Bàn Công Tác Thượng Mỹ Vị Của Thủ Trưởng


Chương 1.
1. Viên chức nhỏ rình coi tân giám đốc dùng gậy mát xa tự an ủi trong văn phòng

Gần đây vận khí của Lôi Kiên Bỉnh không ra gì, công ty trước của hắn, thủ trưởng người vẫn luôn chiếu cố hắn chuyển đi ăn máng khác, sinh hoạt của hắn liền bắt đầu như nước với lửa, thủ trưởng mới làm việc không kết cấu, làm cho công việc của tập thể có hiệu suất thấp còn chưa tính, thủ trưởng lại là một người không có trách nhiệm, một khi phạm sai lầm liền đẩy trách nhiệm cho thủ hạ thế hắn bị hắc oa, cuối cùng nghỉ việc rồi một người lại tiếp một người, Lôi Kiên Bỉnh một mình cũng không chống được một đống lớn công việc như núi thái sơn áp lực ở trên vai, liền liên hệ với thủ trưởng cũ, thủ trưởng cũ nói công ty mới vừa có thông báo tuyển dụng vào tháng sau làm hắn nhanh nhanh tới gửi hồ sơ, hắn thống khoái đánh đơn từ chức chạy lấy người, một lần nữa thành thủ hạ của thủ trưởng cũ.

Lôi Kiên Bỉnh cảm thấy tên của mình phải gọi là Lôi Suy Suy, mới vừa tới công ty mới chưa đến một tuần, ghế làm công còn chưa ngồi nóng, công việc còn chưa hoàn toàn thượng thủ, thủ trưởng hiện tại của hắn lại thành thủ trưởng cũ - Thủ trưởng bị điều đi bộ phận tiêu thụ ăn sung mặc sướиɠ, hắn lại thành một viên cải thìa.

Thủ trưởng mới nghe nói trước kia là tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ, đem đám người bên tiêu thu huấn luyện dục tiên dục tử, mỗi người không đạt danh ngạch tiêu thụ mùa hè đó liều mạng chạy, làn da ít nhất đen đi hai độ, tiểu bạch kiểm đều biến thành người Châu Phi.

Nghe đồng sự nói, thủ trưởng mới là cái đại soái ca,đại soái ca nổi tiếng trong công ty, cao lãnh chi hoa, cao không thể tới, còn chưa có em gái nào đánh hạ được đóa hoa cao lãnh này, đến nay vẫn độc thân.

Lôi Kiên Bỉnh chỉ nghe, lại đẹp cũng là nam nhân, nghe một chút là được, mà là đại mỹ nữ cũng vô dụng a. Trong công ty tuy rằng không ngăn cấm yêu đương, nhưng là cấm vợ chồng đi làm ở cùng một công ty, chỉ cần kết hôn, một trong hai người phải từ chức.

Quy định loại này ở rất nhiều công ty đều có, mà trên cơ bản chủ động thôi việc đều là nhân viên nữ, Lôi Kiên Bỉnh hiểu rằng tìm một công việc thích hợp với mình là không dễ dàng, chỉ vì kết hôn, buộc nhà gái từ chức, hắn không đành lòng, cho nên đồng sự nữ có ý với hắn, hắn cũng làm bộ không rõ.

Tình huống như vậy làm cho Lôi Kiên Bỉnh vẫn luôn độc thân, vẫn là xử nam.

Hắn tin tưởng vững chắc rằng chính mình sẽ gặp được tình yêu đích thực, dâng ra tấm thân xử nam, từ đó mỗi ngày sinh hoạt hạnh phúc.

"Tiểu Lôi a, làm tốt nga." Lại được vinh danh là thủ trưởng cũ, Nhậm Ca vỗ vỗ bả vai Lôi Kiên Bỉnh, vui sướиɠ khi người gặp họa nói: " Làm không được liền tới bộ phận tiêu thụ tìm ta, ta đổi người."

"Chúc ngươi tiếp theo thăng chức." Da mặt Lôi Kiên Bỉnh không dày tới nỗi tiếp tục đi theo Nhậm Ca, liền nói vài câu dễ nghe, thể xác và tinh thần Nhậm Ca thoải mái ôm vật phẩm đã thu thập tốt rời đi bộ phận kế hoạch.

Chờ nửa giờ, cửa văn phòng bộ phận tiêu thụ mở ra, một người nam nhân cất bước đi vào văn phòng, hai mắt sắc bén nhìn quét toàn bộ người trong văn phòng.

