Chương 7
Editor: Ngọc Uyên
"Dư Văn Bạch tay anh sao lại mềm như vậy?"
Hai người nắm tay nhau Dư Văn Bạch đang cúi đầu chuyên tâm hóa giải tà khí mất mấy giây cậu mới ý thức được Hứa Gia Hoành đang nói một mình. “Có phải rất mềm không?” Dư Văn Bạch không hiểu lắm đầu ngón tay hơi động, “Tôi chưa bao giờ nắm tay người khác cậu là người đầu tiên ” Hứa Gia Hoành phát hiện ra rằng Dư Văn Bạch thường nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói chuyện khí chất cao quý lạnh lùng của anh có cảm giác áp bức khiến những người không quen nản lòng.
Kỳ thật đôi mắt của anh rất đẹp, trong ánh hoàng hôn đen kịt sáng ngời giống như hồ bạc chứa đầy kim cương vỡ sẽ chăm chú nhìn người ta. Bàn tay lạnh lẽo trong túi lén lút di chuyển Hứa Gia Hoành cảm thấy mu bàn tay cọ vào lòng bàn tay mình làn da thật mềm mại. Hai mắt nhìn nhau đột nhiên quên mất nên nói cái gì, hắn quay đầu ho khan một tiếng liền nghe thấy Dư Văn Bạch trong bụng khẽ kêu một tiếng này yên tĩnh ban công rất rõ ràng.
Hứa Gia Hoành thừa dịp chuyển đề tài: "Chưa ăn?"
"Không," Dư Văn Bạch lắc đầu, "Tôi đã tìm kiếm "trai thẳng" là gì, tôi sẽ đi ngay bây giờ."
"..."
Nghe được lời giải thích nghiêm túc giải, Hứa Gia Hoành khó giải thích được muốn cười: "Cùng nhau đi." Dư Văn Bạch gật đầu nói phải vừa định trở về ký túc xá thời điểm phát hiện Hứa Gia Hoành còn đang nắm tay anh trên mặt lại lộ ra vẻ do dự. Anh không vội vã chỉ lặng lẽ chờ người lên tiếng. Quả nhiên, Hứa Gia Hoành đã sớm đề nghị, "Có thể hạn chế nắm tay thời gian riêng tư sao?" Anh ấy không quan tâm đến những lời đàm tiếu nhưng chỉ sau sự cố trên mái nhà mọi người trên diễn đàn như đón gió bắt bóng trạng thái tinh thần hiện tại của Dư Văn Bạch rõ ràng là không thích hợp để ở trong tâm bão Hứa Gia Hoành không muốn gây rắc rối.
Dư Văn Bạch rất phối hợp rút tay ra khỏi túi: "Tôi sẽ không để người khác biết." Hứa Gia Hoành cảm thấy dường như Dư Văn Bạch đã hiểu lầm ý của mình nhưng cũng không nghĩ nhiều hai người từng người một rời ban công đi ra lấy quần áo đi vào nhà ăn. “Sao anh lại đến căng tin?”Nhân vật trong game lại trở về tế đàn, Tề Đông tháo tai nghe chơi game xuống, “Anh Hoành, anh vừa ăn cơm xong lại đói rồi sao?” Hứa Gia Hoành nhướng mày:" Ăn thêm không được sao?"
“Anh cao gần 1,9m rồi, chúng ta không sống nổi nữa đâu,”Tề Đông nhìn giao diện chuyển sang màu xám cười nói: “Anh Hoành, anh mau về đi nhớ mang theo em trai của bạn để ghi điểm vào ban đêm."
"Trở về rồi nói tiếp."
Hứa Gia Hoành đội mũ lên đầu đứng ở cửa nhìn Dư Văn Bạch mặc áo khoác màu be đeo thẻ ăn rồi đi thẳng ra ngoài. Trên đường đi Dư Văn Bạch vật lộn với khóa kéo áo khoác của mình. Bộ quần áo này ba bốn năm trước chủ nhân tặng cho giặt qua có chút bạc màu nhưng Dư Văn Bạch lại rất thích duy nhất không hài lòng chính là đáy khóa kéo thiếu một cái răng khiến cho một chút rắc rối để buộc chặt. Cuối cùng khi anh kéo khóa nó lên anh nhìn lên và thấy rằng Hứa Gia Hoành đang đứng cách anh mười bước.
