Chương 11: Tương tư

Bất kể là vì điều gì, Cơ Diệp Trần vẫn không có nhiều lý do để tiếp xúc thêm với y, nên hắn không muốn lãng phí cơ hội lần này.

Đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, mở miệng nói:

“Để cảm ơn, Diệp Trần muốn mời Vương gia một bữa cơm.”

Cảnh Nam Châu chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói:

“Không cần.”

“Sao có thể vậy được? Làm người, sống phải biết báo đáp ân tình.”

Bầu trời tháng sáu nắng chói chang, càng đứng lâu y lại cảm thấy càng oi bức, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Bổn vương đã nói là không cần.”

Cơ Diệp Trần ngẩng mặt nhìn y, cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của mình, nếu cứng không được vậy thì hắn nên mềm mỏng một chút.

Hắn cố ý hạ giọng, âm thanh mang theo chút giọng mũi:

“Vương gia, nếu ta không hồi báo được ân tình mà ta nợ ngài, ban đêm sẽ không thể ngủ được, thỉnh Vương gia đã làm người tốt thì làm cho trót đi ạ!”

Hắn nâng mặt mỉm cười, yên lặng đứng chờ, càng chờ tâm tình càng trầm xuống, thanh âm cũng dần nhỏ đi, nhưng hắn vẫn muốn giãy giụa một lần cuối cùng, hắn ghim mạnh móng tay vào lòng bàn tay, nặn ra vài giọt nước mắt:

“Nếu Vương gia không nói gì, ta xem như là ngài đã đồng ý, trưa mai gặp lại ngài ở Tuý Liên lâu.”

Nói xong, lòng hắn như thắt lại, hai bàn tay luồn vào trong ống tay áo, ngón tay bấu chặt vào lớp vải áo bên trong.

Cảnh Nam Châu rũ mắt nhìn hắn, thấy một khuôn mặt đang ngẩng lên có vài phần cẩn thận, đuôi mắt phiếm hồng, môi hơi mím, kết hợp với đôi mắt xanh mị hoặc kia trông uỷ khuất đến cùng cực.

Cuối cùng cũng lên tiếng: “Có thể.”

Trái tim Cơ Diệp Trần nãy giờ còn đang treo lơ lửng, nghe được câu này cuối cùng cũng an tâm mà hạ xuống, khóe miệng tươi cười mất khống chế mà mở to, mở to, lại thêm mở to.

Nhìn thấy xe ngựa Cảnh Nam Châu rời đi, hắn nhảy lên lưng ngựa, kéo dây cương, băng qua cánh cổng gần nhất mà ra khỏi thành.

“Giá!”

Hắn để con ngựa tùy ý chạy dọc trên quan đạo như đang làm trò tiêu khiển, làm tung lên một đám bụi mù.

Người trên lưng ngựa nhếch môi, trong mắt tràn đầy ý cười, quả nhiên là có tác dụng, hóa ra Cảnh Nam Châu thích kiểu này.

Con ngựa này đã chạy được bao lâu rồi? Nếu con ngựa này biết nói chuyện, sợ là sẽ chửi ầm lên, vì không thể nói nên nó chỉ có thể tung hai vó trước lên, khi vó trước vừa đặt xuống, nó lại giơ vó sau lên, với ý đồ muốn hất văng người ngồi trên lưng xuống đất.

Nó thở phì phò, giãy giụa hồi lâu mà người kia vẫn còn yên vị trên lưng ngựa, cuối cùng bốn vó xoè ra nằm trên đất bất động.

Cơ Diệp Trần không ngờ con ngựa lại đột nhiên nằm xuống, cơ thể không kịp phòng bị, chỉ có thể lăn một vòng tại chỗ để tránh cho bị ngừa đè chết.

Hắn ngồi dưới đất, cả người dính đầy bụi bặm, tóc cũng rối tung, bộ dáng chật vật nhưng khuôn mặt vẫn đầy ý cười.