Đang vùi đầu đấu tranh cùng bảng biểu, Lôi Kiên Bỉnh cảm giác được chung quanh lập tức an tĩnh, hắn không tự chủ được nhìn trái phải, phát hiện vừa rồi các đồng sự còn một bên công tác một bên nói chuyện phiếm toàn bộ im lặng vùi đầu khổ làm, trên mặt không còn mới vừa rồi nhẹ nhàng mà biểu tình nghiêm túc lên.

Đột nhiên im lặng như vậy có chút không quen.

Lôi Kiên Bỉnh một bên di con chuột một bên nghĩ vậy tự nhiên không chú ý tới bên người có người đứng bên cạnh.

"Ngươi mới tới?" Người kia hỏi.

Lôi Kiên Bỉnh ngẩng đầu, sửng sốt, tiến vào trong mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ tới mức tận cùng, biểu tình lại cực độ lạnh nhạt.

Khuôn mặt này cũng không phải đặc biệt tuổi trẻ, thoạt nhìn tự hồ hai bảy hai tám tuổi, nhưng khí chất trên người lại không phải tuổi này có thể có.

Hồi lâu, Lôi Kiên Bỉnh bỏ qua hoang mang trả lời loạn: "A ... Vâng". Lớn lên đẹp như vậy, người kia là ai?

"Ngươi phụ trách cái gì?" Nam nhân hỏi.

"Chủ yếu phụ trách văn án, thống kê." Lôi Kiên Bỉnh trả lời, tuy rằng đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt đối phương, nhưng dư quang quét một chút vị trí dưới cổ, thân tây trang phi thường vừa người, phẩm chất eo đối phương rõ ràng, mông cũng đĩnh kiều, độ cung tròn tròn.

Lôi Kiên Bỉnh cảm thấy chính mình có chút ngoan, vội vàng không hướng trên người đối phương ngắm.

"Trong chốc lát nữa ngươi đem văn án đưa văn phòng cho ta xem, ta là tổng giám đốc bộ phận kế hoạch, ta họ Tất." Đối phương hơi hơi nhíu mày, nói xong liền rời đi, trực tiếp hướng văn phòng tổng giám đốc mà đi.

Lôi Kiên Bỉnh không tự chủ được nhìn chằm chằm phía sau lưng nam nhân, hai đùi vừa dài lại vừa thẳng, nhìn từ phía sau, tự hồ mông càng tròn càng cong, chính là tư thế đi đường có chút kỳ quái, giống như đứng không vững dường như không nhấc được hai chân.

Cửa văn phòng đóng, không khí khẩn trương tức khắc biến mất, thật nhiều người khoa trương mà vỗ ngực, thở dài một hơi.

"Ai da ta má ơi, Tất Diêm Vương rốt cuộc đi rồi."

"Tim ta đều nhảy tới họng, liền sợ hắn tìm ta phiền toái á!"

"Tránh thoát một kiếp, sau tan tầm đi chúc mừng một chút ăn bữa tiệc lớn đi."

Sau đó mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lôi Kiên Bỉnh, ánh mắt đều là đồng tình.

"Tiểu Lôi à, ngươi muốn kiên trì a!"

"Tiểu Lôi, người đừng khóc a! Nếu ngươi thật sự muốn khóc, ta đưa ngươi bao giấy này."

"Ta cũng tài trợ ngươi một bao giấy."

Lôi Kiên Bỉnh: " Có như vậy đáng sợ?"

"Ngươi đi vào sẽ biết, chúng ta không nói."

Đại gia vẻ mặt đồng tình.

Lôi Kiên Bỉnh bị bọn họ nói trong lòng bồn chồn, mười phút sau, hắn cầm văn án của mình gõ vang cửa văn phòng.

"Cửa không có khóa, tiến vào."

Cùng với ánh mắt đồng tình của mọi người, Lôi Kiên Bỉnh tiến vào văn phòng.

Tất Hải Hiên đoan chính ngồi ở trước bàn công tác, gõ bàn phím, tựa hồ đang chuyển email.

"Cho ta xem văn án của ngươi."

Lôi Kiên Bỉnh chỉ lo liệu một ít ý tưởng không quá nhiều, tất cung tất kính đem văn án đưa cho Tất Hải Hiên, ánh mắt lơ đãng đảo qua ngón tay của Tất Hải Hiên đang cầm văn án, thịt ở móng tay có màu hồng nhàn nhạt, đầu ngón tay mượt mà, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng bàn tay không phải đặc biệt to rộng, làm cho năm ngón tay thật dài, phi thường đẹp.

