Chương 21

Chương 21

Editor: Ngọc Uyên

"..."

Phòng học khổng lồ 100 người sững sờ trong năm giây, yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy tiếng hít thở. Trong giây tiếp theo, nó nổ tung như nước sôi. "Chờ một chút, hắn nói "chưa"? Có phải là "chưa được thảo luận" mà tôi hiểu? "

"Là thổ lộ, là thổ lộ, chết tiệt, vừa rồi quên ghi lại, bỏ qua 10 tỷ."

"Đừng hoảng, đã có người đăng ảnh và video lên diễn đàn rồi, tay tôi đang run lên vì kích động gõ chữ."

"À, phản ứng của Dư Văn Bạch là gì vậy? Tôi không thể nhìn thấy bất cứ ai khi tôi bị chặn."

Cho dù Dư Văn Bạch có đần độn đến đâu, anh cũng biết mình đã bị hiểu lầm anh kéo tay áo của Hứa Gia Hoành thì thầm: "Tôi có gây rắc rối không?"

Thiếu niên ngẩng đầu lên, lông mày và đôi mắt bị mái tóc lòa xòa che khuất trên trán đôi mắt ướŧ áŧ như hạt thủy tinh trong suốt phản chiếu những đốm sáng dưới ánh nắng ban mai. Đôi mắt anh đầy hoang mang, anh lúng túng sau khi bị đám đông la ó.

Biết mình hiện tại không thể giải thích rõ ràng, Hứa Gia Hoành vỗ vỗ mu bàn tay Dư Văn Bạch trấn an, yên lặng nói: "Không có chuyện gì."

Sau đó ngẩng đầu lên, không thèm giải thích: "Giáo sư, ngài không phải chỉ lấy làm ví dụ sao?"

"Nếu bạn biết lỗi của mình, bạn vẫn có thể là một học sinh tốt," giáo sư Li mỉm cười đồng ý và cuối cùng nói thêm, "Bạn trai của bạn cũng được chào đón vào lần tới, miễn là bạn không nói chuyện phiếm."

Hứa Gia Hoành: ...Tôi cảm ơn.

——

“Cho nên đến cuối cùng ngươi cũng không giải thích rõ ràng, cho nên mới tiếp nhận nửa vời?”

Lúc ăn trưa, Hạ Mẫn nghe xong nhân quả liền đập bàn đập bàn: “Mặc dù không nên cười, Hứa Gia Hoành, cậu còn có ngày hôm nay ha ha ha ——”

Hứa Gia Hoành mặt không đổi sắc: " Cậu muốn chúng ta làm cái gì, nói cho tôi biết."

“Chờ đã, để tôi hít thở trước đã,” Hạ Mẫn hít sâu một hơi, sau đó nở một nụ cười nịnh nọt, “Băng rôn thi đấu còn treo ở cửa nhà thi đấu, tôi không tiện nhấc lên bản thân mình. Hai người tốt bụng có thể giúp tôi không?

Khi Hứa Gia Hoành nghĩ đến "Ngươi là thần của ta", ánh mắt tối sầm lại trực tiếp đồng ý, nhìn sang một bên: "Còn cậu chúng ta cùng nhau đi?"

Dư Văn Bạch gật đầu nhìn xuống ứng dụng kết bạn mới nhất trên thanh tin nhắn khẽ cau mày.

Từ chiều hôm qua, một cô gái tự xưng là chủ tịch câu lạc bộ hoạt hình trường đại học T đã kết bạn với anh hy vọng anh có thể hợp tác đóng một bộ cosplay trong lễ kỷ niệm cuối năm của trường.

Dư Văn Bạch không hiểu cosplay, nhưng giọng điệu của bên kia quá gấp gáp anh có thể tưởng tượng ra cách mắt đối phương chiếu qua màn hình vì vậy anh chỉ có thể lịch sự từ chối.

Kết quả là cô gái trở nên bực bội và can đảm hơn, sau đó trực tiếp rủ anh đi ăn tối theo yêu cầu kết bạn.

“Cậu là bị Lục Thanh nhắm tới sao?” Hạ Mẫn trong mắt đáng thương, “Vậy cậu thật đáng thương, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị lên hải tặc thuyền, nàng cho đến khi đạt được mục đích, nàng sẽ không buông tha cho cậu.”

Hứa Gia Hoành khịt mũi: "Cường điệu."

“Không đến lượt cậu,” Hạ Mẫn chán ghét liếc nhìn Dư Văn Bạch, “Cậu có biết nữ sinh vừa mới tốt nghiệp năm ngoái bị cô ta hạ gục như thế nào không?”

