Chương 6

Chương 6

Editor: Ngọc Uyên

Thịnh Lâm không thể diễn tả bằng lời rằng anh không biết nói gì nào vào lúc này. Anh thừa nhận rằng anh thích Hứa Gia Hoành trong bốn hoặc năm ngày vì một lý do nào đó nhưng anh đã hoàn toàn buông tay sau khi lời tỏ tình bị từ chối không làm phiền anh ta một lần nữa.

Hứa Gia Hoành có vẻ không phải là người kén chọn nên Thịnh Lâm không tránh khỏi nghi ngờ, anh định hỏi về trận đấu bóng rổ như thường lệ nhưng cuối cùng đối phương sau khi nói chuyện đột nhiên biến mất.

Sự lo lắng trên mặt Hứa Gia Hoành khi anh rời đi Thịnh Lâm mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn nên anh đi theo sau khi sợ rằng có thể xảy ra chuyện. Cuối cùng, anh chạy một mạch lên sân thượng, vừa mở cửa liền nhìn thấy Dư Văn Bạch ngồi trên người Hứa Gia Hoành mũi chạm mũi và được ôm ngang eo, cảnh tượng từng rất bắt mắt.

Thịnh Lâm trong lòng điên cuồng trợn mắt không nói nên lời gõ cửa cắt ngang: “Tôi không định quấy rầy hai người nhưng tôi có thể hỏi một chút không? đồng chí "Thẳng thắn" Cho tôi câu trả lời trước được không? "

Nói xong, anh đưa mắt về phía Hứa Gia Hoành.

Chính là Dư Văn Bạch mở miệng trước khuôn mặt tuấn tú thanh tú không chút biểu cảm mày mắt hơi cau lại: "Trai thẳng?" Giả ngu đúng không? Thịnh Lâm cười khẩy, "Trai thẳng? Tôi không biết anh có phải là trai thẳng không, nhưng Hứa Gia Hoành nói hai người là "Bạn trai thẳng"? " Bầu không khí căng thẳng giống như một kho thuốc nổ chỉ cần chạm vào một nút là phát nổ.

Hứa Gia Hoành nghiêng người chặn Dư Văn Bạch ở phía sau lạnh lùng nói: "Thịnh Lâm."

“Chuyện của hai người các ngươi không cần kể cho tôi nghe tôi không có hứng thú,” Thịnh Lâm cũng không thèm quấy rầy, “Nhớ trả lời những gì tôi vừa nói với cậu rồi đi đi.” Dư Văn Bạch cau mày nhìn bóng lưng anh biến mất.

Anh đoán rằng sự không hài lòng của Thịnh Lâm có liên quan đến lời thú nhận của Hứa Gia Hoành.

Chỉ là còn có một chuyện hắn thật sự không hiểu. Hứa Gia Hoành quay lại nhìn vào mắt Dư Văn Bạch có vẻ rất lo lắng: "Vừa rồi Thịnh Lâm nói——"

“Hứa Gia Hoành, tôi hỏi anh một câu được không?”Dư Văn Bạch nghe không rõ đối phương nói ở đối phương vẻ mặt lo lắng rối rắm trung thành thật hỏi.

""Trai thẳng"Là gì? "

Hứa Gia Hoành:...?

——

Từ dùng để xác định ranh giới tình cảm giữa con trai và con trai. Đây là cách Hứa Gia Hoành mô tả "Đàn ông thẳng".

Vì vẻ mặt của Hứa Gia Hoành khi giải thích mất tự nhiên Dư Văn Bạch suy luận rằng định nghĩa đơn giản của từ ngữ không dễ để diễn tả vì vậy sau khi đi học về vào buổi chiều anh đã tìm kiếm các video liên quan về "trai thẳng" trong ký túc xá một mình. Ba người khác đều không có ở trong phòng ngủ chỉ còn lại có tiếng gõ bàn phím.

Dư Văn Bạch gõ "trai thẳng" vào thanh tìm kiếm và ngay lập tức tìm thấy rất nhiều video.

Video có nhiều lượt thích và bình luận nhất là bộ sưu tập được tổng hợp có tên [Những năm tháng ấy, bạn trai thẳng trong mắt chúng ta]

Anh và Hứa Gia Hoành là bạn sao?

