Chương 11

Chương 11

Editor: Nhược Khả

Dư Văn Bạch đã không ngủ ngon trong hai đêm nay.

Vì muốn chuyển hóa năng lượng tà ác của Hứa Gia Hoành, không muốn ảnh hưởng đến bạn cùng phòng nên ban đêm anh chỉ có thể trốn trong chăn thức khuya để hóa giải, đến rạng sáng thì bị đồng hồ sinh học tự động đánh thức.

Các lớp học được tổ chức vào các ngày trong tuần, và cuối tuần đương nhiên được sử dụng để ngủ bù.

Vào thứ bảy, anh bắt tay với Hứa Gia Hoành trong mười lăm phút ở nhà ăn, Dư Văn Bạch đã thức suốt đêm hôm đó, sau khi loại bỏ tà khí trong cơ thể, anh lấy gối che mình rồi rơi hôn mê đến khi trời tối anh thức dậy lần nữa.

Mặt trời đã lặn, trong ký túc xá không bật đèn, gian phòng rộng lớn rất yên tĩnh.

Dư Văn Bạch ngủ với mồ hôi đầm đìa, mái tóc gãy dính bết vào thái dương và trán, đôi mắt tròn ướŧ áŧ vì vừa mới ngủ dậy đã nhuộm một màu đỏ tươi, có chút choáng váng.

Suy nghĩ của anh quay trở lại, anh nhìn ký túc xá trống rỗng, và nhớ rằng bạn cùng phòng của anh sẽ ra ngoài ăn tối vào cuối tuần, và bọn họ rõ ràng đã ra ngoài.

Anh là người duy nhất còn lại trong phòng ngủ.

Trời chớm đông, mới hơn 5 giờ 30, bên ngoài đã tối đen, ngoài cửa hành lang thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng vui chơi náo nhiệt của các ký túc xá khác.

Mọi người đều dễ bị lây nhiễm bởi những cảm xúc tiêu cực trong một môi trường tối tăm, Dư Văn Bạch ngồi thẫn thờ trong ký túc xá tối tăm một lúc lâu, từ từ cụp mắt xuống, chớp chớp đôi mắt, cảm thấy chán nản không thể giải thích được.

Trên bàn vẫn còn bánh ngọt chưa ăn hết có thể dùng cho bữa tối, Dư Văn Bạch cũng không đói lắm, định chui vào chăn ngủ một giấc.

"Còn ngủ? Không ăn?"

Không khí lạnh tràn vào phòng cùng với tiếng mở cửa ban công, giọng nam trầm trầm tựa hồ có âm vang của riêng mình, Dư Văn Bạch nhìn Hứa Gia Hoành đi đến bên giường, sửng sốt vài giây:

"Cậu không đi ra ngoài?"

"Tôi mệt, không muốn ra ngoài ăn cơm ."

Nhìn thấy anh ngủ với đôi má ửng hồng và đôi mắt ướt, Hứa Gia Hoành không hứng thú lắm, nghĩ rằng Dư Văn Bạch không được khỏe, anh dùng mu bàn tay đo nhiệt độ trên trán.

Không nóng, không sốt.

Dư Văn Bạch vẫn còn không biết gì, cảm thấy ấm áp và thoải mái khi trán anh được chạm vào, nên theo bản năng cọ xát vào lòng bàn tay của Hứa Gia Hoành hai lần.

Anh ấy hỏi bằng giọng mũi, "Cậu có muốn ăn trong ký túc xá không?"

Dư Văn Bạch, người vẫn chưa tỉnh ngủ, hoàn toàn khác với mọi khi, cổ áo bông không được cài cúc và được mở rộng, để lộ xương quai xanh như hai vầng trăng khuyết, trên làn da trắng nõn có chút mồ hôi.

Đôi mắt lờ đờ và giọng nói hơi khàn khiến anh trông hiền lành vô hại, còn giọng điệu thì nhớp nhúa không biết gì, phải phản ứng thật lâu mới đồng ý một câu.

Hứa Gia Hoành cảm thấy biểu hiện này của bạn cùng phòng vừa hiếm thấy vừa thú vị, đột nhiên cảm thấy muốn trêu chọc anh một chút.

“Không nhất định,” hắn uể oải dựa vào khung cửa sổ, tầm mắt ngang tầm với Dư Văn Bạch, gần đến mức có thể thấy rõ hàng mi mảnh mai cong vυ"t của thiếu niên,

"Anh có muốn em ở lại ăn cơm với anh không?"