"Vì để cho Trường Thảo tập trung cosplay, hội trưởng trực tiếp giúp hắn nghỉ hè làm công nhân theo giờ, mỗi ngày mời Trường Thảo ăn cơm sáu tháng sau liền lấy nam nhân."

Dư Văn Bạch thay thế chính mình. Anh không cần phải làm công theo giờ trong những ngày nghỉ, nhưng anh sẽ đến nhà chủ nhân của mình để giúp trừ tà và trừ tà, nếu chủ tịch kiên quyết làm điều đó cho anh——

Sau đó, cô ấy có thể không sống sót qua kỳ nghỉ hè này. Ba người rời khỏi nhà ăn vừa nói chuyện phiếm sau khi ăn xong, Hạ Mẫn ánh mắt sắc bén nhìn thấy Cố Thanh Phong từ xa, nhiệt tình vẫy tay chào: "Bác sĩ Cố, thật trùng hợp lại gặp được anh ở đây."

Hôm nay, Cố Thanh Phong tùy ý buộc lên mái tóc dài của mình có chút tiết chế ưu tú: "Đáng tiếc tôi cố ý tới đây tìm cậu."

Đôi mắt đào hoa dò xét hai người phía sau Hạ Mẫn, nhớ tới buổi sáng diễn đàn bùng nổ mấy lần nhướng mày: “Tiểu Bạch, cuối tuần này em có về nhà không?”

Dư Văn Bạch lắc đầu: "Tôi sẽ không quay lại, tôi phải làm công việc nhóm."

Đúng là tuần sau sẽ có bài giảng cuối cùng, nhưng bài tập về nhà chỉ thiếu chút nữa là xong cuối tuần không cần ở ký túc xá làm bài — nhất là Tề Đông và Du Nhiên sẽ về nhà chơi game vào cuối tuần.

Cố Thanh Phong cũng không có ép buộc: "Cuối tuần đó tìm thời gian ăn cơm, chính là cảm tạ bằng hữu ngày hôm qua bảo hộ cậu."

Khi nói từ "bạn bè", anh cố ý liếc nhẹ Hứa Gia Hoành.

"Cậu muốn ăn cái gì, lẩu?"

Hạ Mẫn đang định vui vẻ đồng ý, Dư Văn Bạch đột nhiên phủ quyết: “Đừng ăn cay quá, vết thương trên cánh tay của Hứa Gia Hoành còn chưa lành đâu.”

Cố Thanh Phong nhướng mày nhìn người nọ: "Thật tinh tế?"

“Tôi có thể.” Hứa Gia Hoành nhàn nhạt nhìn Cố Thanh Phong ánh mắt, quanh thân khí tức hơi lạnh, “Tôi nghe Dư Văn Bạch nói.”

Cuối tuần ăn gì là do dự định quyết định, Cố Thanh Phong đến tìm Dư Văn Bạch, kéo hắn qua một bên đưa cho hắn một bức thư: "Tối qua sư phụ tôi mới nhận được thư."

Dư Văn Bạch âu yếm nhìn trái nhìn phải bức thư sau khi cẩn thận cất nó đi hắn nghĩ tới điều gì đó, lại kéo kéo ống tay áo của Cố Thanh Phong.

Hắn vẻ mặt nghiêm túc: "Ca ca, cậu đừng bắt nạt Hứa Gia Hoành, hắn đối với tôi rất tốt."

Không chỉ bây giờ, mà trong vài lần họ gặp nhau trong quá khứ, anh cảm thấy giữa hai người họ có điều gì đó không ổn mà không rõ lý do.

"Tôi ức hϊếp hắn? Chỉ vì ăn lẩu?"

Cố Thanh Phong tức giận cười to, giơ tay bóp má phải của Dư Văn Bạch, "Dư Văn Bạch, hiện tại ca ca cậu vì cậu tiêu tiền mua nam nhân khác, cậu còn dám lựa chọn sao?"

Cố Thanh Phong còn có việc phải làm, liền đưa trong túi kem trị sẹo cho Dư Văn Bạch: "Tiểu vô tâm, nhớ cho nam nhân kia bôi." Và "người đàn ông đó" trong cuộc trò chuyện hiện đang thờ ơ nhìn tay và chân của Cố Thanh Phong trên Dư Văn Bạch.

“... Hoành ca ca, cậu hôm nay có chút đáng sợ a.” Hạ Mẫn áp suất không khí thấp run lên, nhớ tới chuyện tối hôm qua, “Tay của cậu không sao chứ muốn đi bệnh viện sao?”

