Chương 51: Tôi là một blogger Huyền Học đứng đắn

Vào ngày này, Nhan Khuynh đang ngồi thẫn thờ ở trong văn phòng bất động sản, đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đầy vui vẻ.

“Cô ơi!” Gương mặt nhỏ đẹp hơn lúc trước nhiều, má lúm đồng tiền ngọt như là mật ong. Cậu bé bước ra chân ngắn nhỏ chạy về phía Nhan Khuynh và nhào vào trong lòng của cô.

“Úi chà! Nặng à nha! “Nhan Khuynh đỡ được rồi bế bé lên, ngẩng đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ hơi mất tự nhiên đứng ở ngoài cửa.

“Có chuyện gì mà đến đây tìm em vậy?”

“Có! Mang súp đến cho chị uống.” Cậu bé rất gần gũi với Nhan Khuynh, bé hôn Nhan Khuynh trước rồi mới thoát khỏi cái ôm của cô và chạy về phía mẹ mình, bé cầm hộp giữ nhiệt từ mẹ, sau đó thận trọng bước lại đưa cho Nhan Khuynh: “Súp mẹ nấu là món súp ngon nhất trên toàn thế giới, cho nên con mới mang đến cho cô uống nè!”

Người phụ nữ đi chung đến nghe con trai khen mình như thế cũng đỏ mặt xấu hổ: “Một chút lòng thành, mong em đừng ghét bỏ.”

“Cảm ơn chị.” Nhan Khuynh mở hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm bay ra tràn ngập khắp văn phòng bất động sản.

Hành lá cắt nhỏ xanh biếc, thịt cá màu trắng sữa, nhìn là biết dày công nấu rất lâu. Húp một ngụm súp, hương vị tươi ngon khiến người ta thiếu điều nuốt luôn cái lưỡi.

“Tay nghề thật tuyệt.” Nhan Khuynh nhịn không được khen ra tiếng, thuận tiện nhét một miếng cá không xương vào miệng cậu bé.

Nhìn bé cười vui vẻ, Nhan Khuynh vươn tay nhấn nhẹ vào má lúm đồng tiền của bé, nhìn cách nào cũng thấy đứa nhỏ này đáng yêu chết được.

Người phụ nữ thấy thế, càng thêm không tiện mở miệng, Nhan Khuynh nhìn ra cô ấy có chuyện muốn nói, trực tiếp hỏi thẳng.

“Chị đến đây là có việc muốn nhờ đúng không!”

“Ừ.” Cô ấy gật đầu, lấy một folder hồ sơ từ trong túi xách ra.

“Chuyện là thế này, chị muốn bán căn nhà đó rồi mua một căn mới gần trường tiểu học đệ nhất.”

“Chị mua sớm vậy sao?” Nhan Khuynh nghe là biết cô ấy chuẩn bị cho thằng bé bước chân vào cấp 1. Hiện tại cho con cái đi học rất cực, bậc phụ huynh đều nóng lòng đốc thúc con cái học tập, bắt đầu từ trường mẫu giáo mà cô ấy lại nhìn trúng ngôi trường tốt nhất thành phố A.

“Ừ. Nghe cô giáo nói Văn Tích rất thông minh, sang năm có thể vào tiểu học, thật ra nên đăng ký vào danh sách dự bị sớm nhưng chị đã quá lơ là trong quá khứ.”

“Không sao đâu mẹ, bây giờ đã tốt lắm rồi! Mẹ rất lợi hại!” Cậu bé cười vui vẻ, sau khi rời khỏi người cha bạo lực, bé cảm thấy mỗi một ngày trôi qua, cuộc sống đều rất hạnh phúc, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến bé đau khổ.

Nhìn con trai biểu hiện như thế, người phụ nữ nghẹn lòng, cúi đầu hôn bé: “Văn Tích cũng rất lợi hại.”

Họ Văn? Sửa lại cùng họ với mẹ. Như vậy cũng tốt, loại cha đó không có gì thiết yếu cần giữ lại làm kỷ niệm, triệt để thoát ly ngược lại là chuyện tốt. Còn cô ấy sao, Nhan Khuynh nhìn dáng vẻ là biết khác trước rất nhiều, cũng không truy hỏi mà trực tiếp lấy tờ đăng ký: “Phòng gần khu trường học giá khá chát đó, trong tay chị có đủ tiền không?”

“Đủ, sau khi bán căn nhà cũ trong tay sẽ dư dả chút ít. À, còn nữa, gần mấy khu trường tiểu học chị thấy có nhiều nơi giữ trẻ nửa buổi, chị cũng muốn mở một nơi như thế. Nếu sau này Văn Tích đi học chị ở gần kế bên có thể chăm sóc được, cuộc sống cũng có nguồn thu nhập cố định.”

“Vậy thật là tốt!” Nhan Khuynh thấy kế hoạch này rất được: “Chị là giáo viên nên mở lớp giữ trẻ nửa buổi cũng rất thích hợp. Chị yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ chọn một nơi thật sạch đẹp cho chị.”

