Chương 22: Bạn của ba Chúc

“Chim hoàng yến của Ngụy Nguyên?” Đầu tiên, Cảnh Hoài cảm thấy thật bất ngờ, nhưng sau đó lại đọc tài liệu mấy năm nay của Nhan Khuynh, lại càng cảm thấy không khoẻ.

Cái khác không nói, chỉ đơn giản nói đến cuộc tình với Ngụy Nguyên, chỉ xem mặt chữ mà hình dung, thì là Nhan Khuynh ép dạ cầu toàn chiều theo bạn trai.

Nếu không phải cuối cùng dùng 230,005 đồng vả mặt trông cũng khá sảng khoái, thì dù là người ngoài cuộc như Cảnh Hoài cũng muốn ói ra một ngụm máu chó.

Xem lại clip Nhan Khuynh và Ngụy Nguyên ở quán cà phê, trong lòng Cảnh Hoài càng cảm thấy hụt hẫng.

Xem ra cô gái này thật lòng yêu Ngụy Nguyên, ngay cả lúc chia tay cũng không quên nhắc nhở cậu ta coi chừng bị đội nón xanh.

“Rốt cuộc Ngụy Nguyên coi trọng ai, mà làm mọi cách hủy đi danh dự con gái người ta để lót đường cho người tình?”

“Là một minh tinh nhỏ hạng mười tám.” Thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, lập tức đưa ảnh chụp đến trong tầm tay Cảnh Hoài.

Cảnh Hoài nhìn thoáng qua, nhịn không được cười lạnh: “Mắt có vấn đề? Chỉ nhìn ảnh thôi cũng đã biết người phụ nữ này không phải thứ an phận.”

Nói như vậy, Cảnh Hoài cảm thấy Nhan Khuynh rất không tệ.

Dám yêu dám hận, chia tay không dây dưa. Đồng thời ấn tượng đối với cậu em họ tiện nghi Ngụy Nguyên cũng trở nên tệ hơn.

Dứt khoát ra lệnh: “Ngăn người của Ngụy Nguyên lại, đừng để bọn họ làm phiền Nhan Khuynh.”

Chia tay đã lâu, còn nhào lên làm gì?

Đừng đạp hư con gái nhà lành.

“Dạ!” Thuộc hạ kia đã sớm bất mãn với tác phong của Ngụy Nguyên, nghe Cảnh Hoài ra lệnh, lập tức đi ra ngoài.

Nhưng trong mắt lại như đang suy nghĩ gì đó, anh ta cảm thấy hình như Cảnh Hoài hơi quá coi trọng Nhan Khuynh rồi thì phải? Bởi ngày thường boss đâu có thích xen vào việc của người khác.

Cảnh Hoài nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh ta, dứt khoát vạch trần: “Cô gái này không phải là người chúng ta có thể trêu chọc. Sau này gặp được phải cung kính một chút. Tôi đã đồng ý hợp tác với nhà họ Chúc, coi như mượn cớ hiến thiện duyên.”

Nói xong, anh lại nhìn thoáng qua tấm hình Nhan Khuynh…

Nhan Khuynh thật sự có bản lĩnh, trông cũng đẹp, đáng tiếc mắt quá mù.

Coi trọng toàn lũ sâu bọ!

Mà lúc này, Nhan Khuynh ở thành phố A không biết cô bị người ta dán danh hiệu mắt mù, còn nhàn nhã sống qua ngày.

Tiền đã được nhà họ Chúc chuyển đến, ví cũng dư dả không ít. Ngay sau đó lại tìm được một căn nhà nằm trung tâm thành phố có Phong thuỷ không tồi, còn rất hợp ý, đang chuẩn bị hai ngày này chuyển nhà.

Mỗi quán trà Phong Thuỷ là chưa hoàn thành trang trí, khoảng cách khai trương chỉ còn một khoảng thời gian nữa thôi.

Hôm nay, người nhà họ Chúc mời Nhan Khuynh đến ăn cơm.

Lúc Nhan Khuynh đến nơi, mẹ Chúc đang nấu cơm, vừa vào cửa đã ngửi được mùi hương, liếc sơ trên bàn thì đều là những món cô thích ăn.

“Lần nào cô cũng làm những món ngon cho con hết!” Nhan Khuynh không có gì ưa thích, chỉ thích ăn.

Nhất là thủy hải sản, cua, tôm hùm đất, các loại sò hến, càng không thể nào chống cự. Hơn nữa tay nghề mẹ Chúc rất tốt, Nhan Khuynh cũng không ngại, trực tiếp ăn vạ phòng bếp không ra.

“Con đến rồi à!” Mẹ Chúc quay đầu nhìn, đột nhiên nhớ tới cuộc thảo luận của hai vợ chồng trước đó.

“Chú kêu cô nói cho con, chờ quán trà của con khai trương, chú sẽ mang theo mấy người bạn đến cổ động.”

“Vậy thật là tốt quá. Ông chủ lớn trên thương trường đều là kim chủ!” Nhan Khuynh cười tủm tỉm đáp lời.

“Cái gì kim với chủ! Con bé này thiệt là!” Mẹ Chúc nhịn không được nhéo mặt Nhan Khuynh. Sau đó kẹp một con tôm đã bóc mới làm xong đút vào trong miệng Nhan Khuynh.

Nhà học Chúc không có con gái, Nhan Khuynh lại có ân cứu mạng, cho nên hiện tại, trong mắt, trong lòng của mẹ Chúc, Nhan Khuynh không khác gì con gái ruột.

