Chương 22

Chương 22

Editor: Nhược Khả

Bởi vì Dư Văn Bạch ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người họ được thu hẹp vô hạn.

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở quyện vào nhau không thể tách rời, gần đến mức có thể nhìn rõ ràng mình trong mắt đối phương.

Hứa Gia Hoành không biết đôi mắt hắn như thế nào.

Hắn chỉ biết rằng Dư Văn Bạch không nói hết tiếng bản ngữ của mình, trong mắt hắn vẫn còn một niềm vui mới lạ, nhưng hắn dừng lại sau khi nhìn nhau, sau đoa nhanh chóng né tránh đảo ánh mắt đi.

Hứa Gia Hoành làm sao nghe được nhịp tim của anh: "Cậu—"

"Tại sao tôi không thể tìm thấy nó? Có nhiều người nói rằng họ đã nhìn thấy nó..."

Tiếng lẩm bẩm của Lục Thanh ngoài cửa phòng kho đột nhiên vang lên, thân thể Dư Văn Bạch vì căng thẳng mà run lên, theo bản năng vùi đầu vào trong ngực Hứa Gia Hoành trốn.

Giống như một con vật nhỏ, dễ bị giật mình, với đôi tai màu hồng đáng ngờ.

Hứa Gia Hoành suýt chút nữa đã bị anh ôm vào lòng, trực tiếp giơ tay ôm lấy anh, vỗ vỗ lưng Dư Văn Bạch an ủi, cười nói:

"Sợ sao?"

Không phải lúc bình thường trông có vẻ bình tĩnh là không tốt, chỉ là thỉnh thoảng thấy Dư Văn Bạch cảm thấy sợ hãi là điều rất thú vị.

"...Tôi không sợ," Dư Văn Bạch vùi mặt vào trong quần áo, thanh âm nghẹn ngào có chút ủy khuất, "Tôi không cảm thấy phiền phức."

Hứa Gia Hoành phát ra tiếng cười trầm ấm nói đùa: "Tại sao cậu không nghe lại nhịp tim của mình? Cậu có chắc đó là của tôi không?"

Nghe được đối phương đang giễu cợt mình, hai má Dư Văn Bạch phồng lên, cúi người cẩn thận lắng nghe nhịp tim Hứa Gia Hoành, nhẹ giọng nói:

"Đó thực sự là nhịp tim của cậu mà."

Nghe một hồi, anh mới muộn màng nhận ra mình vẫn đang ôm Hứa Gia Hoành, hai tay hắn như lười biếng ôm chặt lấy eo nhỏ của anh.

Dư Văn Bạch buông ra, lúng túng cúi đầu sờ sờ lỗ tai, không biết nên mở miengj nói gì, đột nhiên phát hiện sương đen trên người Hứa Gia Hoành tựa hồ đã phai đi rất nhiều.

Vì trong khoảng thời gian này hai người luôn có tiếp xúc thân thể nên sương mù màu đen trên người Hứa Gia Hoành không còn đáng sợ như hố đen nữa mà chỉ là một lớp nông quanh người.

Và bởi vì cái ôm ngắn ngủi mấy chuvj giây vừa rồi, Dư Văn Bạch khó có thể cảm nhận được sự tồn tại của tà linh.

Làm những cái ôm là việc rất tốt?

Anh đang tự mình suy nghĩ về những thứ khác, và ngẩng đầu lên mà không cần suy nghĩ nhiều: "Hứa Gia Hoành, sau này chúng ta có thể thử ôm nhiều hơn không?"

Ý thức được mình vừa nói những điều không nên nói, Dư Văn Bạch đang muốn nói thêm, Hứa Gia Hoành vẻ mặt khó xử nói: "... Anh rất thích ôm sao?"

Dư Văn Bạch không hiểu tại sao hắn lại hỏi anh có thích hay không.

Anh thành thật trả lời: "So với nắm tay, ôm quả thực tốt hơn."

