Chương 10: Lời mời

Diêm Triết thấy thế nháy mắt ra hiệu với đám người bên cạnh, ý bảo bọn họ mang danh sách đem đi đổi. Ngũ hoàng tử từ trước đến nay không được sủng ái, ngay cả cái danh tướng quân cũng chỉ thuộc hàng tứ phẩm.

Gã muốn định làm qua loa cho xong, những phủ đệ trong danh sách đều ở những nơi xa xôi hẻo lánh, quanh năm ít được tu sửa, không có căn nào tử tế, lừa gạt Ngũ hoàng tử thì không sao, dù hắn có nháo đến chỗ Hoàng thượng thì gã cũng có cách lấp liếʍ cho qua, nhưng nếu để Nhϊếp chính vương tận mắt nhìn thấy thì không nói trước được…

“Vương gia, Điện hạ, xin dừng bước, thần sẽ sai người mang danh sách qua đây, hai vị xin mời ngồi, người đâu, dâng trà.”

Những người đứng bên cạnh cũng rất sáng suốt, vội vàng đi xuống mang ra một bản danh sách phù hợp, lại còn chuẩn bị trà nóng và một đĩa trái cây.

Cơ Diệp Trần tùy tay lật một trang danh sách, trên đó phác họa một bản đồ về căn nhà, còn ghi rõ vị trí, tổng quan, niên đại, khu vực và cảnh quan chung quanh, mỗi cái đều khiến hắn kinh ngạc.

Nhưng người hắn thích đang ngồi bên cạnh, trong lòng lại không thể nào bình tĩnh được, mỗi lần lật qua trang, hắn lại không nhịn được mà dùng khóe mắt liếc trộm sang người kia, hơi thở thanh lãnh không ngừng phản phất lướt qua đầu mũi hắn, làm xáo trộn suy nghĩ của hắn.

Cảnh Nam Châu hơi nghiêng người về phía Cơ Diệp Trần, khoảng cách vừa đủ để thấy được danh sách, y dừng lại, ngẩng đầu lên liếc nhìn Diêm Triết, cái liếc này làm gã toát mồ hôi hột.

Cơ Diệp Trần cũng thất thần, thậm chí hắn còn suy nghĩ, nếu vừa rồi hắn đem danh sách kề vào trong ngực, không biết người này có thể đã gần mình thêm một chút hay không.

Chậc, thật là thất sách!

Hai ghế cách nhau một chiếc bàn trà ở giữa, để có thể nhìn rõ hơn, Cảnh Nam Châu nghiêng người qua, được một lúc, cảm giác khó chịu ở thắt lưng ngày một rõ ràng.

Y lại cau mày, Cơ Diệp Trần lúc này cũng nhìn lướt qua, đem danh sách tới gần y một chút.

Cảnh Nam Châu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó đứng thẳng dậy, y còn chưa kịp xem danh sách đã thấy Cơ Diệp Trần đột nhiên sáp tới gần, hơi thở nóng hổi phả vào một bên sườn mặt.

Sắc mặt y lạnh đi vài phần, lại thấy hắn cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay vẽ vài vòng lên mặt giấy, nhìn kỹ lại, dường như là đang so sánh vị trí của các phủ đệ.

Có lẽ y đã nghĩ nhiều rồi.

Lại không phát hiện khóe miệng Cơ Diệp Trần mãn nguyện cong lên.

Cảnh Nam Châu đưa tay lướt qua vài chỗ, trong đầu đánh giá sơ bộ một số chỗ, lại dựa vào tình trạng thực tế mà chỉ ra vài căn nhà trong số đó.

“Những căn này cũng khá được, Ngũ điện hạ có thể xem qua.”

Ánh mắt Cơ Diệp Trần rơi vào trên những ngón tay thon dài, đầu ngón tay hếch lên, móng tay hình tròn, hắn không khỏi cong ngón tay lại.

Nhìn thấy người kia ngơ ngác, Cảnh Nam Châu cau mày, dùng ngón tay gõ gõ hai lần lên danh sách.

Cơ Diệp Trần bỗng chốc hoàn hồn, chọn ra mấy căn nhà mà Cảnh Nam Châu đã chỉ, nhìn một cách cường điệu.

Đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên, có một căn trong số đó nằm ở phố Đông, vừa vặn giáp với Nhϊếp chính vương phủ, vừa mới xây không lâu, không phải sửa chữa gì nhiều, có thể dọn vào bất cứ lúc nào.

“Chọn cái này đi.”

Diêm Triết nhìn tòa nhà kia sắc mặt trở nên khó coi, kia là căn nhà để dành cho con rể hắn, Thái tử đã hứa, khi nào con rể hắn về kinh sẽ lập tức được thăng chức, ban tặng biệt phủ.

Có điều Nhϊếp chính vương lại ở đây nhìn chằm chằm, chỉ có thể nhịn đau mà nói:

“Điện hạ nếu đã chọn xong, thần lập tức sẽ sai người đi xử lý.”

Gã đang suy nghĩ làm cách nào để đem căn nhà này đổi đi, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nhϊếp chính vương.

“Chỉ là quy trình thủ tục mà thôi, Diêm đại nhân tự đi là được, bổn vương sẽ cùng Ngũ điện hạ chờ ở chỗ này.”

Y hơi nghiêng người đưa tay rút khế đất ra:

“Khế đất này, Ngũ điện hạ cất vào đi.”