Từ ký túc xá đến nhà ăn hai bên đường đều không có đèn đường Hứa Gia Hoành sợ nhìn không rõ từ xa vẫy vẫy tay ý bảo cậu đi qua.
Dư Văn Bạch bước nhanh về phía trước khi anh thở ra một làn sương trắng từ miệng anh bay ra gió mùa đông lạnh lẽo thổi tung mái tóc gãy ở thái dương của anh luồng khí lạnh dọc theo cổ xâm nhập vào cơ thể anh và cơ thể anh khẽ run lên.
"Lạnh?"
Hứa Gia Hoành nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới giơ tay cởi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu ra nhẹ nhàng đội lêи đỉиɦ đầu Dư Văn Bạch để chắn gió:“Mặt anh trắng bệch, chính là lúc nãy tôi nắm tay cậu lạnh lắm lần sau mặc thêm vào nhé." Chóp mũi của anh tràn ngập hương bạc hà Dư Văn Bạch muốn giải thích rằng khuôn mặt tái nhợt bàn tay lạnh giá của anh chỉ là vấn đề về thể chất nhưng anh không nói gì đầu ngón tay vô thức xoa vào nhau.
" Hứa Gia Hoành,"Dư Văn Bạch ngẩng đầu nghiêm túc nói dùng vành mũ che tầm nhìn của anh," Cậu là người tốt." Hứa Gia Hoành vui vẻ cười nói: "Cám ơn."
"Không có gì," Dư Văn Bạch lắc đầu nghĩ rằng mình không thể tiếp nhận lòng tốt của mọi người một cách vô ích nhìn xung quanh rồi lại ngẩng đầu nhìn mọi người đôi mắt sáng lấp lánh. "Vậy bây giờ cậu có muốn nắm tay không?"
——
"Thay thế cho đội bóng rổ?" Sau giờ học, ở trong hành lang những học sinh vội vã sang lớp bên cạnh lần lượt rời đi rất nhanh trong phòng học rộng lớn chỉ còn lại vài người.
Lớp tiếp theo của Dư Văn Bạch là lớp cảm thụ nghệ thuật, lớp học ở ngay bên kia hành lang nên anh không vội đến đó. Anh đặt cuốn sách xuống ghế ngẩng đầu nhìn Thịnh Lâm trước mặt và cô gái phía sau không hiểu vì sao họ lại đến: “Tôi không biết chơi bóng rổ cũng không hiểu ý của anh. ."
"Chỉ là dự bị thôi cậu không cần chơi." Người lên tiếng là Hạ Mẫn một nữ sinh cùng nhóm lần trước được Dư Văn Bạch chăm sóc trong lớp giải phẫu tính tình vô tư lự: “Chúng tôi chỉ muốn làm phiền bạn——giúp khoa y của chúng tôi quảng bá nó trên diễn đàn được không."
Dư Văn Bạch cau mày vẫn không hiểu. “Nói thế này nhé vì cậu đẹp nên đứng đó cũng có người xem trận đấu,”Thịnh Lâm lấy tay vuốt mái tóc dài ngang lưng nói thẳng. "Tuy rằng tôi thật không muốn thừa nhận nhưng xét về ngoại hình cậu là người duy nhất ở đại học T có thể đấu lại Hứa Gia Hoành." Trò chơi bóng rổ lấy bối cảnh vào mùa đông nên mọi người đều lười rời khỏi ký túc xá và trò chơi nào cũng chật kín người mãi cho đến khi Hứa Gia Hoành gia nhập đội bóng rổ của trường đại học kỹ thuật vào năm ngoái các trận đấu với anh ấy mới kín chỗ.
Lần nghiêm trọng nhất là trận chung kết năm ngoái với trường Kinh doanh, kết quả là toàn bộ khán phòng của hai đội đã đến xem trận đấu của Hứa Gia Hoành tất cả họ đều cổ vũ cho trường Kỹ thuật không có nhiều người chơi từ Trường Kinh doanh như là sự hỗ trợ của họ.
Là trưởng nhóm Thịnh Lâm sẽ không bao giờ cho phép tình huống tương tự xảy ra với đội của mình. Trò chơi có thể thua nhưng không được để mất động lực. Mặc dù Thịnh Lâm lo lắng về mối quan hệ giữa hai người họ nhưng anh ấy phải thừa nhận rằng Dư Văn Bạch thực sự rất đẹp trai anh thường không gặp vấn đề gì khác ngoại trừ việc ít nói.
