Cố Hiển, thống lĩnh cấm quân, là con độc nhất của Binh Bộ thị lang Cố Ngôn Trung, Binh Bộ thượng thư là người của phe Thái tử, nhưng người này ngược lại không dính dáng đến thế lực nào, hành xử khôn khéo, thanh chính liêm khiết.
Kiếp trước hắn cũng đã từng giao thủ với Cố Hiển, cũng từng giúp đỡ lẫn nhau, là một người chính trực đáng tin, thế nhưng mà…
“Hoàng tỷ thích hắn, là vì ta sao?”
Cơ Lăng Yên bị nhìn thấu tâm tư, cũng không giấu giếm:
“Đúng vậy, A Diệp, thế lực trong triều rắc rối, ngươi lại không muốn dính dáng đến tranh chấp nội bộ, Hoàng tỷ không giúp gì được cho ngươi, chỉ có thể tận lực không kéo chân ngươi. Cố Hiển ta cũng đã từng gặp qua, chẳng lẽ còn có thể tìm được ai thích hợp hơn hắn sao?”
Cơ Diệp Trần trong lòng mềm nhũn, nàng chỉ lớn hơn hắn một khắc, nhưng lúc nào cũng bảo vệ hắn, suy nghĩ cho hắn.
Hắn bước đến ngồi xổm trước mặt nàng, kéo ống tay áo nhẹ nhàng gọi:
“Hoàng tỷ.”
Cơ Lăng Yên nhấc tay vỗ nhẹ trên đầu hắn hai cái:
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng như trẻ con thế, đây chỉ là suy nghĩ của ta, còn không biết Cố Hiển hắn…”
Cơ Diệp Trần ngắt lời nàng: “Hoàng tỷ là một nữ nhân tốt như vậy, cưới được tỷ là phúc của hắn, hoàng tỷ không cần lo lắng.”
“Hắt xì…hắt xì…hắt…xì…” Cố thống lĩnh đang tuần tra ở cửa cung liên tục hắt hơi ba cái, ngẩng đầu lên nhìn cái nắng chói chang ngày hạ mà có chút không hiểu ra sao.
Hắn mặc giáp sắt vân vàng, khi được ánh mặt trời chiếu vào, tỏa sáng giống như được kim quang vây quanh, dáng vẻ cương nghị của hắn nhìn lạnh lùng lại uy nghiêm, bên hông đeo một thanh trường đao, tay trái đặt ở chuôi đao.
Cơ Diệp Trần ra khỏi Hoa Dao cung, từ xa nhìn thấy Cố Hiển, trong lòng cảm thán, không hổ là người được hoàng tỷ nhìn trúng.
“Cố thống lĩnh.”
Cố Hiển xoay người, chắp tay hành lễ:
“Ngũ điện hạ, ngài muốn xuất cung sao?”
Cơ Diệp Trần đánh giá hắn, lại không đáp lời mà chỉ hỏi:
“Cố thống lĩnh, đã nhược quán rồi nhỉ, có đính hôn chưa?”
Cố Hiển sửng sốt một chút, không hiểu vì sao Ngũ hoàng tử lại hỏi hắn vấn đề này, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời:
“Còn ba tháng nữa sẽ nhược quán, hôn ước còn chưa có.”
Cơ Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, hắn vẫn còn chưa có đính hôn với ai, Binh Bộ thị lang tuy rằng là quan tứ phẩm, nhưng Cố Hiển, thống lĩnh cấm vệ quân lại là quan nhị phẩm, ngoại hình ưa nhìn tuấn tú, nhân phẩm lại tốt, quý nữ ở kinh thành hẳn là đã để mắt tới không ít.
“Vậy, có thông phòng không?”
Cố Hiển sắc mặt đỏ lên, ấp úng không biết trả lời thế nào, mấy tên nam nhân tụ tập một chỗ lén lút đàm luận chuyện này thì không nói, đây là đang đứng trước cửa cung, cấm quân còn đứng đầy hai bên…
Mấy tên cấm vệ quân đang đứng thẳng tắp, trông vô cùng uy nghiêm, thế nhưng nếu đến gần hơn chút sẽ thấy họ đang nháy mắt ra hiệu với nhau, dựng thẳng lỗ tai để hóng hớt.
Cố Hiển thật sự không chịu nỗi bầu không khí ngượng ngùng này, bất chấp lễ tiết giơ tay kéo Cơ Diệp Trần vào một góc, thấp giọng hỏi nhỏ:
“Ngũ điện hạ, ngài hỏi cái này làm gì?”
Cơ Diệp Trần cụp mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình, bình tĩnh vùng ra, giọng nói lạnh lùng hơn một chút:
“Ngươi có nói hay không?”
Cố Hiển nhạy bén cảm nhận được sự biến hóa của hắn, nghĩ nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân, đành thôi không nghĩ nữa, thành thật trả lời:
“Không có.”
Được rồi, vậy thì tốt, tên này giữ mình trong sạch. Lại nghiêng đầu nhìn hắn, nghiêm mặt hỏi:
“Hoàng tỷ của ta có hứng thú với ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Hắn đần mặt ra một lúc lâu, không thể tin được mà đặt câu hỏi:
“Lăng… Lăng Yên công chúa?”
“Làm sao? Ngươi đây là đang ghét bỏ?”
Cơ Diệp Trần im lặng nhìn hắn, lặng lẽ dùng tay phải mà siết chặt tay Cố Hiển.
Cố Hiển lập tức lắc đầu:
“Không… không phải… Công chúa xinh đẹp tôn quý, ta làm sao dám ghét bỏ…”
Cơ Diệp Trần buông tay ra, vỗ vỗ vai hắn hai cái:
“Được, ngươi biết vậy là được.”
