Chương 20: Đóng lại hồ sơ khách hàng đầu tiên, kết thúc viên mãn

Hỏi ông cố nội?!!!

Mấu chốt là người đã chết không phải nên đầu thai ư, gọi hồn gì đó thật sự có thể gọi được sao?

Cả nhà ba người nghệch mặt nhìn Nhan Khuynh.

“Thật ra cũng không cần gọi.”

Nhan Khuynh còn rất bình tĩnh, tiện tay chỉ góc tường: “Người ngồi xổm ở kia kìa! Lần trước chị đến đã thấy rồi, vậy mà hôm nay còn ở ngay vị trí đó.”

Nên ông cố nội của cậu có sở thích đặc biệt, không có việc gì ngồi xổm góc tường chơi á?

Chúc Dương nhìn theo ngón tay của Nhan Khuynh, tuy rằng không thấy gì cả, nhưng tâm lý vẫn tin Nhan Khuynh.

Nhan Khuynh cũng không làm chậm trễ thời gian.

Cô lấy một cái lư hương và một bộ đồng tiền từ trong bao ra. Hai ba động tác đơn giản đã bố trí xong Chiêu Hồn trận. Sau đó, cô đặt lư hương ở trong trận, ba cây nhan gọi hồn từ từ bóc ra khói nhan.

Mùi đàn hương nhàn nhạt nhanh chóng quanh quẩn toàn bộ căn nhà.

Nhưng thần kỳ là trong không gian ngập sương khói mờ ảo, có thể nhìn rõ ràng bóng dáng hai ông lão đang đứng trong một góc.

Trong đó một người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, nhìn rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại có phần né tránh. Mà một người khác mặt tây trang, nhìn vẻ mặt vô cùng đúng lý hợp tình.

Cả nhà họ Chúc ngu người ngơ ngác nhìn hai ông lão, nửa ngày không biết nói gì mới tốt. Cho đến một hồi lâu sau, ba Chúc mới bừng tỉnh, hồi thần lại, kinh ngạc chỉ vào một người mặc tây trang, hét lên: “Ba!”

Sau đó nhìn người mặc đồ Tôn Trung Sơn: “Ông nội!”

Mà hai câu xưng hô này giống như mở ra chốt cửa. Hai ông lão lập tức tràn ngập sức mạnh, rất có tinh thần. Đặc biệt là người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trực tiếp bay tới phía ba Chúc, sau đó bùm bùm ào ào như thác nước trút xuống đầu ba Chúc.

Nói từ công ty, nói đến gia đình, đặc biệt là nhắc tới cả nhà dì cả, quả thực giận sôi máu.

Ba Chúc cúi đầu chịu trận, nửa ngày cũng không biết nói gì cho đúng. Rốt cuộc Chúc Dương nhìn không được, thử khuyên một câu: “Ông cố nội…”

Cậu không nói lời nào còn đỡ, vừa nói xong, trực tiếp bị ông cố nội Chúc chuyển lửa giận vào trên người cậu: “Ngu gần chết! Để tên du thủ du thực chơi xoay quanh!”

*Du thủ du thực (nhượng cá nhị lưu): chơi bời lêu mỏng, không có nghề nghiệp.

Ông cố nội Chúc tức giận trừng mắt nhìn Chúc Dương, hừ lạnh một tiếng.

Rồi quay đầu nhìn ba Chúc: “Quá ngu! Bị tính kế cũng không biết.”

Cuối cùng lại nhìn mẹ Chúc: “Cô cũng vậy! Sao lại nghe theo hai cha con nó? Người phụ nữ của gia đình không thể quá dịu dàng yếu đuối. Sau này phải đanh đá lên, ông thấy hai cha con nó không làm chó gì nên thân, nhà họ Chúc chỉ có thể trông cậy vào con thôi!”

“Dạ, ông cố nội.” Biết tính cách của ông cố nội Chúc, cho nên mặc dù chồng và con trai đều bị ghét bỏ hơn chó, không thể hiểu được đã bị giao cho trọng trách chấn hưng nhà họ Chúc, mẹ Chúc bên môi vẫn mang theo ý cười.

