Chỉ đăng tại truyenhdt.com.
Tốc độ rời khỏi trấn Hoang Vụ còn nhanh hơn so với lúc vào, tâm trạng tôi cũng trầm mặc hơn.
Lúc đầu tôi không biết thủy kính là thứ gì, trinh nữ bằng giấy đưa tôi đi, mới biết thủy kính là một gương đồng, giống như gương ma trong Công chúa bạch tuyết, có thể cùng giao lưu.
Tôi nhìn thấy cha mẹ tôi ở trong thủy kính.
Cha mẹ ban đầu trầm mặc giờ càng trầm mặc hơn, người mẹ thương yêu của tôi chỉ sau một đêm tóc liền bạc trắng, đồng thời, tôi cũng nhìn thấy Chu Ngọc.
Bởi vì tôi đột nhiên tử vong, cô ta cùng trường học ký hiệp nghị bí mật bảo nghiên, vẻ mặt xuân phong đắc ý, ngay cả trong mơ khóe môi đều nhẹ nhàng cong lên.
Thật tốt a, có thể sống tiếp, còn có thể mơ đẹp, môi tôi căng ra, đầu ngón tay cũng không tự chủ nắm chặt vào nhau.
"Cô ta chính là Chu Ngọc?" Trong bóng tối, giọng nói của tiểu hài tử hơi lạnh người.
Tôi gật đầu, chỉ chỉ giường ngủ phía đối diện đã quét sạch, nhỏ tiếng nói: "Đây là vị trí ban đầu của chị, hiện tại đã trống rồi."
"Chị không cần nhỏ giọng như vậy." Tiểu hài tử nhẹ nhàng cười.
Nói xong, tay cậu hơi động, tôi còn chưa nhìn rõ cậu ta làm cái gì, chuông gió treo ở mép giường Chu Ngọc đột nhiên "bang" một cái, rơi thẳng xuống đất.
Tiếng động quá lớn, Chu Ngọc suýt chút nữa giật mình bật dậy.
Mấy ngày không gặp, bộ dạng của cô ta vẫn như vậy, chỉ là khí đen giữa mày rất nặng, thoạt nhìn lệ khí nghiêm trọng.
Cô ta đột nhiên bị đánh thức, trong lòng lúc này khá không vui, kéo màn ra, hướng về phía dưới tức giận nói: "Tề Hổ?"
"Tiểu nhân ở đây." Trong ảnh ma đột nhiên có sương đen dần hiện ra, tôi kinh sợ, miệng lại bị đôi tay nhỏ của tiểu hài tử đè lại.
Âm thanh mềm mại chớp mắt bám vào bên tai, "Chị yên tâm, hắn không nhìn thấy chúng ta."
Quả nhiên, quỷ sương đen đó trực tiếp đi qua trước mặt chúng tôi, sau đó kèm theo vẻ mặt nịnh nọt tiến đến, "Xin hỏi Quỷ Vương nương nương có gì phân phó?"
"Mắt ngươi có phải mù rồi hay không, chuông gió đột nhiên rơi xuống không nhìn thấy?"
Chu Ngọc tức giận đùng đùng, Tề Hổ lại một mặt vui mừng, "Có lẽ là cửa sổ không đóng, gió này lớn, đem chuông gió thổi xuống, để tiểu nhân treo lên cho nương nương."
Nói xong, liền muốn đi lấy, chân lại trượt mạnh, hắn đứng không vững, sau đó liền bổ nhào vào chân Chu Ngọc, nhưng còn chưa chạm đến, đã bị Chu Ngọc vẻ mặt chán ghét đá văng.
"Cẩu vật, ngươi làm gì? Cút ngay cho ta!"
Thần sắc của Chu Ngọc vừa tức giận vừa ghét bỏ, Tề Hổ mặc dù chưa phản ứng, khí đen toàn thân rõ ràng nặng hơn, có điều cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Sau khi khôi phục bình thường, Tề Hổ tất cung tất kính nhặt chuông gió lên, không rên một tiếng lùi vào trong bóng tối.
