vậy lại khóc.

"Tôi.."

Lâu Trạm muốn mở miệng ra nói.

"Lâu Trạm không nói dối cô, chúng tôi thực sự đang hẹn hò. Vài ngày trước tôi đã tỏ tình, Lâu Trạm cũng đồng ý rồi."

Bạch Nhiễm thấy Lâu Trạm bắt đầu buông lỏng, thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi, liền bước tới đưa tay nắm lấy tay Lâu Trạm, hai bàn tay đan vào nhau.

"Em không tin."

Đặng Tư Vụ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lại một lần nữa yêu cầu Lâu Trạm trực tiếp nói ra:

"Lâu Trạm, em hỏi anh lần cuối, có đúng là như vậy không?"

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lâu Trạm bắt đầu hối hận về kế hoạch mình đề ra.

"Không tin sao?"

Bạch Nhiễm nhướng mày:

"Vậy thì em cứ lạc quan đi."

Mặc dù trời đã tối, nhưng cũng có rất nhiều người thấy được sự việc đang diễn ra nên đã đưa mắt sang nhìn.

Chính mắt mọi người đều thấy, một chàng trai đang cùng một chàng trai khác ôm và hôn nhau, cô gái đứng trước mặt rốt cuộc cũng không kìm được mà rơi nước mắt rồi bỏ chạy.

Người qua đường cảm thấy thật vi diệu, một màn hết sức cẩu huyết.

Lâu Trạm hoàn toàn chết lặng đến khi cái chạm ấm áp rời khỏi miệng hắn.

Bạch Nhiễm mặt đỏ bừng trong bóng tối, nếu không thì da trắng như vậy chắc chắn mọi người sẽ nhìn thấy.

Sau khi làm xong, Bạch Nhiễm lại bắt đầu thấy bất an. Như vậy có phải là quá bốc đồng không? Lâu Trạm có cảm thấy ghê tởm không? Nếu có thì phải làm sao đây?

"Bạch Nhiễm."

Lâu Trạm là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng này:

"Hửm?"

Bạch Nhiễm căng thẳng.

"Cảm ơn."

Đây có phải là kết thúc rồi không? Bạch Nhiễm đứng đó nhìn Lâu Trạm bước đi một mình. Vậy thì lời cảm ơn ban nãy là cảm ơn vì đã giúp hắn thoát khỏi Đặng Tư Vụ hay cảm ơn vì nụ hôn vừa rồi?

Có đúng hay không?

Bạch Nhiễm cảm thấy hơi sai sai.

Linh cảm của cậu đã đúng, Lâu Trạm dường như đang cố tình né tránh cậu. Từ hôm đó trở đi, Lâu Trạm không cùng Bạch Nhiễm chạy bộ buổi tối nữa, thay vào đó là đi đến phòng tập thể dục. Ban ngày khi cả hai đều rảnh rỗi, Lâu Trạm từ sớm đã trốn ra ngoài, khó lắm Bạch Nhiễm mới có thể bắt gặp được hắn ở ký túc xá, mà lúc đó đối phương đã nằm trên giường ngủ mất. Bạch Nhiễm không thể làm gì nên chỉ có thể chán nản mà nhìn Lâu Trạm đang nằm.

Lúc đầu, Bạch Nhiễm tỏ ra đầy thấu hiểu, dù sao mọi chuyện cũng xong xuôi, Lâu Trạm cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng mọi việc là điều bình thường.

Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

Nhưng đã gần hai tuần rồi, sắp tới ngày nghỉ đông mà Lâu Trạm vẫn cứ trốn tránh hoài.

Cuối cùng Bạch Nhiễm cũng không chịu nổi nữa, cậu tới ký túc xá tranh thủ lúc Lâu Trạm đang tắm đã chặn người lại không cho trốn thoát.

Lâu Trạm đứng dưới vòi sen, bọt trên người bị cuốn trôi đi, nước nóng cũng phun trúng người Bạch Nhiễm, chưa tới mười giây quần áo của cậu cũng bắt đầu ướt sũng. Chiếc sơ mi trắng Bạch Nhiễm đang mặc, giờ biến thành chiếc áo ôm sát cơ thể, mặc như không mặc.

