Chương 10

Chương 10

Editor:Ngọc Uyên

Họ muốn nắm tay nhau. Nhìn thấy Dư Văn Bạch đưa tay ra Hứa Gia Hoành phản ứng đầu tiên không phải là thẳng thắn cự tuyệt, mà là trong tiềm thức quyết định "Tôi biết rồi". Dư Văn Bạch đã tháo dây buộc tóc sau mái tóc lòa xòa trước trán che đi một nửa lông mày và mắt của anh nhưng anh không thể che được những đốm sáng nhỏ dưới mắt. Anh ngước nhìn mọi người với đôi mắt tập trung điều này khiến Hứa Gia Hoành không hiểu sao lại nghĩ đến con mèo sữa ở nhà nó cũng có bộ lông trắng như tuyết đôi mắt tròn như hạt thủy tinh đối với người ngoài thì lạnh lùng nhưng nó là duy nhất một trong đó dính vào anh. Họ đã thỏa thuận không nắm tay nhau khi có người ngoài ở xung quanh.

Theo logic mà nói Hứa Gia Hoành từ chối.

Anh cũng nói điều này: "Chúng tôi đã đồng ý trước đó là không nắm tay nhau ở bên ngoài nhưng—"

"Cậu đúng."

Dư Văn Bạch nhìn xung quanh phát hiện có năm sáu người đang nhìn sang vội vàng rút tay về: "Vậy thì đừng cầm."Một nửa từ Hứa Gia Hoành:? Anh chưa nói hết câu tại sao anh lại bỏ cuộc? Chẳng phải mấy ngày trước anh còn nói sẽ không bao giờ bỏ cuộc sao? Tâm trạng của Hứa Gia Hoành lúc này giống như nuốt mười cân bánh bao nghẹn lời nhưng Dư Văn Bạch không biết cảm ơn:"Lẽ ra tôi nên tuân theo các quy tắc cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi."

"......Không có gì."

——

Đã đến giờ ăn căng tin của trường quá đông sáu người họ đi vòng quanh căng tin trước khi tìm thấy một chiếc bàn trống ở góc phía tây.

Xem xét nỗi ám ảnh về sự sạch sẽ của Dư Văn Bạch, Hứa Gia Hoành đã chủ động: "Cậu có thể ngồi vào bàn ở đây tôi sẽ mang cho cậu những gì cậu muốn ăn." Dư Văn Bạch rất bình thường trong việc ăn uống: "Không sao đâu." Sau khi năm người lần lượt rời đi Dư Văn Bạch ngồi một mình ở chiếc bàn trống cạnh lối đi nhìn theo ánh mắt của Hứa Gia Hoành nhanh chóng biến mất trong đám đông."...Xin lỗi tôi ngồi đây được không?" Một giọng nữ mềm mại vang lên cô gái nhỏ nhắn xinh xắn tóc dài chặn lối đi nhỏ giọng nói: "Tôi và bạn mình không tìm được chỗ."Cô gái còn chưa nói xong đã đỏ mặt trước không khỏi quay đầu lại nhìn người bạn vẻ mặt hưng phấn bên cạnh.

"Xin lỗi," Dư Văn Bạch lịch sự từ chối, "Tất cả sáu ghế đều có người ngồi."Trên lối đi có rất nhiều học sinh đi ngang qua có người đi vô tình đυ.ng phải cô gái, cô gái trọng tâm không ổn định lùi lại nửa bước cánh tay cọ thẳng vào tay Dư Văn Bạch.

Dư Văn Bạch không đeo găng tay để bắn, anh dùng mu bàn tay giữ chặt cô gái nhanh chóng kéo cô ta ra vô thức ngả người ra sau. Cô gái sau khi đứng dậy vội vàng xin lỗi: "Dạ em xin lỗi!"

Có lẽ hành vi của Dư Văn Bạch đã cho cô gái dũng khí một lúc sau cô ấy đỏ mặt nói: "Tôi có thể hỏi thông tin liên lạc của anh được không—“

"Xin lỗi, bạn học buông tôi ra được không?"Dư Văn Bạch chưa kịp từ chối một cánh tay rắn chắc cường tráng đột nhiên đâm ngang trên người có vết máu bầm tím hơi nhô ra.

