Chương 42: Bạch Đoàn Tử

Thấy nàng ăn một mình, không có ý định cho bọn họ. Bọn họ bốn người đàn ông cũng xấu hổ đến mức không dám xin nàng.

Lạc Ly cũng không có suy nghĩ nhiều, thân là nhϊếp chính vương cái gì đồ ăn ngon chưa ăn qua, nơi nào sẽ để ý nàng này một chút đồ ăn.

Ăn xong bánh bao thịt, nàng lấy ra một miếng trái cây ăn xong, nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tiếp tục ngồi xếp bằng trong góc và bắt đầu tu luyện.

Trong tháng này ở Thiên Độc Phong, nàng tu luyện suốt ngày đêm, nếu không nàng sẽ không thể thăng cấp nhanh như vậy.

Bốn người không nói nên lời, nhìn nàng như thể họ không tồn tại, Vu Ca thậm chí còn chướng mắt nàng.

Lạc Ly phớt lờ họ, bất quá là theo nhu cầu. Nàng giúp Cơ Cửu Trọng là đổi một nơi để ở lại một đêm.

Một đêm trôi qua, trong hang không nhìn ra tới canh giờ, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ. Ngay khi trời sáng, nàng bỏ việc tu luyện và chuẩn bị rời khỏi hang để tiếp tục rèn luyện.

“Ngày kia ta sẽ đến đây.” Để lại một câu rồi sau đó rời đi.

Cơ Cửu Trọng đối Trường Phong nói: "Ngươi lén lút theo dõi nàng, chỉ cần không ảnh hưởng đến mạng sống, không cần ra tay."

“Vâng.” Trường Phong đáp lại rồi đi theo nàng ra ngoài.

Ra ngoài nhìn xuống, nàng không thấy ai cả. Nàng lại chưa đến đấu vương. không thể ngự không phi hành. Làm sao nàng có thể đi xuống nhanh được?

Buông ra thần thức cảm giác một chút, mới phát hiện có người trên đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn lên. Liền nhìn đến thiếu nữ trông giống như con thằn lằn hướng phía trên bò lên.

Tại sao cô ấy leo lên trên làm gì? Trường Phong vô cùng bối rối, nhưng không nói gì, yên lặng chờ Lạc Ly leo lêи đỉиɦ vách đá, sau đó hắn liền ngự không bay lên, bí mật đi theo nàng.

Trong hang động, Vu Ca bất mãn nói: "Chủ tử, nàng thật sự có bản lĩnh đó sao? Lỡ như nàng làm chuyện xấu thì sao?"

"Vu Ca, tại sao cậu lại có thành kiến

với cô ấy như vậy?" Cơ Cửu Trọng tối hôm qua phát hiện ra Vu Ca hình như không thích Lạc Ly.

Hắn cũng không tin, Vu Ca không thấy rằng Lạc Ly đã cho hắn bức độc sao? Không thấy được hắn gần đây thường xuyên bị độc phát, tu vi cũng có chút tổn hại sao?

Vu Ca dừng lại và nói: "Chủ tử, ta đây là tiểu tâm cẩm thận."

Cơ Cửu Trọng thật sâu nhìn Vu Ca không nói gì. Nhưng Vu Ca trong lòng biết chủ tử không hài lòng với mình. Chính là hắn lại không thể nói ra mình ghét Lạc Ly bởi vì nàng đã từng giữ chức vị hôn thê của chủ tử.

Mộ Tử Huyền liếc nhìn Vu Ca, có chút không nói nên lời. Tiểu cô nương không hề có chút hứng thú nào với chủ tử của mình. Cô ấy nhìn chủ tử bằng ánh mắt rất điềm đạm, không có chút cảm xúc ái mộ nào, điểm này hắn còn thấy được.

Không biết tại sao Vu Ca lại nhắm vào cô bé, nhưng anh ta không nói gì mà hỏi Cơ Cửu Trọng, "Chủ tử, dược thảo vẫn tìm sao?"

“Tìm.” Cơ Cửu Trọng chỉ bằng một lời quyết định bọn họ sẽ tiếp tục tìm kiếm dược thảo.

Lý do Lạc Ly leo lên từ vách đá thay vì đi xuống là vì hôm qua một đường chạy trốn nàng không nhìn thấy thảo dược gì. Nàng chuẩn bị vừa rèn luyện vừa hái thuốc, bởi vậy mới leo lên vách đá, biết đâu có thu hoạch gì đâu.

Sau khi chật vật leo lên vách đá, nàng lấy chỉ lộ khí ra, ghi nhớ vị trí này. Đáp ứng ba ngày sau trở về, nàng tự nhiên phải làm đến.

Chỉ lộ khí ở đây thực sự rất kỳ diệu, nó có thể ghi nhớ lộ trình đã xuất phát. Sau khi ghi nhớ lộ trình, nàng đi thẳng về một hướng mà đi.

Trường Phong cau mày trong bóng tối, nàng biết bao nhiêu về rừng Vọng Hải? Làm sao nàng dám dùng thực lực của mình đi hướng đó?

