Chương 39: Sói tới

Không có manh mối mới, không có người hiềm nghi phạm tội mới, cảnh sát chỉ có thể nghiêm túc khư khư nhìn chòng chọc Trương Triều Dương, nếu bây giờ hung thủ là người ông ta mang ra ngoài, thì như vậy có khả năng lớn sẽ phát sinh tiếp xúc với ông ta. Vì vậy tại viện dưỡng lão mà Trương Triều Dương ở có thêm ba nhân viên công tác nhân hình cao lớn, giám thị chặt chẽ Trương Triều Dương, mà bản thân Trương Triều Dương lại không hề có cảm giác gì. Có lẽ đối với ông lão cả đời biến hóa thất thường mà nói, hiện tại bị bệnh như vậy cũng tốt, chí ít có thể quên toàn bộ những thứ không muốn nhớ lại, mà cho dù cảnh sát có biết chuyện của ông lão, dù thế nào cũng chỉ là cưỡng chết ông lão đang dưỡng ở phòng bệnh đi ra khỏi viện dưỡng lão, đối với ông lão có gì khác nhau đâu.

Được vài ngày sống cuộc sống ăn uống no đủ Tiêu Lợi Cường cảm giác mình quá rảnh rỗi, nên kéo theo Bang pháp y đi tới đỉnh núi phát hiện hài cốt, xem có thể phát hiện được manh mối mới nào không, có trời mới biết liệu đám kia tay chân vụng về kia để lọt mất đầu ngón tay hay ngón chân của người nào đó, nhỡ có thể ghép lại hoàn chỉnh cho mấy bộ hài cốt thì sao. Viên Tân cũng không quản hắn, cũng biết hắn chưa bao giờ liều lĩnh làm việc, ngay lập tức cho hắn đi.

Mà lúc đó hung thủ - người bị cảnh sát rất muốn tóm ấy đang nhìn chòng chọc vào con mồi của mình, tính toán thời cơ tốt nhất rồi hạ thủ. Đứa bé trai này da thịt mịn màng, chỉ có điều hôm nay ngày đẹp, ca ca sẽ thành toàn cho mày! Ngược lại nếu giữ thì đoán chừng tương lai về sau cũng trở thành kẻ gây họa. Huống hồ, cho tới bây giờ hắn chưa từng ăn qua con mồi tươi mới nhiều nước như vậy.

Mắt thấy đứa bé trai này đi ngược hướng cách bạn của mình rất xa, xung quanh lại không có người khác, bước nhanh về phía trước khéo léo túm cổ cậu bé, cậu bé hô một tiếng rồi ngất xỉu...

Thẳng đến khi đem con mồi trói chặt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra tay nghề của mình vẫn chưa đủ thuần thục, tố chất tâm lý không tốt. Hắn đấu tranh tâm lý nửa ngày, một hồi nhớ lại những gì người kia nói năm đó, hắn lại cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo nét ngây thơ, nhưng con sầu thèm ăn trong bụng mình bị kí©h thí©ɧ đến chảy nước bọt ròng ròng. Không quyết định chắc chắn được, hắn hung hăng khép cửa phòng lại rồi rời khỏi gian nhà, quả nhiên, ăn hay không ăn cũng là một vấn đề.

Lần tứ tư nhận được báo áo, cảnh sát nhân dân khu vực lại đen mặt đi tới nhà Ngụy Hiến Phong, Dương Tú Hoa vẫn khóc đến chết đi sống lại xin cảnh sát tìm con trai bảo bối Ngụy Y Bác của mình về, chồng của cô mang vẻ mặt xấu hổ đứng ở bên cạnh, cho dù ai mà con trai một tháng bỏ nhà ra đi đến bốn lần cũng phải cảm thấy mất hết mặt mũi! Hơn nữa đứa bé được mẹ cưng chiều mỗi lần đều gọi đến báo nguy, lần đầu cảnh sát còn phát thông báo tìm người, nhưng từ hai lần sau bọn họ đều không quá ba giờ tìm được con trai từ trạm xe lửa. Bởi vậy cảnh sát còn có thể bày sắc mặt tốt cho hai người sao, cảnh sát còn cho rằng họ nói dối để đùa với cảnh sát, hiện tại không đem hai vợ chồng bọn họ bắt nhốt lại đã là tốt với bọn họ lắm rồi. Nghĩ vậy, mặt dày của Ngụy Hiến Phong không khỏi đỏ hơn.