Hai người cuối cùng cũng trò chuyện xong rồi chào tạm biệt, Hứa Gia Hoành nhìn Dư Văn Bạch đi tới, không híp mắt nói: "Không cần."

“Chờ đã lâu, chúng ta đi thôi,” Dư Văn Bạch đến gần đưa thuốc mỡ trị sẹo cho Hứa Gia Hoành, “Anh tôi nhờ tôi đưa cho anh hiệu quả trị sẹo rất tốt.”

Hứa Gia Hoành không đưa tay nhặt lên"Không được."

Thấy biểu cảm của anh không được tốt lắm,Dư Văn Bạch cho rằng chính là lời nói của Cố Thanh Phong khiến anh không vui, liền hỏi ý kiến: "Vậy anh giữ lại trước, khi quay lại sử dụng tôi có thể vẽ lên không?" cho bạn?"

Hứa Gia Hoành trầm tư vài giây, sau đó dè dặt gật đầu: "Được."

Hạ Mẫn đang xem khán giả: "..." Người đàn ông mưu mô này!

——

Ba người bọn họ mất một giờ đồng hồ mới thu dọn xong băng rôn cùng ảnh chụp trước nhà thi đấu, sau đó kéo đến phòng chứa đồ của nhà thi đấu. “Cứ như vậy quay về viện thật mệt.” Hạ Mẫn mệt mỏi không thẳng được eo, cậu đứng ở cửa gọi Thịnh Lâm, “Không được, em phải kêu người đi lấy xe.” Cậu không đành lòng quăng hai cu li nữa, xua tay nói: “Hai người đừng đi, ở đây coi đồ đi tôi kêu người đẩy xe qua.”

Những tấm biểu ngữ dài và dải màu chặn hành lang, ảnh hưởng rất nhiều đến việc đi lại của người qua lại Dư Văn Bạch đẩy cửa phòng chứa đồ ra muốn cất đồ tạm thời. Thấy Hứa Gia Hoành lại muốn giúp đỡ Dư Văn Bạch ngăn lại, "Tôi tự mình làm được cậu nghỉ ngơi đi."

Vừa nói, anh vừa đi vòng qua cậu chủ động đoạt lấy đồ trên tay cậu. Hứa Gia Hoành không thuyết phục nhiều, đi theo phía sau Dư Văn Bacj, khi anh đợi ai đó nhặt thứ gì đó, anh lặng lẽ nhấc nó từ phía sau để chia sẻ trọng lượng cả hai nhanh chóng chuyển đồ đến cửa sổ kho hàng phòng.

Cửa sổ thiếu ánh sáng, có thể nhìn thấy bụi mịn trong không khí. Ngay khi Dư Văn Bạch đặt biểu ngữ xuống, điện thoại trong túi của anh bắt đầu rung lên. Một yêu cầu kết bạn quen thuộc khác.

Lục Thanh: Bây giờ cậu có ở phòng tập thể dục không? Cậu có thể trò chuyện với tôi không, tôi hứa sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cậu!

Dư Văn Bạch không giỏi đối phó với những người quá nhiệt tình, anh cau mày khi nhìn thấy tin nhắn không trả lời một lúc lâu. “Lại là câu lạc bộ hoạt hình?”Hứa Gia Hoành rất quen thuộc với biểu cảm này, không cần hỏi cũng biết dựa vào bệ cửa sổ hỏi: “Có khó chịu không?”

Dư Văn Bạch khẽ thở dài: "Không phải tôi ghét mà là tôi không giỏi xử lý quan hệ giữa người với người."

Vì vậy, anh tôn trọng bất cứ ai quá nhiệt tình.

Hứa Gia Hoành gật đầu không nói gì hai người ở trong phòng chứa đồ không rộng rãi chờ Hạ Mẫn trở lại, nhưng không lâu sau ngoài hành lang ngoài cửa mơ hồ có người nói chuyện.

Đó là một cô gái đặt câu hỏi với giọng rõ ràng: "Xin lỗi, bạn học, bạn có thấy Dư Văn Bạch đã đi đâu không?"

Người trả lời cô là một nam sinh, giọng nói trầm thấp khó nghe nhưng từ "phòng chứa đồ" vẫn lọt vào tai Dư Văn Bạch một cách rõ ràng. Tiếng bước chân vội vã đến gần Dư Văn Bạch nhìn xung quanh muốn tìm chỗ trốn, cánh cửa khép hờ đột nhiên bị đẩy ra. Cánh cửa đã nhiều năm hư hỏng bị đẩy ra phát ra những tiếng kẽo kẹt Dư Văn Bạch không thoát ra được cảm thấy trước mắt tối sầm, bị ép ngã vào một cái ôm cứng ngắc nhưng vô cùng ấm áp.