Hứa Gia Hoành và những người khác trở lại với bữa ăn cho sáu hoặc bảy người chiều cao 1,9 mét của họ dường như bị một ngọn núi cắt ngang giữa mọi người hoàn toàn chặn Dư Văn Bạch phía sau họ. Ý nghĩa của sự từ chối không thể rõ ràng hơn. Cô gái phản ứng hốt hoảng nói xin lỗi rồi bỏ đi ngay trong khi bạn mình ôm góc áo.

“Quả nhiên là anh Hoành,” ba thành viên trong đội nhìn thấy điều này lần lượt giơ ngón tay cái lên, “Cô gái đáng yêu như vậy, từ chối mà không thay đổi sắc mặt.” Trình Diệp tặc lưỡi: "Nhưng cô gái đang tìm Dư Văn Bạch cậu đang chặn tình yêu của cậu ấy đấy, ghen tị à" Hứa Gia Hoành không thèm nói chuyện với anh. Anh nhìn thấy cô gái từ xa chạm vào mu bàn tay của Dư Văn Bạch liền kêu anh ngồi ở chỗ trong cùng sau đó ngồi xuống bên cạnh trầm giọng hỏi: “Có phải là cậu không thích không?Sao không tránh?" Vừa nói anh vừa đặt phần ăn đã mua trước mặt Dư Văn Bạch để anh chọn trước. Dư Văn Bạch ngẫu nhiên chọn bát cơm cá viên gần anh nhất: "Nếu không giúp cô ấy, cô ấy sẽ ngã." Anh ăn uống luôn rất chiếu lệ cũng không giỏi nói chuyện

sau khi ăn được nửa bữa anh dành phần lớn thời gian để nghe năm người kia nói chuyện phiếm mà ngẩn người thỉnh thoảng cúi đầu ăn một ngụm cơm....thèm thứ gì đó ngọt ngào.

Nho mọng nước mà Hứa Gia Hoành mua lần trước rất ngon nếu có ít đường thì càng tốt.

Nghĩ đến ly trà sữa kia Dư Văn Bạch nhớ tới mục đích đến ăn cùng mình khi hoàn hồn lại phát hiện Hứa Gia Hoành không có ở chỗ của mình.

“Anh thấy cậu ăn không nhiều nên đi mua trà sữa và đồ tráng miệng cho cậu.” Đối diện chỉ còn lại hai người, Trình Diệp vừa ăn vừa nhìn Dư Văn Bạch, “Hình như cậu và Hứa Gia Hoành có quan hệ tốt." Đội trưởng đội bóng rổ của trường đại học kỹ thuật uống rượu cười nói: “Không ngờ anh ấy bình thường nhìn rất thẳng thắn nhưng lại rất quan tâm đến cậu.”

Nói đến trai thẳng Dư Văn Bạch có chút tò mò: "Cậu với Hứa Gia Hoành đều là trai thẳng sao?"

“Anh ơi anh có thể cho em uống Coca được không?” Đại ca bên cạnh Trình Nghiệp đang ăn cay không nhịn được xen vào, nhếch miệng cười, “Em ăn cay quá.”

Nói xong lập tức đoạt lấy đồ uống của Trình Diệp uống một hơi cạn sạch, uống xong vỗ đùi Trình Diệp: "Cám ơn ca ca."

Trình Diệp liếc xéo Dư Văn Bạch với vẻ mặt ghê tởm sau đó quay sang trả lời : "Đương nhiên chúng tôi chỉ là bạn trai bình thường mà thôi —cậu hỏi vậy làm gì?"

À, thì ra đây là trai thẳng.

Dư Văn Bạch đọc thầm nó trong lòng nhớ lại những đoạn video ngắn mà anh đã xem trên Internet cảm thấy rằng sự hiểu biết của anh về "trai thẳng" ngày càng sâu sắc.

"Chủ đề là gì."

Hứa Gia Hoành mang món tráng miệng trở lại dùng ống hút đâm thủng bao bì nhựa của ly trà sữa đưa cho Dư Văn Bạch: "Trà sữa vị nho mọng nước uống thử xem."