Diêm Triết như bị mắc nghẹn, tức giận đến mức mặt mày đen kịt, đành phải cười giả lả xoay người bước ra ngoài.

Đôi mắt của Cơ Diệp Trần vô thức nhìn theo bàn tay trắng như sứ, hắn ngước nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của y, những món đồ trang sức nhỏ được đính trên tóc, còn có cả những tua rua treo lủng lẳng phía sau tai.

Hắn không tài nào dời mắt đi được, tâm trạng phập phồng theo nhịp đung đưa của những sợi tua rua.

Cảnh Nam Châu đem khế đất đặt vào tay Cơ Diệp Trần, trong nháy mắt lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào những món trang sức trên tóc mình, y cũng không muốn để ý tới nữa, nâng tay cầm tách trà nóng trên bàn, thấy ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chăm, ma xui quỷ khiến hỏi một câu:

“Ngũ điện hạ thích à?”

“Thích!”

Cảnh Nam Châu sửng sốt, cứ tưởng hắn sẽ không trả lời, nhưng hắn lại rất thành thật, chỉ là một chữ này hắn nói ra lại ôn nhu quyến luyến đến nỗi khi vừa nghe xong, bàn tay cầm tách trà của y khẽ cuộn lại.

Hình ảnh trong đầu Cơ Diệp Trần có chút không thể miêu tả, nghe được thanh âm của y, hắn theo bản năng mà đáp lời, nói xong mới ý thức được mình vừa nói gì, nhưng thay vì giải thích, hắn nhìn thẳng vào mắt y mà bồi thêm một câu:

“Ta thật sự rất thích.”

Vừa nói hắn vừa giơ tay vuốt ve chiếc trâm cài tóc, vừa chạm vào nhân lúc Cảnh Nam Châu chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng hạ tay xuống, cầm cái tách trên bàn, bình tĩnh uống trà.

Áp suất quanh người Cảnh Nam Châu lập tức giảm xuống, trên tay lờ mờ lộ ra mấy cây ngân châm, cuối cùng thu chúng vào tay áo.

Nhất thời không ai lên tiếng nói chuyện.

Lúc này Thương Quyết dẫn hai lão nhân khoảng độ sáu mươi tuổi đi vào, cả hai người đều có vẻ nhếch nhác, trong đó còn có một người bị què, dựa vào người còn lại mà đứng sau lưng Thương Quyết.

Thương Quyết có vẻ không có gì ngạc nhiên khi thấy Cơ Diệp Trần ở đây, hắn khom người hành lễ:

“Bái kiến Ngũ điện hạ.”

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Vương gia nhà mình, thấy vẻ lạnh lùng trong mắt y, hắn không khỏi rùng mình, mắt hắn lại đảo qua nửa thân trên của Cơ Diệp Trần, cúi đầu cung kính nói:

“Vương gia, mọi chuyện đã xử lý xong.”

Cơ Diệp Trần bây giờ không có tâm trạng chú ý đến bất cứ điều gì khác, từ lúc hắn chạm vào chiếc trâm cài tóc, Cảnh Nam Châu trở nên thờ ơ và giữ khoảng cách với hắn thêm một chút, còn mang theo một tia sát ý khó nhận ra.

Chắc là hắn phải đổi cách khác.

Cảnh Nam Châu chậm rãi uống hết ngụm trà còn lại, đặt lên bàn rồi đứng dậy, động tác tao nhã uyển chuyển:

“Ngũ điện hạ, cáo từ.”

Cơ Diệp Trần đứng dậy hành lễ, nhưng trong mắt lại lộ vẻ nôn nóng, chọc cho người ta cứ như vậy mà rời đi, không biết lần sau có còn gặp lại được nữa không.

Chỉ là hắn tuyệt đối không thể từ bỏ ngôi phủ đệ này, nếu bây giờ rời đi, nói không chừng sẽ đúng ý Diêm Triết, uổng phí tâm ý của Cảnh Nam Châu.

Vừa may lúc này người của Diêm Triết mang khế đất tới, Cơ Diệp Trần tranh thủ kéo nó qua, cẩn thận kiểm tra nội dung và con dấu trên đó, thấy không có vấn đề gì nữa liền lập tức ôm khế đất vào trong ngực rồi chạy ù ra ngoài.

Nhìn thấy người kia sắp bước lên xe ngựa, hắn vội vàng hô:

“Vương gia dừng bước!”

Cảnh Nam Châu nghe vậy xoay người đứng ở trên xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống thấy Cơ Diệp Trần đang bước tới, ánh mắt y hơi trầm xuống:

“Không biết Ngũ điện hạ còn có việc gì?”

Cơ Diệp Trần dừng lại trước xe ngựa, quy quy củ củ mà hành lễ:

“Hôm nay, đa tạ Vương gia.”

Những chuyện này hắn đều đã trải qua ở kiếp trước, lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, hắn đã cãi vã, gây ồn ào đến tai Hoàng thượng, cuối cùng người bị ăn mắng ngược lại là hắn.

Cảnh Nam Châu hơi ngoài ý muốn liếc hắn một cái, không ngờ hắn lại hiểu rõ việc này, xem ra là Lục thúc đã đánh giá thấp hắn, hắn không giống như một người không biết gì về quan trường.

Thái độ của y dịu đi một chút:

“Ngũ điện hạ không cần khách sáo, ta đã đáp ứng Lục tướng quân chiếu cố ngươi mà thôi.”