Sau một nén nhang, Cơ Diệp Trần phủi bụi đất trên người, ngồi xổm trước mặt con ngựa.

“Nghỉ ngơi đủ chưa? Nếu nghỉ đủ rồi thì đứng lên đi về.”

Con ngựa vẫn nằm bất động.

Cơ Diệp Trần “chậc” một tiếng vỗ mạnh vào bụng ngựa.

Đột nhiên có tiếng hí vang, con ngựa đang nằm bỗng bật dậy, giơ bốn vó lao nhanh về phía trước.

Cơ Diệp Trần sửng sốt, có chút ngơ ngác, hắn đây là bị một con ngựa chơi xỏ sao? Mũi chân hắn chạm nhẹ trên mặt đất, dùng khinh công đuổi theo sau.

Lúc này Cảnh Nam Châu đang ngồi trong sân viện, không che giấu nữa, khí tức tràn ra lan đến chỗ đám ảnh vệ đang nấp trong bóng tối, khiến bọn họ đau đớn đến mức lùi lại vài bước.

Y dùng ngón tay thon dài cầm tách trà lên, một lúc lâu cũng không uống ngụm nào.

Hôm nay không biết vì nguyên cớ gì y lại đi đồng ý lời mời của Ngũ hoàng tử, đến Hộ Bộ xác thực là giúp đỡ hắn, không chỉ vì đã đáp ứng Lục Hành Viễn mà bản thân y còn có tư tâm, tạo nên ân tình với hắn cũng là để chính mình sở dụng.

Hơn nữa hắn cũng là một tướng sĩ, chiến đấu với ngoại địch, bảo vệ biên cương.

Không bàn đến lợi ích, chỉ nói đến việc bọn họ là những người bảo hộ gian sơn thịnh thế, nên cần được tôn trọng, Diêm Triết là ai mà có thể càn quấy như vậy?

Chỉ là đã về phủ được một lúc lâu nhưng đôi mắt xanh băng cùng với đuôi mắt ửng đỏ vẫn cứ quanh quẩn trong đầu y.

Hơn nữa, ánh mắt Ngũ hoàng tử nhìn y có chút không đúng, nhưng lại không nói được là không đúng ở đâu.

Y giơ tay chạm vào chiếc trâm cài tóc phía sau tai, ngón tay khẽ cử động tháo chiếc trâm xuống, cầm nó trên tay mà nhìn đi nhìn lại.

Chỉ đơn giản vài chiếc lá xếp chồng lên nhau, phía đầu có hai sợi tua rua, chẳng có gì đặc biệt.

Thật sự rất thích sao?

Cốc Hướng Diễm từ trên mái nhà bay xuống, bộ trang phục màu hồng trải ra từng tầng, hoa sen trong viện bỗng nháy mắt mất đi hương sắc.

Trên mặt hắn treo lên một nụ cười như tắm gió xuân: “Ngươi là đang tương tư đấy à?”

Đôi mắt Cảnh Nam Châu hơi tối lại, liếc nhìn hắn, lại đặt trâm cài tóc lên bàn, xoay cổ tay, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một chiếc ngân châm sáng loáng.

Cốc Hướng Diễm thu lại nụ cười ngã ngớn của mình, thành thật ngồi xuống một bên: “Ờ thì…nãy ta thấy Ôn Trúc tới, ngươi giúp ta chắn hắn một lúc.”

Cảnh Nam Châu nghe thấy tên Ôn Trúc, ánh mắt chợt lóe lên, Thiếu cốc chủ của Thiên Y cốc, tuổi trẻ tài cao, y thuật siêu phàm, là người trầm mặc kiệm lời, hắn đến đây làm gì?

Thần sắc không rõ liếc nhìn Cốc Hướng Diễm, lại thấy hắn khom vai vẻ mặt khẩn cầu, y liền bật cười một tiếng.

“Đối tượng đào hôn?”

Khuôn mặt tuấn tú của Cốc Hướng Diễm xụ xuống, hoa sen giữa mi tâm cũng mất đi sức sống.