Hứa Gia Hoành trên mặt lại lộ ra vẻ do dự, vài giây sau liền dời ánh mắt, tùy ý hỏi: "Anh bình thường đều ôm Cố Thanh Phong như vậy sao?"

“Chúng tôi không thường ôm nhau,” Dư Văn Bạch cau mày khi mỗi câu hỏi trở nên kỳ lạ hơn, “Sao vậy?”

"Ồ, không sao,” Hứa lắc đầu mà không giải thích, khóe môi thẳng của hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười,

"Thích thì ôm đi."

Sau khi xác định Lục Thanh sẽ đi, Dư Văn Bạch mới rút khỏi vòng tay của Hứa Gia Hoành, vừa rời khỏi áo khoác, liền cảm thấy một luồng khí lạnh như bóng đen ùa về phía mình, nhiệt độ trấn an cùng tiếng đập cũng biến mất.

Hứa Gia Hoành vừa rồi hỏi anh liệu Cố Gia Hoành có ôm anh như vậy không.

Có vẻ như không.

Cố Thanh Phong khi còn bé luôn thích ôm anh, nhưng Dư Văn Bạch chưa từng ở gần anh ấy như vậy, cũng chưa từng nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ như của Hứa Gia Hoành.

Quan trọng hơn là trước khi ôm Hứa Gia Hoành.

Có vẻ như Dư Văn Bạch chưa bao giờ tham lam cái ôm của ai đó như vậy cả.

——

Thời gian ăn tối được lên kế hoạch cho tối chủ nhật.

Ban đầu Cố Thanh Phong đề xuất vào thứ bảy, để sau bữa tối có thể đón Dư Văn Bạch về nhà hai ngày, chính là Hứa Gia Hoành đề nghị thứ bảy hoàn thành nhiệm vụ nhóm sẽ tốt hơn, sau đó đổi lịch giờ đến chủ nhật.

Về điều này, Cố Thanh Phong đã chế nhạo qua điện thoại: "Hắn đúng là có một kế hoạch tốt."

Hạ Mẫn, Trình Diệp và những thành viên trong phòng 302 đều phải đến bữa tiệc tối này, không có chỗ cho một chiếc xe hơi, Cố Thanh Phong rất bất tiện khi anh ấy đến đón anh, vì vậy việc phân bổ xe hơi trở thành một vấn đề.

Biết rằng Dư Văn Bạch từ chối tiếp xúc cơ thể, Hứa Gia Hoành quyết định: "Bốn người các cậu bắt taxi, tôi sẽ chở Dư Văn Bạch đến đó."

"Wow anh Hoành, anh thực sự sẵn sàng lái cỗ xe quý giá của mình à," Tề Đông kích động nói, thò đầu ra nhìn Dư Văn Bạch một cách ghen tị,

"Anh thật may mắn. Anh Hoành chưa bao giờ để ai ngồi ở ghế sau của anh ấy cả."

Lần đầu tiên Hứa Gia Hoành trở nên nổi tiếng trong trường, ngoài ngoại hình và dáng người vượt trội, chiếc xe gắn máy chạy đến trường ngày hôm đó cũng gây chấn động mạnh.

Không có gì khác, chỉ là một từ đắt tiền.

Lúc đầu Tề Đông nhìn thấy chiếc mô tô này đen như mực, ngoại trừ kiểu dáng thì không khác gì những chiếc mô tô bình thường, dù đắt tiền đến đâu cũng không được, sau mới biết có thể mua nhà ở địa phương chỉ cần số lẻ phía sau nó, mỗi lần nhìn thấy Hứa Gia Hoành lái nó, trong lòng cậu lại nhói đau.

Dư Văn Bạch không hiểu điều này, nhưng khi nghe nói anh là người đầu tiên ngồi ở ghế sau của Hứa Gia Hoành, trái tim anh đã lỡ một nhịp.

Họ phải bắt taxi đến cổng trường, sáu người họ tạm biệt nhau ở tầng dưới ký túc xá.