Đây là một đôi tay đẹp.

Mày Tất Hải Hiên càng nhăn càng chặt. "Ách..."

Lôi Kiên Bỉnh nghe thấy âm thanh có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn hướng Tất Hải Hiên, Tất Hải Hiên cầm chặt văn án, ném lên bàn công tác, khuôn mặt tuấn mỹ thậm chí giận đỏ lên.

"Ngươi viết này là cái gì? Ta xem không rõ, ngươi lấy đi, viết lại một phần."

Thanh âm đối phương vững vàng, Lôi Kiên Bỉnh lại nghe ra tiếng hắn có chút khàn khàn.

"Tốt." Lôi Kiên Bỉnh đã sớm lĩnh giáo qua thủ trưởng công ty cũ chanh chua, hắn cảm thấy thực bình thường, cung cung kính kính lấy văn án rời đi văn phòng.

Lôi Kiên Bỉnh bình yên vô sự đi ra, Tất Diêm Vương cư nhiên không có đem hắn mắng khóc, tố chất tâm lý này, năng lực thừa nhận áp lực này làm mọi người lau mắt mà nhìn.

Ở Lôi Kiên Bỉnh không biết tình huống, đưa toàn bộ văn kiện cho Tất Hải Hiên, chủ quản nói, liên hoan tháng sau hắn không cần đưa tiền.

"....." Lôi Kiên Bỉnh là thật sự không biết rốt cuộc Tất Hải Hiên có chỗ nào đáng sợ, người soái như vậy nếu tính đáng sợ thì cũng là một loại hưởng thụ đi.

Cho đến khi, vị quản lý hơn 40 tuổi béo trắng kia xoa mồ hôi lạnh tiến vào văn phòng, vẻ mặt sống không có gì luyến tiếc đi ra, khóe mắt còn treo nước mắt trong suốt, Lôi Kiên Bỉnh mới cho rằng thủ trưởng mới này khả năng sẽ tương đối hung nhưng hắn chỉ là viên chức nhỏ, trời sập xuống cũng không tới phiên hắn tới chống.

Thiết nghĩ để được quản lý nhận định, tổng giám đốc mới thưởng thức còn cần thời gian mới có thể hướng lên trên bò từng bước, từ từ tới đi.

Lôi Kiên Bỉnh thoáng nghĩ, nhưng mà cảm thấy Tất Hải Hiên luôn có một đoạn thời gian bước chân đi đường không giống nhau, có khi ánh mắt cũng không đúng, giống như nước nhuận nhuận, đặc biệt đẹp, đặc biệt câu nhân, nhưng mọi người giống như không phát hiện được điều đó.

Hắn cảm giác là mình suy nghĩ nhiều, bằng không vì cái gì chỉ có mình hắn phát hiện?

****

"Ai?" Chìa khóa xe điện của ta đâu?

Lôi Kiên Bỉnh tìm trong túi quần cũng không thấy được chìa khóa xe điện, cặp công văn chỉ có một ít văn kiện cùng di động, chìa khóa thì không biết tung tích. Hắn cẩn thận suy nghĩ lại một chút, mới nhớ tới thời điểm tan tầm, vội vã thu thập bàn làm việc, quên lấy chìa khóa.

Lôi Kiên Bỉnh vội vàng quay về đường cũ, thông báo với bảo vệ, rồi chạy thẳng đến bộ phận kế hoạch.

Thời gian tan tầm không đến nửa giờ, cả phòng lớn im ắng, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng bước chân vội vàng.

Đèn của bộ phận kế hoạch đã sớm tắt, bên trong ánh sáng tối tăm, Lôi Kiên Bỉnh dùng di động chiếu sáng, quả nhiên thấy được chìa khóa xe điện của mình ở bàn làm việc.

Hắn cầm lên chìa khóa, cùng di động nhét vào túi, rồi sau đó xoay người đi.

"Ân ..... A.... Không được .... Quá nhanh .... A..... Chậm một chút...."

Lôi Kiên Bỉnh tạm dừng bước chân, quay đầu, nhìn đến cửa văn phòng không đóng hết, một vệt ánh sáng chiếu trên sàn nhà, mà thanh âm kia đúng là từ trong gian phòng này truyền ra.