Dư Văn Bạch hơi dừng lại trong khi giữ đầu ngón tay của con chuột do dự một lúc nhưng vẫn nhấp vào video. Anh lần lượt nhấp vào năm hoặc sáu video thường trong vòng một phút nội dung là nhập vai trong các bộ phim sitcom khác nhau, khi anh ấy nhấp vào phần bình luận tất cả đều là "Thì ra đây là trai thẳng" và "Tôi là trai thẳng". "Chết tiệt".

Dư Văn Bạch không thể hiểu hai từ đó vì vậy anh đã tắt phần bình luận tập trung xem video. Cảnh đầu tiên là sân bóng rổ trong khuôn viên trường, một nam sinh thấp hơn ở bên ngoài sân cầm trong tay một chai nước vừa uống chờ đợi nam sinh cao hơn trên sân đi về phía mình. Người đàn ông cao lớn bước đến gần phớt lờ những cô gái xung quanh đang giao nước rồi cầm lấy chai nước tu một hơi cạn sạch uống xong không quên xoa đầu chủ nhân chai nước.

Cảnh thứ hai là trong phòng học của trường, lần này cậu bé thấp bé đang cầm hộp cơm trên tay nhìn quanh lớp không còn chỗ trống liền bị nam nhân cao lớn kéo ngã vào lòng cuối cùng ngoan ngoãn cho người đàn ông cao lớn cho đứa trẻ ăn.

Cảnh thứ ba là trong ký túc xá của trường, cậu bé lùn xem phim kinh dị nửa đêm không ngủ được ba giờ sáng sợ hãi leo lên chiếc giường cao ngủ thϊếp đi bên cạnh người đàn ông cao lớn. Người đàn ông cao lớn ở giữa một lần tỉnh dậy phát hiện đó là một bạn trai thẳng quen thuộc không những không đẩy cậu ra mà còn trực tiếp ôm cậu vào lòng hai người quay người lại là có thể chạm môi nhau gần gũi với nhau.

"..."

Mười phút sau, sau khi xem xong cả bộ phim Dư Văn Bạch yên lặng đóng máy tính. Đầu óc anh hỗn độn chứa rất nhiều thông tin anh cầm cốc uống một hớp nước chậm rãi đứng dậy leo xuống giường cuộn mình vào trong chăn dùng lớp chăn dày bao bọc lấy cơ thể. Hai gò má trắng nõn lạnh lùng của anh ửng hồng, anh đưa tay sờ sờ mặt mình quả nhiên so với bình thường nóng hơn rất nhiều. Vậy đây là trai thẳng à?

Dư Văn Bạch cảm thấy rằng mình đang khám phá một thế giới hoàn toàn mới. Vì thể chất đặc biệt và nhiều năm tu luyện Dư Văn Bạch hầu như không tiếp xúc với xã hội loài người trước khi vào đại học anh không biết gì về mối quan hệ của con người. Nếu không phải Hứa Gia Hoành dạy cho anh biết thế nào là đàn ông thẳng thắn có lẽ anh sẽ không bao giờ xem được video này cũng không biết con trai có thể có hành động thân mật với nhau như vậy.

Thật thân mật... Thậm chí có lúc anh ấy còn khó tiêu hóa nữa. Vì vậy, khi tôi thấy Thịnh Lâm vài lần xúc động đó là vì Hứa Gia Hoành đã thú nhận rằng anh ấy là trai thẳng nhưng Thịnh Lâm đã không thể chấp nhận điều đó trong một thời gian.

Dư Văn Bạch vùi đầu vào chăn và nhiều nghi ngờ đột nhiên trở nên rõ ràng. Là một người có rào cản tiếp xúc Dư Văn Bạch có thể hiểu rất rõ sự vướng mắc của Thịnh Lâm điều mà anh ấy không thể tưởng tượng được là sự thân thiết của Hứa Gia Hoành và những người bạn trai thẳng khác với nhau. Vẫn còn một cái gì đó tôi không hiểu. Vì sao Hứa Gia Hoành nói hai người là "trai thẳng", lại không chịu đυ.ng chạm? Có phải vì điều anh ấy muốn không phải là nắm tay, mà là... những người trong video. Dư Văn Bạch ôm đầu gối và cuộn người lại một cục u lồi ra khỏi ngực anh như một gò đất nhỏ.