Lâu Trạm lặng lẽ nhìn sang chỗ khác:

"Bạch Nhiễm cậu ra ngoài trước đi."

"Tại sao cậu lại tránh mặt tôi chứ?"

Bạch Nhiễm một tay tắt nước, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang vặn vẹo của Lâu Trạm.

"Cậu cứ ra ngoài trước đi đã."

Lâu Trạm lặp lại lần nữa, thái độ bắt đầu cọc cằn khiến Bạch Nhiễm khó chịu.

Nhìn tới tình trạng hiện tại của hắn, chẳng lẽ rất thích hợp để tâm sự tán gẫu sao?

Nhìn vành tai bắt đầu đỏ bừng lên của Lâu Trạm, Bạch Nhiễm nhận thấy có gì đó không được ổn.

Vừa rồi cậu rất vội nên không nghĩ được nhiều, giờ nhìn lại mới biết điều gì không ổn.

Cậu buông tay Lâu Trạm ra như thể đang cầm vật rất nóng:

"Thôi, vậy tôi đợi cậu ở bên ngoài."

"Ừm."

Đứng ngoài cửa, nghĩ đến cảnh vừa rồi, mặt Bạch Nhiễm đỏ bừng lên. Đừng thấy Lâu Trạm trông có vẻ yếu ớt, nhưng ở chỗ nào đó..

Stop, stop!

Bạch Nhiễm cắt ngang những suy nghĩ hớ hênh của mình. Đứng bên ngoài nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Bạch Nhiễm lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo nhếch miệng.

Lâu Trạm phí thời gian đứng trong nhà tắm, cũng không biết mất bao lâu cho đến khi hắn cảm thấy da của mình đã không chịu được nữa mới chịu tắt nước. Nghĩ muốn ra ngoài nhưng lại phải đối mặt với Bạch Nhiễm, điều này khiến nội tâm của Lâu Trạm hết sức chật vật.

Hắn muốn xem Bạch Nhiễm là một người bạn tốt, có thể nói Bạch Nhiễm là người bạn đầu tiên của hắn. Nhưng hình như đối phương lại không nghĩ vậy.

Mở cửa ra liền thấy một người đang dựa trên tường, quần áo trên người cũng ướt.

Lâu Trạm đang mệt mỏi, lặng lẽ đi ngang qua, nụ cười chưa kịp hé của Bạch Nhiễm đã thu lại, cơ thể toát lên vẻ mất mát của người bị bỏ rơi, cứ như chú cún bị bỏ rơi trên đường phố.

"Cậu đi thay đồ đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó."

Một bộ quần áo sạch sẽ được đưa tới trước mặt Bạch Nhiễm.

Tâm trạng của Bạch Nhiễm lập tức vui trở lại:

"Được."

Bạch Nhiễm thay xong quần áo, ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn chằm chằm Lâu Trạm đối diện.

Lâu Trạm cẩn thận suy xét ngôn ngữ và nói với Bạch Nhiễm:

"Bạch Nhiễm, tôi luôn coi cậu như một người bạn, người bạn tốt nhất của tôi."

Hắn cố tình nhấn thật mạnh từ bạn bè, mong Bạch Nhiễm sẽ hiểu.

"Tôi cũng coi cậu như một người bạn."

Trước khi Lâu Trạm yên tâm, Bạch Nhiễm lại nói thêm một câu nữa:

"Là bạn trai của tôi."

Những lời này chặn đứng Lâu Trạm.

Sau một hồi im lặng, Lâu Trạm không muốn tiếp tục nữa:

"Bạch Nhiễm, đối với cậu không tốt."

"Cậu cảm thấy chán ghét sao?"

Bạch Nhiễm lạnh lùng hỏi:

"Cái gì?"

Lâu Trạm nhất thời không hiểu.

"Tôi hôn cậu, cậu có thấy buồn nôn không? Vừa rồi trong nhà tắm có cảm thấy ghê tởm không?"