"Có điều gì sai không?" Hơi thở bạc hà sạch sẽ trên người Hứa Gia Hoành mát lạnh, khi nói chuyện thì âm trầm rung động l*иg ngực.

Dư Văn Bạch được bao bọc trong một chiếc áo khoác lớn như thể anh bị mắc kẹt trong một không gian nhỏ, và phía sau đầu của anh ta được hỗ trợ vững chắc bởi đôi tay rộng và gầy.

Anh cúi đầu, áp trán vào ngực Hứa Gia Hoành.

Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm của làn da dù chỉ qua một lớp vải dày.

Dư Văn Bạch cụp mắt chớp chớp, đầu ngón tay co quắp cảm thấy mặt có chút nóng.

“Không, không có gì.” Lục Thanh không nghĩ tới sẽ đυ.ng phải Hứa Gia Hoành ở chỗ này, lắp bắp nói: “Xin hỏi cậu có thấy Dư Văn Bạch không?”

Nói xong, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hứa Gia Hoành, lập tức hối hận vì đã hỏi quá nhiều.

Trong bóng râm bên cửa sổ không thể nhìn rõ khuôn mặt, chưa kể Hứa Gia Hoành đã dùng áo khoác ôm chặt lấy anh nên có đề phòng cũng chỉ nhìn thấy vài ngọn tóc đen. Nhìn tư thế này, chính là ở đây bọn họ yêu thầm.

“Không,”Hứa Gia Hoành ngữ khí rất lạnh lùng, hắn chú ý tới người trong ngực hơi hơi co rụt lại, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại sợi tóc, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lại trở nên lãnh đạm.

"Hiện tại tôi rất bất tiện, hiểu chưa?" Lục Thanh vội vàng gật đầu, vội vàng xin lỗi muốn rời đi trước khi rời đi còn không quên đóng cửa lại, lẩm bẩm nói: "Đi đi,tôi cái gì cũng không thấy."

"..."

Không gian khép kín im lặng. Hứa Gia Hoành nhìn xuống Dư Văn Bạch đang trốn gọn gàng dưới áo khoác của mình. Cậu nằm gọn trong vòng tay anh và hơi cuộn người lại, mặt áp vào ngực anh/ngực mềm mại khi chạm vào, hai tay buông thõng tự nhiên cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm anh thận trọng ngẩng đầu lên.

Mồm miệng âm thầm hỏi: "Cô ấy đi rồi?" Eo của Dư Văn Bạch gầy hơn so với bề ngoài, anh có thể dễ dàng quấn nó bằng một tay, ngoài cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện Hứa Gia Hoành giơ tay ra hiệu im lặng ra hiệu cho anh nhỏ giọng lại.

Quả nhiên Due Văn Bạch không phát ra âm thanh nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, hàng mi rũ xuống khẽ run theo nhịp thở dáng người rất bình yên.

Có lẽ là sợ Lục Thanh lại xông vào, không có lập tức thoát khỏi vòng tay của hắn. Hứa Gia Hoành cũng không có nhắc nhở chỉ là đứng ở dưới nhìn.

Tiếng bước chân xa dần, căn phòng đóng kín hoàn toàn yên tĩnh. Người trong vòng tay bỗng trở nên bồn chồn. Dư Văn Bạch dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, đôi lông mày và đôi mắt đẹp của anh đột nhiên mở to, cái đầu đầy tóc của anh nhẹ nhàng cọ vào ngực / miệng của Hứa Gia Hoành, như thể bị một chiếc lông vũ vuốt ve, mang đến từng đợt ngứa ngáy.

Hứa Gia Hoành nhìn mái tóc trên đỉnh đầu mê muội theo động tác mà đung đưa, đầu ngón tay co quắp, không hiểu muốn dùng tay sờ sờ.

Nhưng Dư Văn Bạch đã ngăn anh lại trước. Trong không gian tối om, nửa khuôn mặt của thiếu niên tựa vào Hứa Gia Hoành, hai mắt sáng ngời dán chặt vào hắn trong mắt hiện lên một tia vui mừng tựa hồ phát hiện ra điều gì phi thường.

"Hứa Gia Hành," Dư Văn Bạch kéo nhẹ ống tay áo của hắn, nhẹ giọng gọi một tiếng mi mắt cong cong xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

"Tim anh đập nhanh quá."