Chương 7: Đứa trẻ ngoan

Thanh Vân tông nổi tiếng với nhiều loại công pháp tu luyện. Nàng tu luyện chính là thượng cổ công pháp, đi đến Thanh Vân tông đối với nàng cũng không giúp ích được gì nhiều.

Kiếp trước bởi vì quá yếu, nàng duy nhất học được chính là y học, trước khi biết chữ, nàng đã biết rất nhiều dược liệu. Sau khi biết chữ, nàng bắt đầu nghiên cứu y học.

Cho nên ngay từ đầu nàng không có ý định đến Thanh Vân tông, thay vào đó nàng muốn đến Tiên Vân tông, nơi nổi tiếng về thuật luyện đan, và học thuật luyện đan. Đây là điều nàng hứng thú nhất sau khi đến đây.

Lúc này, không chỉ Thanh Vân tông tuyển đệ tử, mà tất cả các tôn môn lớn đều tuyển đệ tử. Ngoại trừ các tông môn lớn ở kinh đô của một số đế quốc lớn sẽ đặc biệt phái người đi tuyển chọn, những người khác muốn học trong tôn môn đều phải đến địa điểm của từng tông môn để tiến hành khảo hạch.

Đây cũng có thể coi là biểu tượng cho mối quan hệ tốt đẹp giữa các tôn môn lớn và đế quốc.

Việc tuyển chọn Tiên Vân tông cũng đã bắt đầu, thời gian tuyển chọn sẽ còn nửa tháng nữa.

Lạc Ly đã quyết định, lấy phi cầm bay phải mất khoảng tám ngày mới đến nơi, và cô vẫn còn hai ngày để báo danh. Cô cũng có thể hỏi thăm chi tiết về việc khảo hạch và làm một chút chuẩn bị.

Sau tám ngày dãi nắng dầm gió, Lạc Ly cuối cùng đã đến trấn Tiên Vân dưới chân núi Tiên Vân tông. Mặc dù con phi cầm này rất nhanh nhưng việc di chuyển trong thời gian dài thực sự cũng tội nó a.

Khi đến trấn Tiên Vân, nàng cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều. Chưa nói linh khí trên núi, ngay cả linh khí ở trấn Tiên Vân cũng nồng đậm hơn những nơi khác rất nhiều.

Đây thực sự là một nơi tốt để tu hành.

Lạc Ly tìm thấy cửa hàng cho thuê phi cầm ở trấn Tiên Vân. Giao lại phi cầm và nhận về tiền cọc, đồng thời hỏi về nơi báo danh của Tiên Vân tông.

Anh chàng nhiệt tình chỉ đường cho cô, hy vọng có thể kết bạn tốt với đệ tử tương lai của Tiên Vân tông. Dù sao chỉ cần không đột phá đến vương cấp, thì phải dựa vào phi ưng của bọn họ đi lại.

Ngay cả khi họ trượt kiểm tra, anh chàng cũng chẳng mất gì. Đối phương chẳng lẽ đi không về sao? Thái độ tốt một chút, đối phương còn có lẽ sẽ đến nơi hắn thuê phi cầm tiếp.

Lạc Ly đầu tiên đến địa điểm báo danh. Đây là nơi Tiên Vân tông thành lập, ban đầu có nhiệm vụ đưa tin tức và tạo điều kiện cho người của Tiên Vân tông xuống núi dễ dàng hơn, hiện giờ dùng để báo danh.

Một chức năng quan trọng khác là bán đan dược. Tiên Vân tông nổi tiếng về luyện chế đan dược tự nhiên phải bán đan dược. Nếu không, một Tiên Vân tông lớn như vậy làm sao có thể duy trì được sinh hoạt.

Lạc Ly lấy ra lệnh bài thân phận ra rồi báo danh, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu đi dạo quanh thị trấn Tiên Vân. Cô muốn tìm hiểu các yêu cầu đánh giá trước đây của Tiên Vân tông để chuẩn bị.

Ngày mốt là ngày khảo hạch, cô phải ở lại trấn Tiên Vân hai ngày để tìm chỗ ở.

Lúc này, người đến tham gia Tiên Vân tông khảo hạch cũng đã đến. Cô hỏi thăm các nhà trọ thì phát hiện đều đã kín chỗ, nhưng không có chỗ trống nào.

Phải làm sao bây giờ?

Lạc Lay có chút lo lắng, cô không thể sống ngoài đường trong hai ngày phải không?

Nhà trọ cuối cùng tôi hỏi thăm là nơi có môi trường tồi tệ nhất ở thị trấn Tiên Vân. Chưa kể về phòng ốc, liền nói đến chỗ để đồ đều không có.

Người chủ cửa hàng bước ra nhìn thấy cô và hỏi nhân viên bán hàng, nhưng mới biết rằng cô không tìm được chỗ ở.

"Thiếu gia, ngươi đến tham gia Tiên Vân tông khảo thí sao?" Chưởng quầy hỏi.

Lạc Ly gật đầu, “Đúng vậy, hôm nay ta mới tới, không có chỗ ở.”

Lão chủ sáng mắt lên, nhà hắn không chỉ mở một quán trọ, còn có một tiệm thuốc. Hôm nay mới lấy số lượng lớn dược liệu, yêu cầu cần phải phơi nắng mà không có đủ nhân lực, nhưng là thảo dược cần thiết cần phải ngày mai lựa xong rồi, bằng không sẽ bị hỏng, vật thì sẽ thua lỗ mất.

