Chương 23: Không tin, sáng mắt chưa?

Hai ông quá dở hơi, Nhan Khuynh vất vả nhịn cười, khóe mắt đều nghẹn đến mức chảy ra hơi nước. Chúc Dương ngồi bên cạnh không nghe được đối thoại giữa Nhan Khuynh và hai người ông nhà mình, còn tưởng rằng Nhan Khuynh bởi vì bị coi khinh mà khó chịu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Sau khi ba mẹ Chúc phát hiện cũng chuyển từ nhiệt tình sang khách sáo.

Đặc biệt là mẹ Chúc, vừa ăn vừa nhéo đùi ba Chúc, ý là ông xem ông làm chuyện bao đồng, khiến con gái ấm ức kìa!

Ba Chúc cũng rất bất đắc dĩ, ông nào biết ông Dương lại là người trông mặt mà bắt hình dong như vậy.

Tới cuối, một bữa cơm vốn nên vui vẻ mà ăn, nhưng không khí lại lạnh nhạt, cuối cùng người bạn họ Dương phát hiện bản thân bị người nhà họ Chúc đối xử xa lạ. Nhưng ông cũng không tức giận, bởi vì người nhà họ Chúc luôn bênh vực người mình. Ông ấy hoài nghi Nhan Khuynh, chọc giận ông bạn của mình là chuyện bình thường.

Chỉ là ông ấy rất bất ngờ về địa vị của Nhan Khuynh trong nhà họ Chúc lại cao như vậy. Không phải vừa mới quen biết không lâu sao?

Ông ấy cân nhắc, trong lòng càng đánh giá Nhan Khuynh thêm, cảm tình lại giảm dần.

Sau khi dùng xong cơm, Nhan Khuynh nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm, nên đứng dậy cáo từ.

Chúc Dương nhanh chân đưa cô, trước khi đi ra cửa, mẹ Chúc đuổi theo đưa cho Nhan Khuynh một hộp cơm.

“Tiểu Nhan, cầm lấy, sáng ngày mai hâm nóng là có thể ăn. Đừng có làm biếng mà ăn đồ nguội, nếu không thì cầm đến trong tiệm nhờ bà chủ của con hâm nóng giúp.”

“Dạ con cảm ơn cô.” Cách hộp cơm đã ngửi được mùi vị, chính là mónn canh chua gạch cua. Nhan Khuynh cười vui vẻ.

“Mũi mèo!”

Mẹ Chúc xoa nhẹ đầu tóc Nhan Khuynh, lại dặn dò Chúc Dương: “Nhìn chị con lên xe mới được trở vào nhà.”

“Dạ.” Chúc Dương vừa trả lời vừa mang giày. Thuận tiện cầm theo khẩu trang cho Nhan Khuynh. Gần đây thành phố A ngập sương mù về đêm, mang lên tránh bệnh.

“Giờ Tiểu Dương cũng trưởng thành rồi.” Người bạn họ Dương và ba Chúc cũng đi tới cửa, thấy hai người, nhịn không được cảm thán một câu.

“Còn chắp vá lắm, nhờ học theo Tiểu Nhan thôi.”

“Ừ.” Người bạn kia cười cho có lệ, tỏ vẻ đồng ý, trong lòng cảm thán nhìn ông bạn già nhà mình, thật là chẳng thay đổi nào

Đang muốn đi, Nhan Khuynh nghe hai người nói chuyện, lại đột nhiên đứng lại.

Ngay lúc hai người bước ra khỏi cửa, người bạn họ Dương kia nói chuyện, Nhan Khuynh đột nhiên cảm nhận được một cảm giác nói không nên lời. Cô mẫn cảm quay đầu nhìn chằm chằm người kia một hồi, đột nhiên hiểu ra.

Đen đủi giữa mày của người này càng nghiêm trọng hơn so với lúc trước. Quan trọng là, ấn đường có thêm một vệt màu đỏ.

Đỏ đậm phá ấn, hỏa ách Quan Phi.

Điều này chứng tỏ người họ Dương này sẽ mau chóng gặp chuyện không may. Không phải dính vào kiện tụng, thì chính là gặp phải hoả hoạn.

Kết hợp đen đủi, hơn phân nửa còn không chỉ những điều đó.

Nhan Khuynh bụng nghĩ, cuối cùng cẩn thận dặn dò một câu: “Hôm nay ngài sẽ hao tiền, tốt nhất buổi tối đi ngủ sớm một chút.”

Nói xong Nhan Khuynh đi luôn.

Còn người họ Dương kia chỉ xem Nhan Khuynh nói giỡn với mình, không để ở trong lòng.

Nhưng ba Chúc biết Nhan Khuynh sẽ không vô duyên vô cớ nói một câu như vậy, chẳng sợ còn giận bạn mình, cuối cùng ông vẫn nhắc nhở thêm: “Ông nghe Tiểu Nhan nói đi, không sai đâu, mạng của tôi và Tiểu Dương đều do con bé cứu trở về đó.”

“Biết rồi, biết rồi.” Người bạn kia gật đầu, ngoài miệng nói nói, trong lòng lại không nghe vào.