“Chúng tôi sẽ chỉ có một trận đấu với Học viện Kỹ thuật và nó sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của cậu,” Thịnh Lâm giải thích thêm.
“Cậu chỉ cần hợp tác để chụp một bức ảnh quảng cáo cậu có thể ở đó trên ngày diễn ra trận đấu."
Dư Văn Bạch có thời gian. Nhưng anh không hiểu tại sao Thịnh Lâm lại tìm anh. Anh biết rằng mục đích của đội tìm người thay thế là để thu hút sinh viên đến xem trò chơi nhưng anh hoàn toàn thua kém sự nổi tiếng của Hứa Gia Hoành ở Đại học T. Không cần phải nói, mọi người thường thổ lộ tình yêu của họ hoặc bạn bè ở khắp mọi nơi tất cả các mối quan hệ giữa các cá nhân của Dư Văn Bạch chỉ giới hạn ở ba người bạn cùng phòng trong ký túc xá và những người bạn học cùng nhóm không thể nhớ tên và khuôn mặt của họ.
Về phần đẹp trai, anh càng thấy kỳ lạ - từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai khen ngợi vẻ ngoài của anh. “Chắc là tôi không giúp được gì cho cậu,”Anh cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi đôi mắt, “Ở trường tôi không nổi tiếng.” Hạ Mẫn ở một bên trố mắt nhìn: "Làm sao!Cậu là linh vật ở khoa y chúng ta đấy được không?"
Dư Văn Bạch: "?"
“Cậu không biết à?”Hạ Mẫn kích động nói: “Trong lớp chuyên nghiệp mỗi lần cậu có bài tập nhóm cả lớp đều muốn vào nhóm với cậu!”
"Mà mỗi lần chuyên nghiệp kỳ thi trước, mọi người đều sẽ bái ngươi nói rằng nếu cậu tiếp thu làm một cái bá đạo học sinh tinh thần cậu 100% sẽ không trượt."
Đối mặt với đôi mắt trống rỗng của Dư Văn Bạch Hạ Mẫn hùng hồn nói: "Cậu không biết rằng tỷ lệ thất bại của khoa t chúng ta năm ngoái đã đạt mức thấp kỷ lục sao?"
Dư Văn Bạch: "..."
Làm sao anh ta có thể biết được điều này.
Thấy anh không tin chút nào Hạ Mẫn vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm vào một giao diện nào đó của diễn đàn rồi đưa cho Dư Văn Bạch xem: “Đây là trang bầu chọn của trường đại học T, anh có thể xem sự khác biệt giữa phiếu bầu của bạn và người khác!" Đây là lần đầu tiên Dư Văn Bạch nhìn vào giao diện diễn đàn.
Khác với những bức ảnh độ nét cao của những người khác chỉ có những bức ảnh chụp đầu của anh và Hứa Gia Hoành là rõ ràng là ảnh chụp trực tiếp mờ đến mức khó có thể nhìn rõ các đặc điểm và khuôn mặt. Dù vậy, cả hai vẫn vững vàng chiếm giữ hai vị trí dẫn đầu Dư Văn Bạch ít hơn Hứa Gia Hoành hơn một trăm phiếu vị trí thứ ba có ít hơn một phần ba số phiếu của Dư Văn Bạch.
Hứa Gia Hoành đã được bầu đầu tiên với số phiếu bầu cao như mong đợi nhưng Dư Văn Bạch không thể tìm ra ai đã bầu chọn cho anh với hơn 5.000 phiếu bầu dưới ảnh hồ sơ của anh. “Thật ra, cách biệt mấy ngày trước không quá rõ ràng.” Hạ Mẫn ở trên diễn đàn cả ngày hiểu rất rõ thị trường, “Là bởi vì mấy ngày trước sau bài viết của anh và Hứa Gia Hoành trên sân thượng CP người hâm mộ đã tăng qua đêm số lượng phiếu bầu thật đáng sợ.
Thịnh Lâm không kiên nhẫn và thúc giục: "Cậu có thể nói về công việc kinh doanh không."
“Yên tâm đi, chúng ta nhất định phải làm cho Dư Văn Bạch tin tưởng chúng ta.”Hạ Mẫn bấm vào hình tòa nhà chính của một bài đăng khác trên màn hình lập tức xuất hiện ảnh của Hứa Gia Hoành. Vị trí của bức ảnh không phải là sân thượng như Dư Văn Bạch nghĩ mà là trên đường ra khỏi ký túc xá để đến khu vực giảng dạy. Trong ảnh, Hứa Gia Hoành đi theo anh rất xa luôn ở khoảng cách vài mét đầu đội mũ dáng người cao thẳng nổi bật giữa đám đông.