Tuy nhiên, công việc này phải được thực hiện bởi những người có hiểu biết. Những người đến dự thi của Tiên Vân tông phải có nền tảng nhất định, việc hiểu biết dược liệu hẳn là một vấn đề.

“Thiếu gia có thể phân biệt được dược liệu sao?” Chưởng quầy vẫn hỏi trước.

"Có thể, ta từ nhỏ đã học cách nhận biết dược liệu, phần lớn đều biết. Nếu không biết ngươi nói cho ta biết, là ta có thể nhớ kỹ.” Lạc Ly đều biết, chưởng quầy sẽ không tự nhiên đi hỏi cái này.

Lạc Ly muốn nghe chủ quán nói gì, nhưng tu vi của chủ tiệm cao hơn cô, ít nhất cũng cao hơn mức độ đấu linh, bởi vì thiếu niên bên cạnh cô trong mười người trước đó đều có tu vi đấu nguyên cửu tinh. Cô mới có thể nghe thấy.

Nếu đã không thể đọc được sy nghĩ của người khác thì đành hành động tùy theo hoàn cảnh vậy.

Kiếp trước sinh ra trong một gia đình lớn, cô đã học cách quan sát cảm xúc của mọi người từ khi còn nhỏ.

Chưởng quầy vuốt râu nói: “Ta cũng có một tiệm thuốc, hôm nay ta mua rất nhiều dược liệu, cần người phân loại, nếu thiếu gia bằng lòng, hai ngày tới ta có thể cung cấp cho cậu chỗ ở và ba bữa ăn miễn phí.”

Chủ quán hiểu rõ, thiếu gia trước mặt mặc dù ăn mặc rất bình thường, nhưng chỉ cần gia nhập Tiên Vân tông, hắn sẽ là tương lai luyện đan sư, hắn không thể đắc tội hắn, hơn nữa điều đó cũng không thể. Lấy cái thiện duyên cũng tốt.

Lạc Ly hai mắt sáng lên, “Thật tốt, cảm tạ ông chủ.”

Thấy vậy, chủ tiệm cũng mỉm cười. Thật là một thiếu niên lễ phép, như vậy thiếu niên tương lai nếu có thành tựu, cũng không phải không thể. Hiện giờ cũng tương đương giao hảo.

"Tiểu công tử mời đi theo ta." Chưởng quầy cười nói.

Lạc Ly lập tức đi theo chủ quán đi đến.

Phía sau là khu trọ của quán trọ, chủ quán dẫn cô đi một vòng đến sân trong, cô nhìn thấy ba người đang lựa dược liệu, những gói dược liệu được đặt ở một nửa sân. .

"Tôi có sự giúp đỡ." Chưởng quầy mỉm cười nói.

Ba người ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, đồng thanh hỏi: "Cậu ấy được không đấy?"

Chưởng quầy quay đầu nhìn Lạc Ly: "Tiểu công tử cảm thấy thế nào?"

Đi tới chỗ bọn họ chọn dược liệu nói: "Đây là Hoàn Dương thảo, mọc ở nơi có đủ ánh nắng và độ ẩm, là một loại dược liệu chữa trị Dương khí thiếu hụt. Đây là Bạch Thuật, có tác dụng bổ tỳ, tốt cho dạ dày, làm giảm độ ẩm và trung hòa nó. Đây là Tuyết Liên hoa, đây là Hoàng Liên thảo, đây là Nhục Thung Dung, đây là Thanh Vân Đằng…”

“Được rồi,” người bán hàng mỉm cười ngắt lời cô.

Mặc dù dược liệu ở đây không chỉ là những dược liệu cô từng biết, còn có một số dược liệu cô chưa từng nghe tới, nhưng nguyên chủ cũng biết rất nhiều về dược liệu ở đây.

Ba người nhìn thấy nàng có rất nhiều dược liệu, đều nhận ra nàng, tuy việc hái dược liệu không phải việc phức tạp, nhưng nếu đem những dược liệu khác trộn vào đem bán thì sẽ gặp rắc rối lớn.

Cứ như vậy, Lạc Ly ở lại bắt đầu làm việc. Tuy rằng kiếp trước cô cũng học y, nhưng cô chưa bao giờ làm công việc chân tay như vậy nên trong mắt người chủ tiệm, cậu bé này siêng năng, không lười biếng, là một đứa trẻ ngoan.

Suốt cả ngày, bốn người thêm cả người chưởng quầy, không hề nghỉ ngơi ngoại trừ bữa ăn. Kết quả thật đáng mừng là dược liệu được nhặt ra với tốc độ chóng mặt và chỉ còn lại một phần ba. Ngày mai chưa đầy nửa buổi là có thể lựa xong.

Chủ tiệm cuối cùng cũng yên tâm, không cần lo lắng dược liệu bị tổn hại quá nhiều.

Trong bữa tối, ba người và chủ tiệm đều khen ngợi Lạc Ly rất nhỏ và không hề lười biếng trong công việc. Họ còn nói rằng cô ấy nhất định sẽ được nhận vào Tiên Vân tông.

Lạc Ly vẫn có thể nghe thấy những lời nói khách sáo nhưng cô không coi trọng chúng, thay vào đó, cô nhân cơ hội này hỏi họ về quy tắc khảo hạch của Tiên Vân tông.