Để tránh thu hút sự chú ý, Hứa Gia Hoành đỗ xe gần một bãi đậu xe ít người, lấy một chiếc mũ bảo hiểm màu đen từ trong cốp xe ra cho Dư Văn Bạch đội thử.

Kích thước của chiếc mũ bảo hiểm lớn hơn rất nhiều, khi đội lên đầu sẽ lập tức nghiêng sang một bên, Dư Văn Bạch muốn điều chỉnh lại nhưng Hứa Gia Hoành đã cắt ngang ý định xiết chặt như thắt cổ tự tử này.

"Thử cái này."

Hứa Gia Hoành cái mũ màu trắng kia trông tay đưa cho anh, lần này không có người lung tung, "Đừng nhúc nhích, đau nói cho tôi biết."

Thiếu niên cao hơn Dư Văn Bạch nửa cái đầu cúi xuống giúp anh thu dọn bộ quần áo rộng thùng thình, dùng đôi tay xương xẩu cài cúc áo, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn anh.

Dư Văn Bạch ngoan ngoãn đứng dậy để ai đó nghịch ngợm, tai anh hơi nóng vì bị theo dõi.

Khuôn mặt của anh vốn đã nhỏ, mô hình mũ trẻ em mua một tặng một vừa phải, sau khi đội mũ bảo hiểm, khuôn mặt của anh trông không lớn bằng lòng bàn tay, đôi mắt tròn như con nai của anh được nhuộm một chút màu đỏ vàng trong ánh hào quang của hoàng hôn, hai bên má trái phải mềm mại da thịt bị bóp chặt, hơi phồng lên.

Đứa trẻ ngoan ngoãn và ngay thơ được viết trên khắp cơ thể anh.

Hứa Gia Hoành nhìn chằm chằm vào người kia trong vài giây, sau đó đột nhiên thấp giọng cười.

Dư Văn Bạch nghi hoặc: "Có lạ không?"

“Nhìn tốt lắm,” Hứa Gia Hoành xoay người bước lên chiếc xe màu đen, không quay đầu lại vỗ vỗ ghế sau, “Lên xe đi.”

Tề Đông nói rằng chiếc mô tô này là loại dành cho xe đua, Dư Văn Bạch cẩn thận ngồi lên nó, nghĩ ở ghế sau, anh ấy thường thấy người khác chở người trên xe máy như thế nào.

Người lái ngồi trên xe động cơ, áo khoác đen lộ ra vòng eo gầy, Dư Văn vươn bàn tay trắng nõn, vừa chạm vào áo khoác da liền dừng lại.

Hứa Gia Hoành nói rằng anh có thể ôm, nhưng không có quy tắc khi nào anh có thể ôm.

"Hứa Gia Hoành," anh khẽ gọi tên người kia, "Khi nào anh có thể ôm em?"

Giọng nói của Dư Văn Bạch bị bóp nghẹt trong chiếc mũ bảo hiểm, sự lạnh lùng và xa cách đã biến mất, âm cuối hơi nhớp nhúa, như thể anh nói gì cũng thấy quyến rũ.

Nhìn thấy làn da trên bàn tay treo trên không của anh đỏ bừng vì lạnh, Hứa Gia Hoành cau mày giữ nó, hai tay kéo Dư Văn Bạch vòng qua eo hắn, cuối cùng đút tay vào túi.

“Bám chặt,” hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại vẻ mặt của người kia, cong môi, “Tôi chạy nhanh, cẩn thận té xe.”

——

Những chiếc xe máy êm ái và mát mẻ chạy trên đường liên tục.

Hứa Gia Hoành rất ít khi lái chiếc mô tô này trong đô thị, tốc độ của những chiếc xe máy tương đương với sắt vụn, dọc đường phải ăn cả khí thải của xe người khác.

Hôm nay có thêm Dư Văn Bạch ngồi ở ghế sau, mọi thứ dường như đã khác.