Tâm trạng của Chu Ngọc đột nhiên có chút bực bội.
Hiện tại vừa qua ba giờ sáng, nếu là trước đây, Chu Độ khẳng định sẽ đến đây, ở bên cạnh cô ta, nhưng mấy ngày nay, không biết cái đồ bỏ đi nào mừng thọ, Chu Độ vậy mà liên tục năm ngày đều không thấy bóng dáng.
"Thật là phiền chết." Chu Ngọc trở mình, cửa lại kẽo kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra.
"Ngọc nhi." Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, Chu Ngọc đột ngột đứng dậy, nhưng niềm kinh hỉ vẫn chưa lấp kín mặt, vẻ tươi cười đột nhiên cứng lại.
Chu Độ xác thật đã quay lại, nhưng một cô nương mặt mày xinh đẹp đứng bên cạnh hắn, Chu Ngọc khẽ mím môi, ánh mắt có chút lạnh.
"Cô ta là ai?" Trước kia cô ta không thích Chu Độ có nữ nhân bên người, Chu Độ sủng cô, bên người cũng chưa từng có người khác, nhưng hôm nay......
"Ngọc Nhi, đây là Tiểu Đào."
Mặt mày anh tuấn của Chu Độ khẽ giật, thân mật nắm tay cô nương có khuôn mặt hiền lành bên cạnh, ánh mắt không khỏi vui mừng, "Ngọc Nhi, Tiểu Đào đã có con của ta rồi."
"Con của anh?" Chu Ngọc đầu óc ong ong, trong phút chốc mọi thứ đều chấn động, cô ta lắc đầu nguây nguậy, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Chu Độ.
"Ngọc Nhi." Sắc mặt của Chu Độ lộ ra vẻ xin lỗi, nhưng hành động che chở cô nương bên cạnh theo bản năng vẫn khiến Chu Ngọc đau đớn.
Rõ ràng chỉ có mấy ngày không gặp, thế nhưng lại mang một tiện nhân quay về, hai người còn có con, niềm tức giận từ đáy lòng trào ra, biểu tình của Chu Ngọc nháy mắt trở nên vặn vẹo, nghĩ cũng không nghĩ, liền cầm gối ném qua.
"Tiện nhân, Hồ ly tinh!"
"Cô làm cái gì thế?!"Gần như không chần chừ, Chu Độ đã chắn thay nữ nhân bên cạnh, Chu Ngọc tức đến mức toàn thân phát run, muốn mắng, một luồng uy áp cực lớn đột nhiên xông tới.
Cô ta vẫn chưa nhìn rõ thì đã bị đạp mạnh xuống giường.
"Anh vậy mà động tay đánh tôi?" Chu Ngọc ngẩng đầu khó có thể tin, đối diện lại là ánh mắt lạnh lẽo của Chu Độ.
"Là tâm tư của cô quá ác độc." Nói xong, trên mặt Chu Độ lộ ra vẻ chán ghét.
" A Độ, anh nói em độc ác?" Chu Ngọc trong nháy mắt khó có thể tin, ngay sau đó, là một cơn đau đớn cực độ từ lục phủ ngũ tạng kéo dài tới các chi, cô ta không thể chống đỡ, trục tiếp phun ra một ngụm máu lớn.
Nhưng mà đôi tay luôn nâng niu cô ta, giờ phút này lại thân mật đỡ lấy người khác.
Chu Ngọc xoa vệt máu chảy xuống khóe miệng, nhẹ nhàng lau, đôi mắt lại đỏ chói, nước mắt nhịn không được rơi xuống, thần sắc của Chu Độ lại càng không vui.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn một cái, lạnh nhạt nói: "Vốn cho rằng cô ôn nhu săn sóc, chưa từng nghĩ tâm tư không chỉ độc ác, còn ghen tuông như vậy, nếu đã thế, không bằng chúng ta tách ra một khoảng thời gian, để cô từ từ bình tĩnh lại."