Dư Văn Bạch nhìn chằm chằm vài giây sau đó nghiêng người nhấp một ngụm trà sữa trong tay Hứa Gia Hoành một lúc sau đồng tử hơi giãn ra. Vẫn là nguyên liệu và mùi vị cậu thích nhưng so với lần trước thì đã bớt ngọt đi rất nhiều. “Lần trước anh nói ngọt quá, cho thêm nửa đường thử xem.” Hứa Gia Hoành bị vẻ mặt của anh làm cho đáng yêu đẩy cả một túi bánh ngọt qua, “ Ăn một ít đi, không ăn cũng đói."

Vị đại ca ăn cay này ghen tị: "Anh Hoành đối với bạn chung phòng tốt thế, tôi cũng muốn được như vậy ."

“Câm miệng ăn đi,” Hứa Gia Hoành ném một túi chà bông thịt qua, cười mắng: “Nước sốt phun ra hết rồi.”

Hứa Gia Hoành hào phóng với bạn bè của mình anh có thể mời một bữa tiệc thịnh soạn trong nhà ăn của trường. Chỉ riêng Dư Văn Bạch trong túi đã có hơn chục loại bánh ngọt, anh mở túi ra búng từng cái một vài lần mùi sữa ngọt ngào vẫn còn trong miệng anh cảm thấy mình không thể làm gì được.

Dưới bàn ăn Dư Văn Bạch dùng ngón tay chọc nhẹ vào mu bàn tay Hứa Gia Hoành ghé vào tai anh thì thầm: "Hứa Gia Hoành bây giờ tôi muốn nắm tay có được không?"

Người vừa uống trà sữa hơi thở và lời nói đều có mùi sữa ngọt ngào giọng điệu lạnh lùng thường ngày dán vào tai lời nói giống như trẻ con hơn là yêu cầu.

Hứa Gia Hoành sửng sốt.

Căn tin chật ních người công khai nắm tay nhau ở nơi công cộng——

Anh còn chưa kịp phản ứng tay phải của Dư Văn Bạch đã lặng lẽ bám vào người anh ngón tay lạnh như băng như rắn cọ vào da thịt anh cuối cùng đáp xuống lòng bàn tay. Sau khi kéo mạnh anh còn nhẹ nhàng móc ngón tay út của mình vào đầu ngón tay khi chạm vào có cảm giác mềm mại.

Toàn bộ động tác được thực hiện trong một lần nhanh đến mức Hứa Gia Hoành không có thời gian để phản ứng. Không giống như vài lần nắm tay riêng tư trước đây bây giờ anh cảm thấy vô cùng căng thẳng đặc biệt là khi Dư Văn Bạch móc nhẹ đầu ngón tay của anh hơi thở của anh như ngừng lại trong nửa giây.

Nắm tay đơn giản nhất cũng giống như ăn cắp // tình yêu.

Động tác của Dư Văn Bạch rất quen thuộc nhưng biểu cảm của anh đơn giản và không biết chuyện thế gian không để ý đến thần kinh căng thẳng của Hứa Gia Hoành, anh có thể dùng tay trái để nhặt chiếc áo khoác trên tay

và che đi bàn tay đan vào nhau của hai người.

Trong mắt anh có một nụ cười nhẹ con ngươi màu nâu của anh tỏa sáng theo quan điểm của Hứa Gia Hoành biểu hiện của anh gần như tương đương với việc khiêu gợi và cầu xin sự khen ngợi.

Thanh âm lạnh lùng cố ý hạ xuống còn lại duy nhất ngữ khí giống như cái móc nhỏ: "Bọc áo khoác cho hai chúng ta để không bị phát hiện." Thậm chí còn có một chút nhẹ nhàng tự mãn trong đoạn kết.

"..."

Chậc, dễ thương ghê.

Hứa Gia Hoành thầm thở dài trong lòng. Cũng may anh là trai thẳng nếu bị người khác quăng quật thế này chắc chắn sẽ không chịu nổi.

_________

Tác giả có chuyện muốn nói:

【Người thẳng thắn】