Lần đầu tiên chở người lên xe máy không chỉ là cảm giác mới lạ, trên đường đi, Dư Văn Bạch còn tưởng rằng hắn đang che giấu một cái mẹo nhỏ hay ho, khiến người ta không thể không chú ý — mỗi lần Hứa Gia Hoành tăng tốc, vòng tay gầy gò quanh eo của hắn ngay lập tức lại siết chặt hơn.

Có lẽ là bởi vì anh rất sợ ngã, khi Dư Văn Bạch ôm chặt hắn, mặt cùng nửa người trên đều dán chặt vào lưng hắn, giống như ôm nhau.

Hứa Gia Hoành thực sự không muốn làm anh sợ, vì vậy hắn giảm tốc độ và rẽ xe lối đi khác.

Trên đường ít người đi bộ, hai bên là cây khô xếp thành hàng, lá khô trên cành được đèn đường màu vàng nhạt chiếu rọi, bóng người nhỏ nhắn theo ánh trăng yên tĩnh gõ xuống mặt đất.

Trong thành phố rực rỡ ánh đèn này, vẫn có một thế giới yên tĩnh và thanh bình như vậy.

Dư Văn Bạch thở dài: "Thật đẹp."

Anh đột nhiên tò mò hỏi: "Em thường một mình lái xe đến đây sao?"

“Tôi tình cờ tìm được, đi ngang qua sẽ tới,” Hứa Gia Hoành dùng kính chiếu hậu ánh mắt ôn nhu nhìn người nọ đang quan sát xung quanh, “Tôi thích cảm giác gió thổi qua trên má.”

Gió là sự tồn tại tự do nhất mà anh từng thấy, tự do thoải mái mà dịu dàng, vì vậy Hứa Gia Hoành thích nhất khi gió lướt qua má anh khi lái xe.

Dù là mát mẻ hay nóng nực, hay cả buốt giá của mùa đông, cơn gió cũng có thể khiến hắn quẳng đi mọi muộn phiền, ưu tư, chẳng cần nghĩ ngợi điều gì, chỉ cần cố gắng hết sức để cảm nhận luồng sinh khí bất tận.

"Nhắm mắt lại thử xem, " Hứa Gia Hoành đề nghị, "Anh cảm giác được cái gì?"

Dư Văn Bạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: "... Cậu."

Giọng nói mềm mại trong gió chiều phi thường dịu dàng, trong nháy mắt tan biến trong con hẻm vắng, Dư Văn Bạch nhắm mắt lại, không nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Hứa Gia Hoành, một mình nói tiếp:

"Hứa Gia Hoành, tôi thích mùi gió trên người cậu."

Khi cơn gió lạnh của đêm thổi qua, Dư Văn Bạch siết chặt tay quanh eo thiếu niên gần như tham lam hấp thụ hơi ấm từ cơ thể hắn, giống như một đứa trẻ được ăn kẹo, không thể không khoe khoang.

Hứa Gia Hoành chăm chú nhìn người trong kính chiếu hậu với nụ cười trên miệng, đột nhiên nhớ đến phép ẩn dụ của Dư Văn Bạch trước đây không lâu: "Lần trước cậu nói rằng tôi có mùi như mặt trời."

"Không có mâu thuẫn, " Dư Văn Bạch nói, với lông mày và mắt trắng, nở một nụ cười trên khuôn mặt của anh dưới mũ bảo hiểm, "Đó đều là mùi tôi thích."

Lòng bàn tay lặng lẽ nắm chặt tay lái mô tô, Hứa Gia Hoành chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại: “Có lẽ anh là như vậy, chúng ta gặp nhau cũng là tình cờ thôi—“

"Không."

Dư Văn Bạch hiếm khi cắt ngang lời nói của người khác, vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc ngay cả khi anh nhắm mắt lại: "Đó là bởi vì nơi cậu đang ở có những mùi này."

"Đó là lý do tại sao tôi thích nó."