"A... A ha .... Chậm một chút a ...."

Thanh âm này mỗi ngày đều có thể nghe được, thanh lãnh thanh tuyền lúc này biến thành ngẩng cao, phảng phất ngay sau đó liền biến thành nghẹn ngào thét chói tai.

Lôi Kiên Bỉnh nhìn chằm chằm ánh sáng trên sàn nhà kia, chân hắn hoạt động, nghĩ rời đi nơi này, nhưng trong lòng ngo ngoe rục rịch, bước chân hướng văn phòng dịch chuyển.

Người kia làm cái gì? Vì cái gì lại phát ra thanh âm ám muội như vậy? Là ở làʍ t̠ìиɦ sao? Hắn ở thời điểm nào làm quen bạn gái? Đôi tay đẹp kia cũng sẽ vuốt ve thân thể người khác sao?

Lôi Kiên Bỉnh không khống chế được bước chân của mình đi tới cửa văn phòng, mỗi bước đi đến cửa kia tiếng rêи ɾỉ càng ngày càng ám muội, tiếng thanh lãnh chẳng những ám ách, hơn nữa phảng phất như nhúng nước, mang theo tiếng khóc thấp thấp ướŧ áŧ nức nở, làm người rất khó có thể tin tưởng đối phương là đang cùng nữ nhân làʍ t̠ìиɦ.

Lôi Kiên Bỉnh cầm then cửa, đẩy một chút cửa ra, khe hở nho nhỏ dần biến lớn, đến khi có thể làm hắn thấy rõ ràng hình ảnh bên trong mới dừng lại.

Xuyên thấy qua cánh cửa, đôi mắt hắn khϊếp sợ trừng lớn.

Nam nhân đang đắm chìm ở du͙© vọиɠ không hề phát hiện cửa không đóng tốt bị mở ra một khe hở, hắn khép nửa con mắt, nửa người trên mặc sơ mi trắng hoàn hảo, nửa người dưới thì trần như nhộng đang quỳ gối ở bàn làm việc, một cây mô phỏng gậy mát xa vững vàng hút lấy bàn công tác, dươиɠ ѵậŧ nam nhân thẳng tắp giơ lên cao, sung huyết sưng to toàn bộ gân xanh nổi lên, tinh hoàn thâm sắc rũ xuống dưới hệ rễ dươиɠ ѵậŧ.

Đôi tay hắn duỗi ở phía sau, bẻ ra cánh mông, mông vừa nhấc lên, gậy mát xa cắm ở tràng đạo ánh nước tràn lan hiện ra, mông lại rơi xuống, gậy mát xa liền biến mất ở mông.

"Hảo thô .... Hảo sảng ..... A a ... Còn muốn ...." Mông nam nhân chặt lại, chẳng những đùi căng thẳng mà cơ bụng cũng hiện ra, dươиɠ ѵậŧ lại càng chảy ra một cỗ dâʍ ɖị©ɧ nhỏ giọt ở trên bàn làm việc.

Trên bàn làm việc máy tính cùng bàn phím toàn bộ dồn ở bên trái bàn, phía sau, ghế da đen hỗn độn treo áo khoác cùng quần tây, mà cà vạt lại treo ở màn hình máy tính, hạ thân nam nhân chỉ đi một đôi tất, cưỡi ở trên gậy mát xa, eo mông phóng đãng vặn vẹo lắc lư, dùng lỗ nhỏ duy nhất dưới mông vuốt ve gậy mát xa sinh động như thật, nước sốt thấm ướt cả cây gậy mát xa.

Gậy mát xa giống như chạm tới địa phương nào đó, nam nhân mà ngày thường mặt lạnh như băng tức khắc ngẩng lên, đôi môi hồng nhạt phát ra tiếng kêu cao lãng, khóe mắt điếu cao, khuôn mặt tinh xảo đã không ở lạnh như băng mà toát ra mồ hôi ướŧ áŧ, vài sợi tóc mái dính vào trên má.

Lôi Kiên Bỉnh thậm chí có thể nhìn đến áo sơ mi bị mồ hôi tẩm ướt chiếu ra hai điểm trước ngực nhòn nhọn màu hồng.

"A a .... Muốn bắn .... Bị đại nhục bổng thao bắn ...." Nam nhân mạnh mẽ vuốt ve mông tròn trịa, vong tình kêu lên: "Mông hảo sảng ..... A a ... Không được ... Bắn bắn .... A a ...."

Từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhão dính dính theo đường parabol dừng ở trên sàn nhà.

Đôi mắt Lôi Kiên Bỉnh nghĩ chuyển cũng không dời được, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào Tất Hải Hiên bị gậy mát xa làm bắn, bộ dạng khi cả người co rút run rẩy cao trào, đồng tử phóng đại đen như mực, khóe miệng không tự giác chảy ra nước bọt, hắn cuộn tròn ngã vào bàn làm việc màu nâu thẫm. Bàn làm việc cơ hồ không đủ to rộng dưới thân thể hắn, đặc biệt là tình huống không thể đυ.ng vào máy tính, hắn chỉ có thể tận lực co thân mình.

Thân mình trắng nõn chảy đầy mồ hôi, Tất Hải Hiên vẫn như cũ không thỏa mãn, hắn nâng một chân, một tay duỗi đến giữa hai chân, đi vào tiểu huyệt phía sau, đem cửa tiểu huyệt đào òm ọp, tiếng nước liên tục vang lên, hắn rút lên gậy mát xa, híp mắt, vươn đầu lưỡi liếʍ lên qυყ đầυ của gậy mát xa.

Có lẽ là liếʍ gậy mát xa cũng không thỏa mãn, hắn mở chốt mở bằng điện của gậy mát xa, đem gậy đưa tới dươиɠ ѵậŧ, chấn động mạnh mẽ kí©h thí©ɧ hắn cả người run lên, qυყ đầυ mẫn cảm phốc phốc phun ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ dừng ở trên bụng nhỏ.

"A a ....." Tất Hải Hiên há mồm kêu, hai mắt đồng tử phóng đại lơ đãng quét tới cửa, cũng không phát hiện Lôi Kiên Bỉnh.

Lôi Kiên Bỉnh lại bị kiếp sợ, vội vàng xoay người dán ở vách tường thở dốc, bên tai là Tất Hải Hiên đứt quãng tiếng kêu.

"Ngô a .... Cắm vào đi ... A a .... Đại nhục bổng giật giật ..... Nha a ....."

Tiếng kêu Tất Hải Hiên dường như ma âm câu hồn, câu dẫn Lôi Kiên Bỉnh xoay người, nhìn qua cửa tiếp tục xem tình huống bên trong.

Tất Hải Hiên ghé vào bàn làm việc, mông thẳng với cửa, gậy mát xa đang cắm tại phía dưới tiểu huyệt. Tất Hải Hiên không có cầm gậy mát xa thọc vào rút ra, mà nâng cao mông, làm gậy mát xa chạy bằng điện đang cắm thật sâu ở tiểu huyệt chính mình vặn vẹo, co duỗi, từng cái làm tràng đạo cơ khát.

Mông mượt mà rắn chắc độ cung đầy đặn, phảng phất đang chờ đợi chân chính đại nhục bổng thao làm, Lôi Kiên Bỉnh không tự chủ được nuốt nước miếng, nhìn gậy mát xa ở no đủ cánh mông vặn vẹo, tinh hoàn sắc tình nhẹ nhàng đong đưa, dâʍ ɖị©ɧ ở dươиɠ ѵậŧ chảy xuống mặt bàn làm việc hình thành một vũng nước.

"Ngô ngô ... Không đủ .... lại sâu một ít ...." Tất Hải Hiên dục cầu bất mãn kêu, đôi tay duỗi đến phía sau bẻ ra mông, trên người dựa gần vào gậy mát xa thao làm.

Hạ thân Lôi Kiên Bỉnh phát trướng, máu giống như toàn bộ vọt đến côn ŧᏂịŧ ở nửa người dưới, hắn kéo ra khóa quần, móc ra côn ŧᏂịŧ, đôi mắt nhìn chằm chằm mông vừa trắng vừa tròn của Tất Hải Hiên mà vuốt động côn ŧᏂịŧ, cực đại qυყ đầυ sớm đã lộ ra bao bì thẳng tắp đối với tiểu huyệt đang bị gậy mát xa thao.