Hai mắt Bạch Nhiễm đỏ rực.

"Không."

Đây là suy nghĩ thật sự của Lâu Trạm, chỉ là hắn không biết phải đối mặt với Bạch Nhiễm như thế nào thôi.

"Vậy thì tốt quá."

Bạch Nhiễm bắt đầu đặt Lâu Trạm vào tròng:

"Điều này cho thấy cậu không ghét tôi, thậm chí có thể nói là cậu thích tôi nữa ấy, mà tại cậu không biết thôi. Nếu Đặng Tư Vụ làm những điều tôi làm với cậu, thì cậu có ghét không? Cậu không ghét tôi, cậu biết điều này có nghĩa là gì không?"

"Cậu thật vô lý."

Lâu Trạm không đồng ý với câu nói của Bạch Nhiễm. Đặng Tư Vụ

Là một người bạn cùng lớp biết đôi chút về hắn, còn Bạch Nhiễm thì khác, cậu là một người bạn mà hắn nhận ra.

Trước sự phản đối của Lâu Trạm, Bạch Nhiễm nói:

"Vậy thử đi."

"Thử gì?"

"Thử hẹn hò. Hạn chót là cuối kỳ thi tốt nghiệp. Dù sao thì cậu vẫn chưa có người mình thích, vậy thì đi với tôi. Thử đi, nếu giữa chừng lại yêu một người khác thì chúng ta sẽ tự động từ bỏ, không làm phiền đôi bên nữa."

Bạch Nhiễm nói ra kế hoạch trong lòng và đợi Lâu Trạm nói ra ý kiến của mình.

Lâu Trạm mím môi không trả lời.

"Không tệ đúng không? Chỉ cần cho tôi một cơ hội."

Lúc nói ra lời này, Bạch Nhiễm đã ngồi xổm bên giường Lâu Trạm, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt rõ ràng đang thả lỏng, ánh mắt có chút mong mỏi.

Lâu Trạm không biết sao mình lại u mê nói "Được." nữa.

Khi tỉnh táo lại thì Lâu Trạm đã bị ném lên giường, Bạch Nhiễm ôm chặt lấy cơ thể hắn, không thể thoát ra được.

"Trở lại giường cậu đi."

Lâu Trạm đẩy Bạch Nhiễm ra.

"Vì đang vun đắp tình cảm nên phải ngủ cùng nhau chứ."

Bạch Nhiễm thành công thực hiện hành động táo tợn của mình.

"Tôi ngủ không ngon."

Lâu Trạm không thích, hắn hoàn toàn quên mất việc mình đã từng không quen vì không có người ngủ chung.

"Cậu khinh thường tôi."

Đầu Bạch Nhiễm cọ vào cổ và cằm của Lâu Trạm, làm hắn ngứa ngáy.

"Đúng vậy, tôi rất ghét cậu."

"Tôi không quan tâm, cậu đã đồng ý rồi thì không được từ chối."

Hôm nay Bạch Nhiễm nhất định phải ngủ trên chiếc giường này. Nếu cậu không thể hoàn thành nó vậy thì kế hoạch chiến lược trong tương lai thì sao? Quá mức xa vời?

"Cậu nặng quá tôi thở không nổi."

Đây là sự thật. Bạch Nhiễm lập tức lật người đứng dậy.

Với một cái nhấn, toàn bộ đèn bị tắt đi, ký túc xá bắt đầu chìm vào bóng tối. Vài giây sau có một người nào đó đã chui vào giường Lâu Trạm.

Có cảm giác như bị rơi vào bẫy.

Lâu Trạm không vui, kéo chăn lại không cho người nào đó đắp.

Có vài cách để đối phó với việc như vậy. Bạch Nhiễm bắt đầu dính chặt vào cơ thể của Lâu Trạm. Lâu Trạm không cho cậu đắp chăn vậy thì cậu sẽ hun nóng chăn luôn.

Đến cuối cùng thì cái chăn cũng được phủ lên người Bạch Nhiễm.