Nói xong, Cơ Diệp Trần ung dung bước ra khỏi cung, để lại Cố Hiển một mình ngơ ngác.
Cả ngày hắn đều mơ mơ màng màng, trong đầu cứ chạy qua chạy lại câu nói: “Hoàng tỷ của ta có hứng thú với ngươi”.
Buổi tối khi hắn chuẩn bị rời đi, mấy tên lính gác thò mặt qua lén lút hỏi hắn:
“Thống lĩnh, ngài rốt cuộc có thông phòng chưa vậy?”
Cố Hiển ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người hóng hớt trước mặt, tay cuộn lại thành nắm đấm, sau vài tiếng la hét thảm thiết qua đi, hắn cúi đầu nhìn bọn người đang nằm bò ra đất mà hỏi:
“Giờ các ngươi có còn muốn biết nữa không?”
“Không… không muốn, bọn ta không muốn nữa!”
——
Cơ Diệp Trần ra khỏi cung đi thẳng đến tướng phủ, hắn cùng Cơ Tĩnh Nhã tránh ở trong phòng thì thầm suốt nửa canh giờ.
Chờ đến lúc hai người bước ra, Cơ Tĩnh Nhã với lời thề son sắt mà đảm bảo: “Yên tâm, việc này cứ để Hoàng cô mẫu giải quyết.”
Cơ Diệp Trần trên mặt đều là ý cười: “Có hoàng cô mẫu giúp đỡ, ta đương nhiên là yên tâm rồi.”
“Ta còn muốn đến Hộ Bộ, Hoàng cô mẫu cứ ở đây nghỉ ngơi.”
Tại Hộ Bộ.
Hộ Bộ thượng thư Diêm Triết vẻ mặt nịnh nọt mỉm cười: “Vương gia, chút chuyện này chỉ cần cử người qua, hà tất phải đích thân ngài đến đây.”
Cảnh Nam Châu sắc mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng nhấc mi mắt:
“Bổn Vương cũng đã tới rồi, các ngươi nhanh lên một chút.”
Khuôn mặt già nua của Diêm Triết cứng đờ, trong đầu không ngừng xoay chuyển, suy tư của Nhϊếp chính vương lại càng thâm sâu khó đoán.
Cơ Diệp Trần vừa vào cửa đã nhìn thấy Cảnh Nam Châu, hắn nuốt nước bọt, tim đập không ngừng.
Hắn hơi mím môi, cúi đầu hành lễ: “Vương gia, Diêm đại nhân.”
Cảnh Nam Châu quay đầu, trông thấy thiếu niên tắm mình trong ánh nắng, dáng người cao lớn, hôm nay mặc trang phục màu đen, thêu hoa râm bụt bằng chỉ bạc, trông phú quý tuấn lãng.
Đặc biệt là đôi mắt xanh biếc kia làm người ta không thể nào rời mắt.
Cảnh Nam Châu quả thực đã nhìn hơi lâu, đến mức vành tai của Cơ Diệp Trần đỏ bừng mới nhẹ gật đầu dời mắt đi.
Diêm Triết hiển nhiên mà nhận cái lễ của Cơ Diệp Trần, cũng không thèm hành lễ lại, chỉ mỉm cười nhạt nhẽo.
“Ngũ điện hạ, thần đã nhận được chỉ dụ của Hoàng thượng, đã chuẩn xong danh sách và khế đất, đều để ở phòng bên cạnh, ngài có thể tự ý chọn lựa.”
Cơ Diệp Trần không quan tâm đến thái độ của Diêm Triết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gϊếŧ chết lão già này, hắn cần gì phải cùng người chết so đo.
Ánh mắt hắn lướt qua, dừng lại trên một góc áo màu trắng, hắn rũ mi xuống nhằm che đậy sự nhiệt tình trong đáy mắt, Cảnh Nam Châu nãy giờ vẫn luôn nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười như có như không.
Diêm Triết trong lòng cảm thấy đắc ý, Ngũ hoàng tử thì sao? Lão ta còn không thèm hành lễ, lúc này một dư quang lặng lẽ dừng ở trên người gã, gã nháy mắt cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy Ngũ hoàng tử đang cúi đầu nhắm mắt lại, Vương gia thì ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Cơ Diệp Trần còn đang si ngốc.
Đôi môi mỏng của y hơi hé ra, chậm rãi nói:
“Ngũ điện hạ muốn chọn phủ đệ? Chúc mừng, không biết bổn vương có thể cùng đi xem không?”
Cơ Diệp Trần còn chưa kịp mở miệng, Diêm Triết đã tranh trả lời trước:
“Vương gia, ngài muốn đổi chỗ ở sao? Hay muốn mua thêm nhà? Ở chỗ thần có rất nhiều sổ sách, để thần mang đến cho ngài là được, không cần làm phiền Ngũ điện hạ!”
“Ngũ điện hạ nhất định là lần đầu tiên chọn nơi ở, nên phải xem xét kỹ càng.”
Sự đối xử khác biệt một trời một vực như thế đều phản ánh cho việc Cơ Diệp Trần là một hoàng tử nghèo túng, không ai coi trọng, cuối cùng cũng không quên dùng lý lẽ chèn ép hắn chưa hiểu sự đời.
Cơ Diệp Trần làm như không nghe thấy, hắn dùng đôi mắt xanh biếc của mình nhìn Cảnh Nam Châu, mím môi dưới, tâm tình vô cùng kích động.
“Ta thực sự không hiểu lắm về việc chọn chỗ ở, nếu Vương gia có thể đi cùng, Diệp Trần cầu còn không được.”
Cảnh Nam Châu khẽ gật đầu rồi đứng dậy.