Tiểu huyệt màu hồng đến diễm lệ gắt gao ôm lấy gậy mát xa, gậy mát xa tròn tròn ma sát huyệt khẩu, Lôi Kiên Bỉnh nhìn rõ ràng đến huyệt khẩu co rút lại ăn nuốt gậy mát xa, tham lam vạn phần. Nhưng hắn không nhìn đến mặt Tất Hải Hiên, không biết Tất Hải Hiên có hay không cũng giống như tiểu huyệt, lộ ra biểu tình tham lam, nhưng hắn biết đây là một khối thân thể bị thao thục, gần như dựa vào cây gậy mát xa thao phía sau sẽ có kɧoáı ©ảʍ, sẽ bắn tinh, sẽ cao trào, sẽ làm vị thủ trưởng quạnh quẽ biến thành bộ dạng ai thao liền vô cùng ướŧ áŧ.

Côn ŧᏂịŧ của hắn rõ ràng so gậy mát xa thô dài, gân xanh cũng có tác dụng giống viên tròn trên gậy mát xa, hắn khắc chế không được ý nghĩ căng ra lỗ nhỏ duy nhất giữa hai chân thủ trưởng, hắn có thể thao càng sâu so với gậy mát xa.

Đây là không đúng .... Hắn thế nào có thể đi thao động bài tiết của một nam nhân? Nơi đó dơ bẩn bất kham, chính là người nam nhân trước mắt này lại dùng gậy mát xa thao địa phương dơ bẩn bất kham kia. Không nên như vậy, cái địa phương kia thao thế nào ?

Trong lòng biết rõ không đúng, Lôi Kiên Bỉnh vẫn khắc chế không được xúc động, đôi mắt truy đuổi mông vặn vẹo của nam nhân, tinh hoàn lay động, cùng với dươиɠ ѵậŧ ngạnh lên dán bụng nhỏ, trong mông tuyết trắng kia lầy lội bất kham, phụt tiếng nước lệnh Lôi Kiên Bỉnh nhịn không được nhanh hơn động tác trên tay.

"Không thể thao .... Ô ô .... Không cần thao .... Dươиɠ ѵậŧ sắp hỏng rồi .... Ô ô .... Thao hỏng rồi ... A a ...." mông Tất Hải Hiên loạng choạng, tay phải cầm gậy mát xa, mạnh mẽ thọc vào rút ra, hắn tách ra hai đầu gối, mông cao cao nâng lên, tốc độ thọc vào rút ra của gậy mát xa càng lúc càng nhanh.

"Ô ô .... Hỏng rồi .... Dươиɠ ѵậŧ thật là xấu....." Hắn mãnh lực đem gậy mát xa cắm đến chỗ sâu nhất, giống như cả tay cũng muốn nuốt vào, dươиɠ ѵậŧ run rẩy bắn ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Nhưng mà dươиɠ ѵậŧ cũng không có mềm xuống dưới, Lôi Kiên Bỉnh nhìn mông Tất Hải Hiên co rút lại, hai chân run lên, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân bắn ra thanh triệt nướ© ŧıểυ, nướ© ŧıểυ vàng nhạt bắn ở bàn làm việc, nướ© ŧıểυ thực mau theo mặt bàn chảy tới trên sàn nhà, thanh âm tí tách tí tách của nướ© ŧıểυ vang lên ở văn phòng an tĩnh.

Tiểu xong Tất Hải Hiên cả người thoát lực quỳ ghé vào bàn làm việc, ngay cả dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn bị áp ở phía sau cũng không rảnh lo, tiểu huyệt thả lỏng cũng buông lỏng ra gậy mát xa, gậy mát xa thẳng tắp rớt trên sàn nhà, rơi vào một bãi nướ© ŧıểυ, vẫn đang vặn vẹo thọc vào rút ra.

Hai chân treo ở bàn làm việc cũng từ căng thẳng biến thành trạng thái lười biếng, dươиɠ ѵậŧ ở mặt bàn cùng chỗ đáy chậu, rõ ràng có thể thấy được qυყ đầυ ghé vào nướ© ŧıểυ, tiểu huyệt lỏng đỏ tươi ướŧ áŧ, tựa như hô hấp co rút lại thả lỏng, trông bộ có thể tiếp tục thao.

Lôi Kiên Bỉnh vội vàng dùng tay bao bọc lại qυყ đầυ cực đại của chính mình, cắn mỗi đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở trong tay.

Đêm im ắng tới, người cũng im ắng rời đi, chỉ có không khí tản ra mùi tanh của tϊиɧ ɖϊ©h͙, cùng với tiếng thở dốc sau khi cao trào của một người một mình trong văn phòng an tĩnh.

Thêm Bình Luận