Bất đắc dĩ đi theo nàng, xem ra thực sự cần mình phải bảo vệ mạng nhỏ của nàng. Hắn có chút không hiểu Tiên Vân Tông đang nghĩ cái gì, đây là làm đệ tử đi tìm chết sao?

Lạc Ly đang vừa tu luyện vừa thu thập dược liệu. Ở đây quả thực có rất nhiều dược liệu quý hiếm. Sau cả một buổi sáng, nàng đã thu thập được rất nhiều dược liệu.

Trường Phong rất ngạc nhiên, cô gái này thật may mắn, cả buổi sáng không gặp phải một con yêu thú nào. Tại sao hắn trước đây cũng không biết nơi này có ít yêu thú như vậy đâu?

Buổi trưa, Lạc Ly tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy ra một miếng thịt xông khói ăn.

Trường Phong ngửi thấy mùi thơm, miệng ứa nước miếng. Sao cô gái này lại mang nhiều món ngon đến vậy, mà hắn lại chưa ăn qua.

Lạc Ly đang thưởng thức bữa ăn, cách đó không xa có một con bằng bàn tay trong bóng tối đôi mắt nhìn nàng.

Con thú nhỏ này đã đi theo nàng cả buổi sáng, nhưng nàng không cảm nhận được chút yêu lực nào trong đó, điều đó có nghĩa là nó không phải là một con yêu thú, làm sao một sinh vật nhỏ bé như vậy có thể sống tốt trong rừng Vọng Hải. Chỉ là một con thú nhỏ bình thường thôi.

Thấy nó nhìn chằm chằm vào miếng thịt xông khói trên tay bạn, muốn ăn?

Nàng xé một miếng thịt xông khói ném qua. Bạch Đoàn Tử nhảy lên bắt chính xác rồi biến mất, dường như đang tìm chỗ ăn thịt xông khói.

Lạc Ly không thèm để ý, sau khi ăn xong lại tiếp tục tu luyện và thu thập dược liệu.

Vì lý do nào đó không rõ, nàng suốt ngày không gặp một con yêu thú nào. Nàng cảm thấy có gì đó không ổn. Làm sao nàng có thể tiếp tục rèn luyện như thế này?

Trong bữa tối, Bạch Đoàn Tử lại xuất hiện. Lạc Ly không hề keo kiệt, lại chia cho nó một phần đồ ăn khác, Bạch Đoàn Tử không kén chọn đồ ăn, nàng cho gì nó đều ăn.

Buổi tối Lạc Ly không tìm được hang động như tối qua nên chọn một cái cây to, trèo lên, ngồi khoanh chân trên đó tu luyện, chuẩn bị qua đêm như thế này.

Bạch Đoàn Tử ngồi xổm trên một cái cây khác nhìn nàng, Lạc Ly cũng không để ý, bởi vì nó không có ác ý với nàng, chỉ là muốn ăn một miếng, muốn đi theo thì đi theo, nhiều nhất chỉ kéo dài được một tháng.

Trường Phong trong bóng tối rất kinh ngạc, hắn nhớ tới quái vật ở đây đều có trình độ rất cao, cho dù hắn gặp phải chúng cũng phải cố gắng chiến đấu cả ngày.

Đôi khi anh ta cảm thấy có một yêu thú đang đến, nhưng rồi đột nhiên rời đi, như thể có điều gì đó khủng khϊếp ở đây.

Chẳng lẽ Bạch Đoàn Tử kia là cái gì lợi hại linh thú?

Nhưng hắn không cảm nhận được linh lực dao động mạnh mẽ ở nó?

Lại tu luyện thêm một đêm nữa, Lạc Ly lại vươn vai, khó trách bọn họ được cho ra ngoài rèn luyện, hấp thu linh khí tu luyện trong rừng Vọng Hải quả thực có cảm giác như chỉ tốn một nửa công sức mà đạt được hiệu quả gấp đôi.

Bạch Đoàn Tử nhìn thấy nàng đã ngừng luyện tập, lập tức hưng phấn nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy, ý tứ rất rõ ràng. Mau cho ta ăn một miếng đồ ăn.

Lạc Ly ném một miếng đùi gà nướng cho nó, Bạch Đoàn Tử cũng không chạy đi mà ăn ngay tại chỗ, giơ chiếc đùi gà còn to hơn thân mình lên ăn trước mặt Lạc Ly, dáng vẻ rất vui mừng.

Lạc Ly ăn sáng, xuống cây tiếp tục lang thang trong rừng suốt hai ngày.

Sáng sớm ngày thứ ba, nàng nghĩ đã đến lúc phải quay lại. Nếu nàng không thể quay lại hang động vào thời điểm hẹn với Cơ Cửu Trọng liền là thất hứa.

Đúng lúc này, Bạch Đoàn Tử đột nhiên chạy đến trước mặt nàng, kêu lên một tiếng, chỉ chân về một hướng để nàng đi qua.