Nằm một hồi cậu cảm thấy hơi đói bụng

sau đó nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra chắc là bạn cùng phòng vừa từ căng tin trở về. “Có xem diễn đàn không?” Tề Đông không cẩn thận mở cửa đi vào giọng điệu có vẻ rất tức giận, “Tôi mới phát hiện trường chúng ta có nhiều kẻ ngốc như vậy.” Du Nhiên đẩy kính bước vào cửa: "Ý anh là bức ảnh mà Dư Văn Bạch và anh Hoành được chụp vào buổi trưa? Nhìn xem người đăng bài đăng không liên quan gì."

Dư Văn Bạch không quen sử dụng các sản phẩm điện tử, quanh năm không mang theo điện thoại di động, chỉ biết diễn đàn là nơi giao lưu ẩn danh của học viên, tên của anh ấy thường xuyên xuất hiện nhưng anh ấy chưa bao giờ sử dụng. Sau khi rời khỏi sân thượng vào buổi trưa anh và Hứa Gia Hoành riêng lẽ đi nơi khác không có chuyện gì xảy ra.

Dư Văn Bạch im lặng chớp mắt dưới chăn.

“Căn cứ vào ảnh chụp từ điện thoại cố định đó, anh thấy mối quan hệ CP giữa hai người họ như thế nào?”

Tề Đông phẫn nộ đập bàn, "Quên đi, còn có người bình luận: "Bạn cùng phòng muốn nhìn tôi như vậy tôi sẽ chán chết." Dơ mắt quá! "

“…Bình tĩnh đi,”Du Nhiên bắt đầu lau những bức tượng nhỏ quý giá trên bàn "Trong bài đăng cũng có rất nhiều người chúc phúc cho bạn, và bạn có thể thấy dòng chữ “Tôi đang gϊếŧ tôi” ở khắp mọi nơi. "

Dư Văn Bạch lỗ tai giật giật, ngồi dậy nhẹ giọng hỏi: "Tôi chết rồi là có ý gì. "

"Mẹ kiếp! Cậu cứ ở yên trong phòng ngủ!"

Tề Đông sợ hãi hét lên, và khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dư Văn Bạch anh lại cảm thấy áy náy: "A... chẳng lẽ có nghĩa là em và anh Hoành có quan hệ tốt?" Dư Văn Bạch rêи ɾỉ trong vô vọng ôm bụng đói ra khỏi giường định cầm thẻ ăn đi căng tin ăn chút gì.

“Anh Bạch trên diễn đàn có mấy người ghen tị với anh thôi anh đừng để ý mấy tên khốn kiếp đó,” Tề Đông lảm nhảm chỉ nghe thấy cửa ký túc xá lại bị đẩy ra, anh kích động nói: "Cậu nói phải, Hoành ca ca."Thời gian gần đây, luồng không khí lạnh tràn qua khiến nhiệt độ giảm mạnh người dân khi đi dạo ngoài trời về thì khắp người bị bao phủ bởi không khí lạnh.

Khi Hứa Gia Hoành cởϊ áσ khoác đi về phía cậu Dư Văn Bạch chỉ có thể cảm thấy hơi nóng từ cơ thể cậu và màn sương đen dày đặc theo sau. Thấy Dư Văn Bạch hơi cau mày. Khi bọn họ chia tay vào buổi trưa màn sương đen rõ ràng đã nhẹ hơn. Hứa Gia Hoành đã giúp anh vài lần anh đã chân thành lo lắng trên sân thượng, thậm chí còn dạy anh ấy thế nào là "bạn trai thẳng". Dư Văn Bạch cảm thấy rằng anh không thể để làn sương đen làm tổn thương Hứa Gia Hoành được nữa.

Trên thực tế, còn có một điểm mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra. Đây có lẽ là lần đầu tiên Dư Văn Bạch được xếp vào danh sách "bạn bè" một trải nghiệm như vậy chưa từng có trong hai mươi năm qua. Không chút do dự Dư Văn Bạch nói với người ngồi ở bàn bên kia: “Hứa Gia Hoành, anh có thể ra ban công một lát không?"

"Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Hứa Gia Hoành sững người. Mới có một buổi chiều lại xảy ra chuyện gì? Hai người lần lượt bước vào ban công nhỏ bên ngoài ký túc xá đóng cửa kính cách âm lại khiến không gian vốn chẳng rộng rãi chút nào lập tức bị thu hẹp lại. Đặc biệt là Hứa Gia Hoành cao lớn sau khi nhường chỗ cho Dư Văn Bạch anh chỉ có thể đứng dưới giàn phơi quần áo trên đầu treo móc quần áo hình ảnh trông hơi buồn cười. Trên ban công im lặng, Hứa Gia Hoành lên tiếng trước: "Nếu là bởi vì diễn đàn hi vọng cậu đừng suy nghĩ nhiều."

"Miệng mọc trên đầu người khác cậu không thể kiểm soát nó" Dư Văn Bạch gật đầu, hắn thấy Dư Văn Bạch không thể tìm thấy diễn đàn, vậy hắn đương nhiên không quan tâm nữa.

Điều anh muốn nói lại là chuyện khác. "Hứa Gia Hoành hôm nay tôi đã kiểm tra," ngũ quan tuấn mỹ và thâm thúy của anh ta bị ánh chiều tà phản chiếu, nước da lạnh lùng tái nhợt nhưng đôi mắt lại rất sáng, “Tạm thời tôi không thể làm bạn trai thẳng với cậu được.”

Anh ngước mắt lên nghiêm túc nhìn Hứa Gia Hoành trong mắt có chút hối hận: "Tôi không phải trai thẳng."

Hứa Gia Hoành: "?"

"Nếu như anh đã biết ý định cùng quyết tâm của tôi, "Dư Văn Bạch cẩn thận nhẹ giọng hỏi: "Có thể cho tôi thêm thời gian không, hiện tại chỉ là nắm tay sao?"

Hứa Gia Hoành trầm mặc một lát thận trọng nói: "... Chỉ có như vậy sao?"

Dư Văn Bạch: "?" Con ngươi màu nâu nhạt của thiếu niên tràn đầy vẻ khó hiểu trong trẻo sạch sẽ đến mức không nhìn thấy một tia u buồn nào, Hứa Gia Hoành thở dài một hơi thả lỏng thần kinh căng thẳng. May mắn thay, đó là tất cả để có nó.

Dư Văn Bạch chỉ muốn nói rằng anh ấy không phải là một người đàn ông thẳng thắn. Cảnh tượng nhảy từ sân thượng quá sốc sau khi chia tay với Dư Văn Bạch vào buổi chiều tâm trí hắn chỉ toàn hình ảnh cậu thiếu niên đứng trên sân thượng với đôi mắt trống rỗng và nói với hắn: "Cậu có ghét tôi chạm vào cậu không?" Khi định thần lại hắn đã đi theo Dư Văn Bạch đến cửa lớp, nhìn cậu lên lớp trước khi lao vào phòng học của mình.

Bây giờ nghe câu trả lời của Dư Văn Bạch, phản ứng đầu tiên của Hứa Gia Hoành không phải là trốn tránh mà là cảm thấy biết ơn từ tận đáy lòng. Ngay cả yêu cầu "Nắm tay" cũng trở nên dễ nghe hơn. Trai thẳng hay không phải trai thẳng còn quan tâm làm gì nữa.

"Có thể."

Hứa Gia Hoành là người hành động vừa nói vừa nắm tay Dư Văn Bạch đút vào túi như lần trước: "Như vậy được không?" Tay của Dư Văn Bạch thật mềm nhỏ xíu có thể cho vào lòng bàn tay chơi đùa lạnh như băng.

Sau khi trút bỏ được gánh nặng trong lòng, Hứa Gia Hoành cuối cùng cũng nở một nụ cười chân thành. Chàng trai cao gầy đang dựa vào lan can đá của ban công cười thoải mái trong ánh chiều tà mái tóc mềm mại đung đưa theo gió chiều yên tĩnh mà đẹp như tranh vẽ. Nếu tôi bỏ qua những chuyển động nhỏ của anh khi nghịch ngón tay của Dư Văn Bạch. “Dư Văn Bạch,” Hứa Gia Hoành trút bỏ gánh nặng trong lòng, kéo giọng như thường, uể oải gọi tên người ta, “Sao tay anh lại mềm như vậy"