Cuối cùng ông nội Chúc nhìn hết nổi, chen ngang một câu: “Đừng mắng con trai và cháu đích tôn của tôi, bộ ông đáng tin cậy lắm sao! Chưa kịp nói ra của cải tổ tiên để ở chỗ nào đã tắt thở, vội vàng hôn chào đất mẹ thân yêu.”

“Nghiệt tử! Không phải tao đang tính nói sao?” Nhắc tới của cải tổ tiên, ngọn lửa giận của ông lập tức giảm đột ngột. Kiêu ngạo chỉ một chỗ, sau đó quay lại ngồi xổm trong góc tường.

Ba Chúc nhìn thấy ngứa mắt, muốn khuyên một câu: “À, ông cố…”

Kết quả lại bị ông nội Chúc ngăn cản: “Đừng để ý, mỗi ngày ông ta đều thích tự kỷ năm giây như vậy.”

Cho nên tự kỷ năm giây là cái quỷ gì?

Ba Chúc bỗng thấy xấu hổ, cả cha lẫn ông nội đều không đáng tin cậy, thật là gia môn bất hạnh mà.

Điều tốt duy nhất chính là, cuối cùng của cải vẫn tìm được rồi.

Dựa theo ông cố nội chỉ, cha Chúc tìm được cái tủ đồ cổ mục nát hết dàn chân, nằm chết trong nhà kho thiếu chút nữa mang ra sân đốt chung với đám lá nướng khoai lang ăn. Ở nơi sâu tận cùng bên trong ngăn kéo sát vách tủ sờ được một cái túi chứa chìa khóa và một tấm bản đồ.

Ông lần mò theo bản đồ đến phòng ngủ của Chúc Dương, lật cái giường lên, từ vách tường đầu mép giường đi hai bước rưỡi xuống đuôi giường, bước hai bước rưỡi sang bên trái, lùi 1 bước rưỡi ra phía sau, nhảy ba cái.

Quả nhiên âm thanh nền gạch rất khác, ba Chúc vội ngồi xổm xuống dùng tay lần mò, tìm được mép gạch, ông vô thức giở nó lên, nhưng không hiểu sao lại không được.

Ông cố nội nhìn chướng mắt, mắng: “Ngu, nằm góc dọc!”

Ba Chúc xấu hổ, làm theo, lần này đúng thật là kéo miếng gạch lên được, bên trong là một cái rương bằng sắt được chôn dưới nền nhà, ông lấy chìa khóa ra mở két, bên trong chất đầy đá quý và trang sức cổ xưa, còn có một phong bì đặt dưới đáy rương.

Chỉ nhìn thoáng qua, ba Chúc đã ngu người.

“Làm sao vậy ba?” Thấy tình hình không đúng, Chúc Dương cũng thò lại gần nhìn, ngay sau đó, biểu cảm trên mặt cậu cũng lập tức trở nên quái lạ.

Chúc Dương cho rằng, cái gọi là của cải tổ tiên để lại chỉ có thể giúp nhà cậu sống qua ngày, không đến mức lưu lạc đầu đường. Nhưng mà không ngờ, lại có nhiều châu báu và đá quý đến như vậy.

Nếu tính ra giá thị trường, thậm chí còn nhiều hơn gia tài lúc ba cậu kế thừa nhà họ Chúc.

Ba Chúc bình tĩnh lại, xé mở phong bì, bên trong lại có một chiếc chìa khóa và một tấm bản đồ…

Cái gì đây, hông lẽ tổ tiên nhà họ Chúc thích truy tìm báu vật, muốn con cháu làm cướp biển cà ri bê!!!

Vậy tại sao mớ kho báu quan trọng như vậy cũng không chia sẽ cho con cháu đã vội ‘ôi vĩnh biệt loài người thân thương, hello quan tài yêu dấu’ chứ, đầu óc của ông cố nội nhà ông chưa kịp dùng hết công suất đã hết ôxy rồi ư?

Trong lúc nhất thời, Chúc Dương và ba Chúc nhìn ông cố nội bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Còn ông nội Chúc càng trực tiếp bày ra ánh mắt hình con dao, ghét bỏ đến mức hận không thể gϊếŧ ông thêm lần nữa.

Ông cố nội Chúc: Đừng nhìn ông, ông thật sự tự kỷ.