“Ừ.” Người phụ nữ hết sức cảm động.

Có thể nói, Nhan Khuynh là ân nhân của cả nhà cô, đáng tiếc bây giờ cô còn chưa có năng lực, cũng chỉ có thể nấu chút canh súp cho em ấy để tỏ lòng thành. Sau này có cơ hội cô nhất định sẽ báo đáp lại Nhan Khuynh. Về phần đứa nhỏ, thằng bé coi Nhan Khuynh là thần tiên, mong ước sau này lớn lên sẽ trở thành người tài, làm ra nhiều tiền để trả ơn cô ấy.

Sau khi nói xong chuyện chính, người phụ nữ nán lại tám mấy câu với Nhan Khuynh mới rời khỏi văn phòng bất động sạn, cô ấy đi không bao lâu thì bà chủ đi công việc ở bên ngoài về.

Vừa đẩy cửa ra đã ngửi được mùi thơm nức mũi.

“Mẹ Chúc lại nấu món gì cho em nữa à!”

“Không phải, là chị Văn Dương.”

Bà chủ đến gần nếm một hớp. “Chậc! Tay nghề này được à nha!”

“Là rất được ấy chứ, tính toán mở nhà giữ trẻ nửa buổi nữa đó.” Nhan Khuynh kể kế hoạch của người phụ nữ, bà chủ nghe xong cũng vui lây.

“Thật không dễ dàng! Xem như đã độc lập, bằng không thằng bé Văn Tích sẽ khổ lắm.”

“Đúng vậy ~” Nhan Khuynh cười tủm tỉm lại uống thêm mấy hớp canh súp, trong lòng suy nghĩ nơi nào thích hợp để vừa ở vừa kinh doanh. Hiện tại công việc làm ăn của văn phòng rất tốt, có rất nhiều người ủy thác bọn họ tìm nhà nhưng Nhan Khuynh lại tìm không ra nơi nào tốt hết.

Bà chủ nhắc nhẹ một câu: “Không phải quán trà của em sắp khai trương sao? Đến lúc đó người đến người đi còn sợ tìm không thấy vị trí đắc địa?”

“Có lý!” Nhan Khuynh cũng sáng tỏ thông suốt, nhà giữ trẻ không thể sốt ruột, huống chi chị ấy vừa kinh doanh vừa dùng để ở, thà thiếu chứ không thể ẩu, cô nghĩ quá nhiều rồi.

Kể từ đó, Nhan Khuynh dần ổn định, vả lại còn có chuyện khác quan trọng hơn, tuần sau là ngày lành, quán trà của Nhan Khuynh chính thức khai trương.

Việc làm ăn trên Taobao của Nhan Khuynh cũng dần dần đi lên, gần đây bán được rất nhiều bùa hộ mệnh, cũng thu vào một khoản kha khá, chỉ là nghiệp vụ xem bói vẫn không có ai hỏi thăm.

Điều khiến Nhan Khuynh mệt mỏi hơn cả là sau khi chuyện của Hướng Vãn đã đi qua, nhiệt độ trên mạng của Nhan Khuynh đúng là có đi lên đó nhưng lại ngược chiều với mong đợi của cô. Dân mạng đều là điển hình xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hằng ngày chỉ muốn nhìn cô và Hướng Vãn ngọt ngào chị em tình thâm, chính cung nương nương - Lương Hải bị vắng vẻ uất ức khóc thành bãi chiến trường.

Lượt like Cẩm Lý kiêng kỵ mà Nhan Khuynh đổi mới hằng ngày trên Weibo còn không cao bằng mấy câu trả lời bình luận “thương, thương” không hề có ý nghĩa gì giữa cô với Hướng Vãn.

Thậm chí còn có không ít trực tiếp đến trang Weibo Cẩm Lý đổi vận của Nhan Khuynh tag thẳng tài khoản của cô phía dưới, gì mà @Nhan Khuynh chị gái xinh đẹp selfie cái đi nè, rồi @Nhan Khuynh muốn nhìn chị gái nhỏ ôm hôn nữ thần ngay hiện trường ghê luôn óa, dù sao cái gì cũng có, chỉ là không có tin nào đứng đắn xin đổi vận hết.

Nhan Khuynh nhìn khu bình luận phía dưới, rất muốn trả lời cho bọn họ biết: “Đừng Spam nữa, tôi là một blogger Huyền Học đứng đắn.”

Trong nhóm WeChat, Lương Hải vui sướиɠ đủ kiểu khi thấy người ta gặp họa, trực tiếp lên Weibo chụp lại màn hình bình luận của dân mạng gửi vào nhóm.

Lương Hải: Mọi người chung vui chung vui nào.

Chúc Dương:… Em có cảm giác anh sắp xong đời rồi _(:з” ∠)_

Hướng Vãn: Đúng vậy, chắc chắn chết chắc.