Dư Văn Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

Sợ Hứa Gia Hoành nghe không rõ, vội nói thêm: "Tôi muốn cậu ở cùng."

Hứa Gia Hoành thấy búi tóc trên đỉnh đầu theo động tác của hắn khẽ đung đưa, cười nói: "Vậy cậu đừng ra ngoài, muốn ăn cái gì, tôi gọi đồ ăn mang đi."

"Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Dư Văn Bạch thuận miệng trả lời, sau đó nhận ra rằng Hứa Gia Hoành đã đồng ý ở lại, đôi mắt phủ đầy hơi nước hơi mở to, nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh.

Đứng trong tầm với của anh, Hứa Gia Hoành đang cúi đầu gọi đồ ăn, cau mày thỉnh thoảng hỏi anh có kiêng kỵ gì không, đôi lông mày đẹp trai và sâu dưới ánh sáng màn hình trông có vẻ nhu hoà hơn.

Anh ấy thực sự rất ưa nhìn.

Dư Văn Bạch yên lặng nghĩ.

——

Sẽ mất một thời gian để đồ ăn mang đi được giao, Dư Văn Bạch không chợp mắt, mặc bộ đồ ngủ rời khỏi giường ở, chuẩn bị ôn tập cho bài kiểm tra giữa kỳ của các khóa học chuyên nghiệp vào tuần tới.

Hứa Gia Hoành gửi tài liệu cho bài tập nhóm của lớp Đánh giá cao nghệ thuật trên chiếc bàn đối diện của mình, lười biếng dựa lưng vào lưng ghế đẩu, tay trái đặt trên thái dương và trượt chuột bằng đầu ngón tay phải.

Dư Văn Bạch trở lại chỗ ngồi của mình, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại đặt ở bàn.

Anh ấy không quen sử dụng các sản phẩm điện tử, điện thoại di động cũng nửa ngày mới trả lời tin nhắn, bấm WeChat thì thấy hơn 99 tin nhắn nhóm.

Nhóm nhỏ được thành lập để quay phim, và chỉ có ba người trong đó, Hạ Mẫn, Thịnh Lâm và Dư Văn Bạch, và họ có hào quang của hàng trăm người.

Các bức ảnh đều được chụp vào ngày hôm qua, hầu hết là do người qua đường trực tiếp chụp, một số là do Du Yến chỉnh sửa.

Hạ Mẫn: Nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ nếu quá trình huấn luyện chuyên sâu hoàn thành thì tốt hơn là nên đi thẳng ra khỏi ảnh thô, và các đặc điểm khuôn mặt ba chiều của Tiểu Bạch của chúng ta đều đã được sửa chữa, baaaah.

Thịnh Lâm: Tiểu Bạch? Tên này được đặt khi nào vậy?

Hạ Mẫn: Ồ, đó là tất cả về chi tiết, @YWB* Bạn thấy cái nào trông đẹp hơn? Ngày mai đi in poster;

*YWB là từ viết tắt tên phiên âm của Dư Văn Bạch/ Yú Wén Bái

Dư Văn Bạch gõ câu trả lời cuối cùng: "Tất cả đều ổn."

Vài giây sau, bên kia lập tức trả lời.

Hạ Mẫn: Ahhh.

Hạ Mẫn: @YWB cậu lại trở thành top một!

Hạ Mẫn: "Link: Học sinh trung học T trong tâm trí bạn là ai?"

Điện thoại ở phía đối diện vang lên, Hứa Gia Hoành đi ra ngoài mua đồ ăn mang đi, Dư Văn Bạch nhân lúc cửa đóng lại bấm vào liên kết, điện thoại tự động chuyển thẳng đến giao diện diễn đàn.

Đại học T có một ứng dụng dành riêng cho sinh viên. Các chức năng của ứng dụng này bao gồm việc không giới hạn lựa chọn và lên lịch khóa học, nạp tiền và thanh toán cũng như đăng diễn đàn. Mỗi sinh viên có một tài khoản cụ thể khi đăng ký.

Đây là lần đầu tiên Dư Văn Bạch sử dụng diễn đàn.

Trên trang bầu cử cỏ trường quen thuộc, hai bức ảnh hàng đầu của anh vẫn có nhiều phiếu bầu nhất, chỉ khác là vị trí đầu tiên đã thuộc về Dư Văn Bạch

Hạ Mẫn: Mặc dù chỉ so mấy chục phiếu, nhưng ảnh quảng bá của chúng ta còn chưa có gửi đi, cuối cùng cỏ trường nhất định phải là của ngươi, ha ha;

Dư Văn Bạch nhấp vào giao diện bỏ phiếu, thấy sự khác biệt về số phiếu giữa hai người, cân nhắc một lúc, nhấp vào ảnh hồ sơ của Hứa Gia Hoành và bỏ hai phiếu.