Cảnh sát khu vực cũng nghiêm túc, theo phép mà vừa hỏi vừa ghi chép, sau cùng còn nói còn không mau đi trạm xe lửa đưa con trai về. Ngụy Hiến Phong cảm thấy mặt mũi mất hết, kéo bà xã đi về hướng trạm xe lửa, trên đường đi còn nghĩ, nếu hôm nay tìm được tiểu tử thối kia thì nhất định phải nghiêm khắc đánh nó một trận, nhìn nó còn dám chạy đi nữa không, song để cho người khác nhức đầu hơn là vợ của mình.

Đến trạm xe lửa rồi, đi một vòng vẫn không nhìn thấy thằng nhóc con không chịu thua kém của mình, Dương Tú Hoa lại gào khóc nấc lên, Ngụy Hiến Phong nhất thời nổi trận lôi đình:

- Khóc! Khóc! Khóc! Em còn mặt mũi khóc sao? Thằng nhãi bị em nuông chiều quá hóa hư, xem hôm nay mà tìm được anh phải đánh gãy chân nó!

Dương Tú Hoa vừa nghe thế nhanh nhảu nói:

- Anh dám động đến một sợi lông của con tôi, tôi liều mạng với anh.

Nói xong nhào vào trong lòng Ngụy Hiến Phong, đấm những quá đấm không có lực lên ngực hắn.

Ngụy Hiến Phong thật vất vả mới lừa được vợ, gọi điện hỏi thăm tất cả người quen, bạn bè, thầy cô giáo hỏi tung tích con trai, mọi người rối rít khuyên hắn không bao lâu nữa con trai hắn sẽ xuất hiện thôi, mà ai cũng không để trong lòng, ngay cả Ngụy Hiến Phong và Dương Tú Hoa cũng cho là như vậy.

Nhưng mà thời gian trôi qua từng phút từng giây, vợ chồng Ngụy gia từ đầu đến cuối không thấy con trai trở về. Một ngày một đêm qua đi, buổi sáng sớm hai người đi tới đồn cảnh sát, vừa vặn gặp hai vị cảnh sát hôm qua hỏi và ghi chép, nhìn thấy vợ chồng hai người tới thì hơi khó hiểu, ngay lập tức hỏi chuyện gì xảy ra, biết được đứa bé còn chưa trở về, hai người đều ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc. Đứa bé trai Ngụy Y Bác bình thường nghịch ngợm gây sự hay bỏ nhà đi là chuyện thật, nhưng nó chẳng qua là đứa bé 13 tuổi bị cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu khổ, qua đêm ở bên ngoài là chuyện không làm được, bình thường sẽ xuất hiện qua giờ ăn cơm một chút.

Hai người đem tình hình rồi đăng báo, dù sao trẻ vị thành niên mất tích thật, vụ án tương đối quan trọng.

Người mà cảnh sát hiện tại đang tìm kiếm khắp thành phố Z - Ngụy Y Bác đang hối hận đến tím cả ruột. Nó đã tỉnh từ sớm, nhưng bị trói không thể động đậy, cái bụng đói đến reo liên tục, đói khổ lạnh lẽo cũng không hơn gì điều này. Sớm biết sẽ bị nhốt ở nơi kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay này, thì tan học nó sẽ về nhà ngay lập tức, lúc đó nó rời nhà có thể không xa, nhưng bởi vì dỗi ngược lại mẹ nên quen cửa quen đường muốn chạy tới trạm xe lửa, sau đó thì cổ đau xót cái gì cũng không biết.