Chúc Dương đứng cửa bếp nhìn một hồi, cũng nhịn không được cười theo. Cảm thấy có thể quen được Nhan Khuynh thật là may mắn.

Qua hai mươi phút sau, mẹ Chúc đã làm xong một bàn tiệc ngon miệng. Vừa hay bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa.

“Con thấy đó, ông ấy rất biết canh giờ về? Không giúp được gì, trở về có sẵn để ăn.” Mẹ Chúc trêu chọc một câu.

Nhan Khuynh cũng cười nói tiếp: “Vậy hôm nay không cho chú ăn món sườn non, toàn bộ đều thuộc về con!”

“Tiểu Nhan, con có lương tâm một chút đi!”

Hai người nói chuyện cố ý lớn tiếng, cho nên ba Chúc vừa vào nhà đã nghe thấy được, cười chỉ vào người phía sau mình: “Không phải là giới thiệu khách hàng cho con nên chú mới trở về trễ à? Tiểu Nhan, Tiểu Dương, hai đứa đều lại đây! Ba giới thiệu cho hai đứa!”

Nhan Khuynh đi đến cửa lớn, đúng lúc chạm vào ánh mắt người đứng phía sau ba Chúc.

Là một người đàn ông trung niên to lớn, vừa thấy là biết có đại Tài.

Cũng không biết tại sao, giữa mày lại có một lằn màu đen, nhìn sắp xui xẻo tới nơi. Nhưng không nhìn thấy rõ lắm, bởi vì Phong Thuỷ nhà chính họ Chúc đã được Nhan Khuynh sửa rất tốt.

Cho nên chút đen đủi này nhanh chóng bị lấn áp, Nhan Khuynh không thể nhìn thấu. Nhưng Chúc Dương liếc mắt một cái đã nhận ra người đó, hiếm khi nhiệt tình kêu một tiếng: “Chú Dương.”

Người họ Dương này là bạn thân từ nhỏ với ba Chúc, quan hệ cũng rất tốt. Lúc còn ở Yến Kinh từng giúp nhà bọn họ rất nhiều lần, hôm nay lại đây cũng là vì thăm ba Chúc, chúc mừng ông bạn của mình hết bệnh.

Bởi vậy, ba Chúc cũng khá nhiệt tình, kéo Nhan Khuynh đến trước mặt bạn của mình: “Đây là Tiểu Nhan, nhà của chúng tôi toàn nhờ vào con bé mới hết khổ đấy.”

“Chào chú.” Nhan Khuynh lên tiếng chào hỏi.

“Chào cô.” Người bạn gật đầu, tuy rằng ôn hòa, nhưng lại không mấy thân thiện.

Trong mắt ông bạn kia, có lẽ Nhan Khuynh thật sự có chút bản lĩnh. Dì sao ông ấy cũng nghe được một ít chuyện của ông bạn già. Nhưng ông ấy vẫn cảm thấy Nhan Khuynh không đáng tin, trên đời này làm gì có người cao siêu như vậy.

Huyền học nào có dễ dàng như vậy, nếu thật sự có, thì toàn bộ nhóm đại sư huyền học ở Yến Kinh cũng không đến mức râu dài tóc trắng.

Huống chi, nhà họ Chúc hình dung Nhan Khuynh như thần tiên, chỉ sợ đám lão già kia cộng lại cũng không bằng một cái ngón tay của Nhan Khuynh, dùng chân nghĩ cũng biết không có khả năng.

Nhưng mà mặc dù không tin, trên mặt ông ấy cũng không có biểu hiện rõ ràng ra ngoài, vẫn rất khách sáo.

Nhan Khuynh rất có mắt nhìn người, đời trước lăn lộn thấy nhiều, đương nhiên biết trong lòng người này nghĩ gì, cô cũng không ngại.

Có bản lĩnh hay không, không nhìn vào bề ngoài.

Huống chi, người này khá có lễ nghĩa, dù lòng có hoài nghi, nhưng cũng không thể hiện ở mặt ngoài. Đối với người biết tôn trọng người khác, Nhan Khuynh nguyện ý dùng sự tôn trọng để nói chuyện.

“Hừ! Tuổi còn nhỏ nên một chút kiến thức cũng không có. Kết toàn thứ bạn gì đâu!”

Nhan Khuynh không để bụng, nhưng hai tổ tông nhà họ Chúc lại tức bốc khói. Bay vòng vòng ở trước mặt bạn ba Chúc, ông cố nội đánh giá, lập tức ghét bỏ.

Mà ông nội Chúc cũng híp mắt: “Thì ra là thằng nhóc này, lúc nó đầy tháng nằm ỉa trong quần tôi còn khen nó vài câu. Giờ lên bày đặt kiêu căng ngạo mạn. Bé Nhan không để ý, thì để ông nội giúp con hết giận.”

“Làm cách nào để hết giận? Ông không đánh được người ta mà.” Nhan Khuynh cúi đầu ăn cơm, thuận tiện nhịn xuống nụ cười bên môi.

Ông nội Chúc lại bị những lời này của cô làm cho bừng tỉnh. Đến một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ông báo mộng cho ba nó!”

Ông cố nội cũng lập tức đuổi kịp: “Ông báo mộng cho ông nội nó!”

Nhan Khuynh rất bình tĩnh: “Con nhìn tướng mạo của chú Dương, cha và ông của chú ấy đều đã qua đời rồi.”

Ông nội và ông cố nội lập tức cùng nhau tự kỷ: ông già họ Dương đó chết quá sớm, ta hận!