Hứa Gia Hoành đã mời anh ăn tối nhiều lần, mà anh ta cũng rất đẹp trai, đáng giá hai phiếu.

"Nghịch điện thoại sau, ăn cơm đi."

Hứa Gia Hoành thuận tay đóng cửa lại, đặt đồ ăn mang về lên chiếc bàn nhỏ đặt ở khoảng trống trong phòng ngủ, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ của cốc Starbucks: “Ca cao nóng tôi gọi, cậu có thể uống không?"

Hương thơm dịu ngọt lan tỏa trong phòng, Dư Văn Bạch nhìn ca cao nóng bốc khói nghi ngút, đột nhiên cảm thấy đói bụng.

Anh gật đầu nói: "Tôi uống được."

Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn nhỏ, ăn phần của mình, Hứa Gia Hoành dùng máy tính để sửa bài tập nhóm cho Tề Đông, còn Dư Văn Bạch uống ca cao nóng, cảm thấy bụng trở nên ấm áp.

Điện thoại lại bắt đầu rung điên cuồng.

Hạ Mẫn: @YWB Cậu có bỏ phiếu cho Hứa Gia Hoành không? ?

Dư Văn Bạch đặt cả cao xuống: "Làm sao cậu biết?"

Hạ Mẫn: Nó được viết trên bảng thông báo!

Hạ Mẫn: Tại sao cậu không vào diễn đàn nặc danh! Làm thế nào bất cứ ai có thể bỏ phiếu với tên của mình!

Mặc định ban đầu của diễn đàn nặc danh là tên thật của học sinh, sau này có thể thay đổi, nhưng để tránh mạo danh, không được dùng tên của ai khác ngoài chính người đó.

Cậu có thể xem kết quả bỏ phiếu theo thời gian thực trên bảng thông báo bỏ phiếu, Dư Văn Bạch đã bỏ phiếu mà không thay đổi tên của mình, điều này tương đương với việc nói với cả thế giới rằng anh ấy đã bỏ phiếu cho Hứa Gia Hoành.

Nhưng nếu Hứa Gia Hoành biết rằng anh ấy đã bỏ phiếu cho hắn thì sao?

Dư Văn Bạch: Tôi không thể bỏ phiếu cho Hứa Gia Hoành sao?

Hạ Mẫn: Có thể, chỉ là không nghĩ tới sẽ có một ngày bị nhân vật chính nhảy vào hố, nghiện chết rồi, cám ơn.

"Dư Văn Bạch."

Hứa Gia Hoành đặt máy tính xuống, nhỏ giọng nhắc nhở, ánh mắt rơi vào người đối diện đang chăm chú nhìn điện thoại, chỉ vào nước sốt trên khóe miệng: "Đây."

Dư Văn Bạch ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh, với vẻ mặt khó hiểu và vô thức đưa tay lên lau.

Hứa Gia Hoành cầm lấy khăn giấy trong tay đứng dậy, gạt tay Dư Văn Bạch ra, xoa sốt trên người anh, nửa cúi người nhìn xuống, dùng khăn giấy lau khóe môi.

Khăn giấy mỏng hơn dự kiến, động tác tay của Hứa Gia Hoành rất nhẹ, nhưng cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay vẫn như đang dùng đầu ngón tay trực tiếp lau môi dưới.

Hành động thân mật quá mức khiến cả hai đồng thời choáng váng.

Hứa Gia Hoành trước tiên định thần lại, cho rằng mình là một người thẳng thắn, nên phá vỡ bế tắc trước, giải thích: "Khóe miệng của anh có gì đó."

Dư Văn Bạch lờ mờ tránh đi ánh mắt của hắn, và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Hứa Gia Hoành thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn điện thoại di động trên bàn từ khóe mắt, liếc nhìn thấy giao diện bỏ phiếu của cỏ trường.

Thật không ngờ, Dư Văn Bạch cũng xem điều này, Hứa Gia Hoành bất ngờ mỉm cười, tùy tiện nói đùa: "Có phải vừa rồi cậu xem cái này không?"