Nói xong, cũng không đợi Chu Ngọc trả lời, trực tiếp phất tay áo, đưa người bên cạnh rời khỏi kí túc xá.
Bốn phía yên tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó, tôi đứng trong kết giới của tiểu hài tử, hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại từ trong giấc mộng của Chu Ngọc.
"Chị, thế nào, Chu Độ mà em diễn không tồi chứ?"
Thấy tôi còn đang trố mắt, tiểu hài tử đột nhiên lại đây, ánh mắt xinh đẹp của cậu sáng lấp lánh, thần sắc cũng tràn đầy vẻ ngoan ngoãn, khiến tôi sững sờ trong giây lát.
Nói thật, tiểu hài tử và Chu Độ lớn lên hoàn toàn không giống nhau, tính cách cũng hoàn toàn khác biệt, nhưng vừa nãy vào mộng, tiểu hài tử lại có thể sắm vai Chu Độ sống động như thế, ngay cả tôi cũng không phân biệt được.
"Vậy cô ta sao còn chưa tỉnh?" Tôi có chút nghi hoặc, "Chúng ta hiện tại không phải đã ra khỏi giấc mộng của cô ta rồi à?"
"Khả năng là cô ta mơ thấy những thứ khác, chị, thừa dịp Chu Ngọc chưa tỉnh, chúng ta lại vào mộng một lần nữa."
Mười ngón tay lại bị nắm chặt, chẳng qua chỉ nhắm mắt một cái, cảnh tượng xung quanh trong nháy mắt liền thay đổi.
Trước mắt đột nhiên tối lại.
Tôi có chút hoảng hốt, tay lại bị nhẹ nhàng lắm lấy, cùng lúc đó, một hơi ấm áp phả vào bên tai, "Nương tử đừng sợ."
? ? ?
Tôi theo bản năng muốn xốc khăn trùm đầu lên, âm thanh chúc mừng lại ồn ào khắp xung quanh, một tiếng lại một tiếng, hết đợt này tới đợt khác.
"Giờ lành đã tới, mời Quỷ Vương đại nhân và phu nhân bái đường thành thân." Âm thanh đó rơi xuống, tay tôi liền bị nhẹ nhàng dắt đi.
Bởi vì khăn voan trên đỉnh đầu, tôi cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể thấy trên người mình đang mặc một bộ áo cưới đỏ thẫm thời cổ đại, tôi có chút bất an, hơi ấm áp đó lại lần nữa phả vào bên tai.
"Chị đừng sợ, em ở đây."
Bởi vì đến gần, hai người gần như dán vào nhau, ngay cả hơi thở của đối phương đều có thể ngửi thấy rõ, nhận thấy được bản thân đang làm gì, mặt của tôi bỗng nhiên có chút nóng lên, suy cho cùng trước khi chết, tôi ngay cả yêu đương cũng chưa từng yêu, mà hiện tại, vậy mà trực tiếp tiến vào hôn lễ.
Mặc dù là giả.
"Quỷ Vương đại nhân và phu nhân thật là phu thê tình thâm ha ha ha ha ha ha." Âm thanh xa lạ đột nhiên vang lên, tôi ổn định tâm trạng, đi theo tiểu hài tử bước vào chính đường.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Lễ thành, chúc Chu huynh a!
Đúng vậy a, chúc Quỷ Vương đại nhân, Quỷ Vương phu nhân uyên ương bích hợp, càn khôn hòa lạc.
Âm thanh chúc mừng tục tằn rơi xuống, âm thanh chúc mừng khác lại liên tiếp vang lên, tôi đang cảm thấy có chút ầm ĩ, chỗ không xa đột nhiên có một tiếng động lớn, tiếng vỡ vụn của đồ sứ rơi thẳng vào tai tôi.
"Chu Độ, cái đồ nhẫn tâm độc ác nhà ngươi!"
Giọng nói này quá mức quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô ta chỉ gọi tên Chu Độ, khóe môi tôi hơi cong lên.
Chỉ đăng tại truyenhdt.com.