Hắn tức giận nói:

“Chính là hắn, Lão nhân gia đem Thiên Y cốc truyền lại cho hắn, ta không có ý kiến, y thuật hắn cao hơn ta, thế mà lão già lại nở lòng đem nhi tử của mình bán ra bên ngoài, cưới thì không nói đi, hắn lại muốn ta gả!”

“Một khi gả đi thì phải tuân thủ các loại quy quy củ củ, hồng nhan lam nhan gì đó đối với ta đều phải thanh tú mềm mại…”

Cảnh Nam Châu cảm khái ngẩng đầu lên, lại thấy trên đầu tường có một người đang đứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bên này, hiển nhiên là đã nghe được những lời của Cốc Hướng Diễm nói.

Vài tên ám vệ vây quanh, ngăn chặn hắn tiến qua bên này.

Thương Minh cũng đứng ở một bên, tay cầm đao, vận sức đợi lệnh, nếu không phải ở Thiên Y cốc đã từng gặp qua hắn một lần, cũng sẽ không để hắn dễ dàng vào được Vương phủ.

Khóe mắt hắn nhìn thấy ám hiệu của Vương gia, hắn lặng lẽ tra kiếm vào vỏ, phất tay cho ám vệ lui ra, tất cả nháy mắt lẩn vào trong bóng tối.

Ôn Trúc lặng yên đáp xuống đất, cúi đầu hành lễ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo chút ngạo nghễ.

Cảnh Nam Châu hơi gật đầu, mà Cốc Hướng Diễm ở bên tai vẫn còn đang lãi nhãi về mỹ nhân, bàn luận về tư thế… nói đến mức nhập tâm.

Y cụp mắt liếc nhìn hắn, thấy hắn vẫn đang đắm chìm trong đó cũng không thấy gì bất đồng, dù sao cũng là việc nhà của Thiên Y cốc, không tiện nhúng tay vào nên y đành bước ra cửa.

Lúc đi ngang qua Ôn Trúc, y dừng bước đảo mắt liếc nhìn hắn một cái, giọng nói bình tĩnh mang theo gió tuyết: “Thiên Y cốc đối với ta có ân, nhưng Ôn công tử thì không.”

Một luồng khí tức mạnh mẽ áp tới khiến cho Ôn Trúc hơi giật mình, hắn xoay người hành lễ tạ lỗi: “Đã thất lễ, xin thứ lỗi.”

“Không có lần sau.”

Cảnh Nam Châu bước nhẹ chân, giọng điệu cũng khôi phục bình tĩnh.

Người vẫn còn đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên im bặt, cái giọng nói quen thuộc này…

Cốc Hướng Diễm cứng đờ xoay đầu lại.

“A…….”

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp Vương phủ.

“Cảnh Nam Châu, ngươi có phải là huynh đệ hay không, đồ vong ân phụ nghĩa…”

Cảnh Nam Châu phớt lờ bọn họ, bước ra khỏi sân.

Thương Quyết vừa vặn từ bên ngoài đi vào:

“Vương gia, mật thám tới báo, ở Ích Châu Thường Sơn trấn xuất hiện một lượng lớn bạo dân, đã xảy ra hai lần xung đột, vài tri huyện đã liên hợp lại để trấn áp.”

Cảnh Nam Châu dừng lại một bước: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cụ thể không rõ, nông dân bá tánh đều rất thành thật, thường sẽ không quá phận, nếu không phải bất đắc dĩ bị bức đến đường cùng cũng sẽ không nảy ra xung đột với quan phủ.”

Có đủ cơm ăn áo mặc thì ai lại muốn đi làm bạo dân. Nói đến sinh kế của bá tánh, đơn giản chỉ có đất đai màu mỡ và sưu thuế.

Đôi mắt đang nheo lại của Cảnh Nam Châu đầy vẻ lạnh lùng: “Đi tra xem.”

“Vâng.”