"Ừm, tôi đã bỏ phiếu cho cậu," Dư Văn ngại ngùng cảm thấy hơi nóng, không khỏi giơ tay xoa xoa, thành thật nói: "Nhưng Hạ Mẫn nói, ngoại trừ tôi, những người khác đều bỏ phiếu ẩn danh."

Hứa Gia Hoành: "..."

Hiện trường lại rơi vào yên tĩnh, Hứa Gia Hoành đau đầu vào diễn đàn, còn chưa tìm được trang tranh cử cỏ trường, liền bị hai bài CP đầy màn hình làm cho vấp ngã.

Năm đầu tiên khi hắn và Dư Văn Bạch chưa gặp nhau, trên diễn đàn thường có các bài CP, nhưng đây là lần đầu tiên thấy họ xuất hiện theo cách chiếm lĩnh màn hình như bây giờ.

Thái độ trong khu vực ẩn danh luôn được chia thành hai cấp độ, một số người nói về sự sống và cái chết, và nhiều người nói những điều cay nghiệt, những từ như "liếʍ chó" và "làm ơn" sẽ xuất hiện sau mỗi vài bài đăng, theo sau là tên của Dư Văn Bạch.

Ngoài khóe mắt, Dư Văn Bạch đang cầm điện thoại không nói một lời, sững sờ nhìn màn hình, và sau khi uống vài ngụm cà cao, anh ấy hoàn toàn mất hứng thú.

Trong lòng âm thầm thở dài, Hứa Gia Hoành tìm giao diện cài đặt, thay đổi các ký tự ban đầu bị cắt xén trong cột tên thành tên thật của mình, trở lại giao diện bỏ phiếu và bỏ hai phiếu cho Dư Văn Bạch.

Người ta ước tính rằng chưa đầy một phút nữa, mọi người sẽ biết về việc bỏ phiếu của anh ấy.

Thẳng hay không cũng không quan trọng, cho dù cong, có biết giới tính của hắn cũng không quan tâm.

Nhưng không phải ai cũng giống như anh, có thể nhắm mắt làm ngơ trước sự công kích từ bên ngoài.

Nếu hắn không giải thích vấn đề này, thì cuộc thảo luận sẽ lật ngược trong vài ngày tới, nhiều nhất thì Dư Văn Bạch sẽ bị gán cho một vài cái mác vô thưởng vô phạt, nhưng sau khi phản hồi, độ nổi tiếng sẽ càng cao hơn.

Nhưng không thể giải thích được, Hứa Gia Hoành thậm chí không muốn nhìn thấy những điều này.

——

Sau bữa tối, Hứa Gia Hoành đi tắm, hai người bạn cùng phòng lần lượt trở về.

Tề Đông cũng đặc biệt đóng gói đồ ăn lại rồi đem về, thấy Dư Văn Bạch đã ăn xong, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình với hộp đồ ăn trong tay và lại ăn tiếp.

Du Nhiên nằm ở giường dưới thăm dò: "Thứ tư tới, bản thảo đầu tiên sẽ được nộp cho lớp thưởng thức nghệ thuật. Sau khi Hứa Gia Hoành làm xong, chúng ta sẽ kiểm tra tiến độ chứ?"

Tề Đông so OK.

Dư Văn Bạch nói với giọng trầm, nhìn cách sắp xếp trò chơi mới của Du Nhiên từ chỗ ngồi của mình, dành thời gian để xoa dịu Hạ Mẫn đang kích động.

Bởi vì Hứa Gia Hoành đã bỏ phiếu cho Dư Văn Bạch bằng tên thật của anh ấy, cô ấy đã phát điên ở nhóm trong nửa giờ.

Hạ Mẫn : Anh ấy tùy tiện bỏ phiếu cho à? Đổi tên thật còn chưa đủ, còn cố ý đăng lại bình luận động nói "có qua có lại", đề phòng người khác không biết anh ấy đang trả lời bạn.

Hạ Mẫn: người đàn ông mưu mô kswl;

Dư Văn Bạch đã không nghĩ nhiều về việc bỏ phiếu.

Chỉ là dường như Hứa Gia Hoành đang gây rối với anh trong hai ngày qua.

Cảm giác đầu ngón tay áp vào môi dưới vẫn còn, vành tai và mặt lại bắt đầu nóng lên - mặc dù biết Hứa Gia Hoành và những trai thẳng khác cũng như vậy, nhưng Dư Văn Bạch vẫn không quen tiếp xúc cơ thể một cách quá thân mật.