Không khí lúc này khá xấu hổ, cho đến khi nhan dẫn hồn tắt hẳn, lúc này bóng dáng của ông cố nội Chúc và ông cố nội Chúc biến mất, tâm trạng của ba người nhà họ Chúc mới miễn cưỡng khôi phục sự bình tĩnh.

Nhan Khuynh thấy thế, cười nhìn Chúc Dương nói: “Em xem, chị không lừa em! Tính em giá gấp ba cũng đâu có mắc.”

“Cảm ơn chị.” Chúc Dương bình tĩnh lại, không biết phải cảm ơn Nhan Khuynh như thế nào nữa?!

Đây không phải lần đầu tiên cậu nói lời cảm ơn, nhưng ngoại trừ hai chữ này cậu cũng không còn từ nào để thay thế.

Có thể nói Nhan Khuynh là ân nhân cứu mạng của cả nhà cậu.

Ba mẹ Chúc cũng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Nhan Khuynh. Cuối cùng mẹ Chúc còn mời Nhan Khuynh hôm nay nhất định phải ở lại ăn bữa cơm.

“Dạ được ạ! Buổi tối vừa hay con không có việc gì làm.” Nhớ tới món cua lần trước ăn hụt ở nhà bà chủ, Nhan Khuynh không khách sáo nói tên của món muốn ăn.

“Được được được, vậy hôm nay chúng ta ăn cua, cô đi mua ngay.”

Nhan Khuynh nhanh miệng ngăn lại: “Đừng cô ơi, nguyên ngày hôm nay cô đã rất mệt rồi, để con và cùng Chúc Dương đi, gì chứ chọn cua là nghề của con.”

“Vậy cũng được, Tiểu Dương nhớ chăm sóc chị Tiểu Nhan của con đó!” Mẹ Chúc vừa dặn dò, vừa đưa hai người ra cửa.

---

Tuy Thiên Nga Loan là khu biệt thự nhà giàu, nhưng cũng có chợ bán thức ăn. Nhan Khuynh và Chúc Dương đi chưa tới mười phút đã đến nơi.

Khu hải sản, Nhan Khuynh cười tủm tỉm nhìn con cua, cân nhắc con nào thịt nhiều mà ngọt.

“Con này hấp, con này làm sốt cay, con này hấp chung với trứng muối, còn có con này… Làm canh hầm bí đỏ.”

Chúc Dương nghe cô nói xong, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ Nhan Khuynh như vậy có hơi đáng yêu. Nhưng ngoài suy đoán của Chúc Dương, Nhan Khuynh cuối cùng cũng không có mua nhiều.

“Không phải chị rất thích ăn à?” Chúc Dương không hiểu.

Nhan Khuynh nghiêng đầu nhìn cậu: “Ba em mới ra viện ~ cần phải ăn thanh đạm một chút.”

Giọng điệu tiếc nuối rõ ràng. Sau đó, cô dẫn Chúc Dương đi đến một quầy bán rau mua nguyên liệu nấu ăn thích hợp.

Câu trả lời này khiến cảm xúc của Chúc Dương nhất thời trăm mối ngổn ngang.

Cậu nhìn bóng dáng Nhan Khuynh, lại nhớ lại cảnh anh họ bị cảnh sát mang đi, vành mắt đột nhiên ửng đỏ, cảm thấy Nhan Khuynh mới là người nhà của mình, là chị gái xinh đẹp đáng yêu của cậu.

Nhan Khuynh đi vài bước, cảm giác bên cạnh trống không, xoay đầu thì đối diện với đôi mắt đỏ. Cô thở dài, lùi về phía sau vài bước, vươn tay xoa nhẹ tóc của cậu: “Đi thôi! Chúng ta mua nhanh về nhà, đói rồi!”

“Dạ.” Chúc Dương gật đầu, đột nhiên mỉm cười.

Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, đúng là đội tuổi ngây ngô đẹp nhất đời người. Chúc Dương trông ưu nhìn, tươi sáng, lúc mỉm cười càng khiến người khác không thể rời mắt.

Nhan Khuynh ngạc nhiên một hồi, đột nhiên che mặt: “Ai da! Em trai của chị thật là đẹp mắt.”

“Dạ, là em trai của chị đó.” Chúc Dương nghiêm túc gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn.

“Ngốc!” Nhan Khuynh đưa bịch ni lông chứa rau thịt cho cậu, sau đó hai chị em cùng nhau trở về.