Cậu đi theo anh ta cho đến khi anh ta bước vào tòa nhà giảng dạy trước khi quay lại và rời đi.
Dư Văn Bạch nghĩ đến vẻ mặt bối rối hiếm thấy của Hứa Gia Hoành sau khi anh ta vội vã tóm lấy anh vào buổi trưa ngày hôm đó mơ hồ đoán được mục đích của bên kia đến tòa nhà giảng dạy với anh. Trong những năm tu luyện điều anh nghe được nhiều nhất từ sư phụ của mình là anh nên là một người đàn ông hào hiệp làm việc thiện; cảm giác được bảo vệ thầm lặng này khiến Dư Văn Bạch cảm thấy rất mới lạ....và một cú chạm không thể nhận thấy. Anh nhìn thấy bốn chữ được viết ngay ngắn trên khắp tòa nhà chính tò mò hỏi: "Ý của bạn là gì khi nói "Tôi nghiện chết" và người hâm mộ CP mà bạn đã đề cập. "
Đặc biệt là "Nó đã gϊếŧ tôi", Tề Đông và Du Nhiên cũng nói. Hạ Mẫn bị hỏi đến cổ họng nghẹn ngào nhìn thấy biểu cảm của Dư Văn Bạch không giống như đang nói đùa nhất thời không biết nên giải thích như thế nào: “Người hâm mộ CP. "
"Còn về câu "Tôi chết rồi"—"
"Chủ đề là gì."
Hứa Gia Hoành từ cửa sau của lớp đi vào liếc mắt nhìn ba người trong lớp hếch cằm với Dư Văn Bạch: “Chờ báo cáo của tổ thứ hai đừng chậm trễ.” Nói xong anh dựa vào khung cửa uể oải ngáp một cái miệng hơi hé ra có vẻ ngái ngủ. “Hạ Mẫn đang dạy tôi ý nghĩa của fan CP và "Tôi chết rồi","Dư Văn Bạch nghiêm túc trả lời "Bởi vì có vẻ như có rất nhiều fan CP của chúng tôi trên diễn đàn và họ bỏ phiếu cho chúng tôi. "
Hứa Gia Hoành vừa mới ngáp một cái: "..."
Thịnh Lâm không còn vội vàng nữa, đứng sang một bên xem trò đùa với đôi lông mày nhướng lên và khoanh tay. Có một khoảnh khắc im lặng trong không khí. "Uh, Dư Văn Bạch đừng lo lắng cho chúng tôi," Hạ Mẫn nhận ra rằng mình dường như đang xông vào mặt Chúa thận trọng nói, "Mọi người chỉ nói cho vui thôi."
"Không, tôi nên cảm ơn anh." Dư Văn Bạch vốn cho rằng quan hệ giữa người với người không tốt nhưng không ngờ rằng vẫn có người bình chọn cho anh mỗi ngày mặc dù anh không biết lý do nhưng ý tốt đều là chân thành.
Anh cười với Hạ Mẫn đôi mắt tròn xoe cong thành nửa vầng trăng: “Cám ơn cậu đã giải thích.” Nói xong anh quay đầu lại nhìn Hứa Gia Hoành một cách tự nhiên chờ đợi anh nói chuyện như một lẽ đương nhiên.
"..."
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy hy vọng của Dư Văn Bạch, Hứa Gia Hoành không hề cảm thấy buồn ngủ lời nói đến miệng lăn lộn mấy lần sau đó khóe miệng hơi giật giật sau đó lại cuộn lại ngay ngắn. Chỉ một từ thôi. Anh không sợ cái bóng xiên của thân mình ảnh là người ngay thẳng tồn tại khách quan, nói ra cũng sẽ không thay đổi được gì. Nhưng ít nhất nó sẽ khiến Dư Văn Bạch cảm thấy tốt hơn.Nghĩ đến đây câu nói kia đột nhiên không còn khó nói nữa Hứa Gia Hoành bất đắc dĩ nhìn Dư Văn Bạch tràn đầy chờ mong thỏa hiệp:
"...cảm ơn và chúc phúc cho chúng tôi"