Vì nên, ban đầu anh muốn hỏi Hứa Gia Hoành về việc chơi bóng rổ, nhưng đã bị lãng quên trong bữa tối.

Tề Đông và Vu Nhiên đang thảo luận về bộ phim vừa xem buổi chiều, Dư Văn Bạch chọc đầu bút vào mu bàn tay anh, lấy từ ngăn kéo ra một tờ giấy ghi chú, cúi đầu viết.

- Anh có thể dạy em chơi được không?

Dư Văn Bạch không biết hắn đang khó xử vì điều gì, anh không muốn hỏi trực tiếp và anh cũng không có thông tin liên lạc của Hứa Gia Hoành.

Cuối cùng, anh đặt tờ giấy lên bàn của Hứa Gia Hoành, do dự một lúc rồi đứng dậy lấy thêm ít kẹo trái cây.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Hứa Gia Hoành tắm rửa xong mở cửa đi ra, cúi đầu tùy ý lau tóc, những giọt nước từ ngọn tóc lăn xuống thấm vào áo len sẫm màu, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, hầu kết hơi nhô lên.

Rất nhanh, hắn phát hiện trên bàn có tờ giấy dán mới được thêm vào, vẻ mặt nhất thời bối rối, bước tới cầm lên đọc, sau đó cong môi phát ra một tiếng cười khẽ trong cổ họng.

Hắn chộp lấy cây bút bị ném trên bàn, lật sang trang sau của bức thư và viết nguệch ngoạc.

"Anh, ngươi cười cái gì vậy, vui vẻ như vậy a." Tề Đông nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, đứng dậy tham gia vào cuộc vui, "Trên bàn là kẹo hoa quả, cho tôi một cái."

"Không được."

Hứa Gia Hoành hất tay Tề Đông ra, nhét viên kẹo trái cây vào túi phía trước của áo len, ném một viên khác vào miệng: “Bản thảo đầu tiên anh gửi cho em, em xem bình luận đi.”

Hắn dựa vào lưng ghế mân mê điện thoại, vừa nói vừa ngả người ra sau, rồi ném tờ giấy trở lại bàn của Dư Văn Bạch.

Dư Văn Bạch nhận tờ giấy và nhìn xuống ba chữ phóng khoáng mạnh mẽ trên tờ giấy.

—Nhìn vào điện thoại.

Tề Đông vẫn đang la hét đòi kẹo, Dư Văn Bạch nhấp vào WeChat giữa tiếng ồn ào, lập tức hiện ra một lời mời kết bạn từ *XJH.

*XJH là viết tắt tên phiên âm của Hứa Gia Hoành/ Xú Jiā Heng.

Ảnh đại diện của Hứa Gia Hoành là một con mèo lông xoăn mắt xanh, hai tay ôm lấy nhau nép vào ghế sô pha.

Dư Văn Bạch nhấp qua và hỏi: Làm thế nào cậu tìm thấy thông tin liên lạc của tôi.

"Trong nhóm nhiều người."

Hứa Gia Hoành ném ra bốn chữ, nhanh chóng ném một tờ giấy ghi lịch học, trả lời một cách đơn giản nhưng lại gây sốc: "Ngoại trừ lịch học, thời gian còn lại là của cậu."

Trong khi Tề Đông đang sửa bản thảo đầu tiên, Du Nhiên cũng tận dụng cơ hội để tham gia thảo luận nhóm, Dư Văn Bạch ngồi bên cạnh với chiếc máy tính trong tay và cúi đầu trả lời tin nhắn.

"Tối thứ Ba có được không? Tôi sẽ làm bài tập trực tuyến trước."

Điện thoại rung lên, Hứa Gia Hoành nhướng mày gật đầu, cách nửa cánh tay liền trả lời: “Thứ ba không sao, ngươi qua, không cần làm bài, tôi dạy được, trực tuyến học cũng không được."

Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh hơi khựng lại, đôi môi cong lên thành một nụ cười, anh đánh máy với đôi mắt khẽ cụp xuống.

"Nhưng cậu không được trả tiền khi không có gì, tôi cũng không thể ăn đồ ngọt của cậu mà không làm được."

Dư Văn Bạch trả lời với một nụ cười, cảm ơn cậu.

"Không đúng, hai người có chuyện gì sao?"

Tề Đông, người bị kẹp giữa hai người, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa: "Tôi và Du Nhiên đang định nói rằng cổ họng của chúng tôi đang bốc khói, hai cậu còn đang cầm điện thoại di động mà cười toe toét, có phải là rảng không quá nhỉ?"