Ông ấy tới thành phố A là thật sự muốn thăm ông bạn họ Chúc của mình, nhưng cũng là vì một dự án của công ty. Trước đó ông ấy từng đầu tư một kế hoạch bất động sản ở thành phố này, thấy sắp xây xong, cho nên nhân cơ hội lại đây kiểm tra kết quả.

Đã sắp xếp lịch trình rồi, sau khi rời khỏi nhà họ Chúc, ông ấy đi một mạch đến công trường.

Người chịu trách nhiệm dự án đều đã có gia đình, hội họp xong, tuy không đến mức kêu gái vào phục vụ, nhưng chắc chắn không thể thiếu mạt chược và uống rượu.

Người bạn họ Dương không ăn được nhiều tại nhà họ Chúc, vào bàn tiệc lại ăn không ít. Nhưng mà chờ đến khi bắt đầu chơi mạt chược, mọi chuyện lại trở nên không thích hợp.

Dựa theo tình huống này, giống như trước kia, mấy người này sẽ vì lấy lòng ông ấy mà nhét bao thư vào trong tay ông ấy, nịnh ông ấy vui vẻ.

Nhưng bố cục bài tối hôm nay của ông ấy thối quá, người ta muốn đưa tiền cũng đưa không được.

“Ờ… Nếu không, giám đốc Dương à, chúng ta đổi địa điểm khác chơi đi?” Rõ ràng nhìn ra ông ấy không cố gắng chơi, đám người kia cũng đổ mồi hôi. Nhưng trong lòng lại nói giám đốc Dương quá xui xẻo. Người Châu Phi cũng chưa chắc đen như ông ấy vậy.

Mà người họ Dương kia cũng chơi tới mức bốc khói, cảm thấy làm thế nào cũng phải thắng một lần, chết giữ mạt chược không buông tay.

Chờ đến lúc tỉnh táo, thì đã tiêu mất hơn ba trăm ngàn. Đương nhiên, ông ấy không để ý chút tiền trinh này, nhưng tâm lý lại đột nhiên căng thẳng, chợt nhớ tới câu nói kia của Nhan Khuynh “Hôm nay sẽ hao tiền.”

Cũng quá linh rồi đấy!

Người bạn họ Dương châm điếu thuốc hút một hơi, trong lòng bắt đầu bồn chồn.

Không phải ông ấy không tin vào Huyền học, chỉ là đơn giản cảm thấy Nhan Khuynh quá nhỏ tuổi, ba Chúc Dương nói ngoa. Nhưng nếu ba Chúc Dương không có thì sao?

Nghĩ đến câu nhắc nhở trước lúc rời khỏi nhà họ Chúc, người bạn họ Dương càng ngày càng cảm thấy bất an. Bởi vì Nhan Khuynh còn một vế sau, bảo ông ấy đi ngủ sớm.

Đi ngủ sớm? Là bởi vì ngủ có thể tránh khỏi điều gì sao?

Càng nghĩ càng cảm giác không ổn, thậm chí lông tơ sau lưng ông ấy bắt đầu dựng đứng cả lên. Cuối cùng người bạn họ Dương nhanh chóng từ chối chơi tiếp, nói mệt nhọc phải đi về nghỉ ngơi.

Dù sao ông ấy cũng là ông chủ lớn ở Yến Kinh, tuy họ cảm thấy chiêu đãi không tốt muốn đền bù. Nhưng thấy ông ấy kiên trì phải đi về, người khác cũng không dám ngăn cản. Chỉ có thể cung kính đưa ông ấy về khách sạn.

Nằm ở trên giường khách sạn, người bạn họ Dương nhìn thoáng qua di động, đúng 10 giờ. Có lẽ bây giờ ngủ cũng không tính là quá muộn.

Ông ấy nghĩ như vậy, thế là cố gắng nhắm mắt lại. Mà cũng thật lạ, những việc diễn ra trong đêm nay đều khiến ông ấy bất an cực kỳ. Nhưng nhắm mắt lại thì ngủ say, hơn nữa còn là một đêm không mơ mộng.

Chỉ là đúng vào nửa đêm, ngoài cửa sổ mơ hồ có âm thanh còi xe cảnh sát truyền đến. Ngày hôm sau ông ấy thức dậy, mới vừa mở TV, đã nghe được tin tức mới nhất trong ngày.

“Tin nhanh, 11 giờ rưỡi tối qua, một câu lạc bộ giải trí XXX trong thành phố A đột nhiên nổi lửa lớn. Ngọn lửa lớn vẫn duy trì liên tục tới tận bốn giờ sáng. Theo phóng viên tìm hiểu, trước mắt số người xác định tử vong đã đạt tới hơn bốn mươi người, bị thương mất tích không rõ…”

“Không, không thể nào…” Người bạn họ Dương run rẫy, phịch một tiếng ngồi xuống nền thảm. Sau đó, sắc mặt của ông ấy cũng đột nhiên trở nên trắng bệch.

Tại vì nơi diễn ra hỏa hoạn, chính là địa điểm tối qua ông ấy chơi mạt chược.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Hoài: Nhan Khuynh cái gì cũng tốt, chỉ là mắt bị mù!

Nhan Khuynh: Ha ha.

Qua một thời gian…

Cảnh Hoài: Cục cưng xinh đẹp, anh cầu em đó, mắt mù thêm lần nữa được không?!