Chương 5 - 2: Bệnh Viện

Chương 5 - 2: Bệnh Viện

"Anh nói những thứ này chỉ là muốn để cho em giữ sự tỉnh táo và bình tĩnh tuyệt đối, bởi vì những câu hỏi đó cũng không đơn giản...” Tiêu Nguyên Lãng đang nói thì phát hiện môi Hoàng Kỳ tái nhợt, không nghe nữa, thế là anh ấy liền đưa tay ra đè lên bả vai Hoàng Kỳ: “Không cần lo lắng, anh sẽ dốc hết toàn lực giúp chú."

Hoàng Kỳ phục hồi tinh thần lại, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tiêu Nguyên Lãng, theo bản năng cất giọng hỏi: “Tiêu Nguyên Lãng, tại sao anh lại muốn giúp tôi?"

Mặt Tiêu Nguyên Lãng không cảm xúc, song anh lại không chút nghĩ ngợi trả lời: "Còn gì nữa, bởi vì anh muốn giúp em, bởi vì chúng ta là anh em."

Hoàng Kỳ nghe được từ "anh em" này thì hơi sững sờ, ngay sau đó lúng túng nói: "Không, chỉ là...” chỉ là Tiêu Nguyên Lãng thật sự xem anh như em trai đối đãi sao? Hoàng Kỳ đặt nghi vấn trong lòng.

"Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nếu em đã điền tên vào rồi thì phải giải hết đề thi thôi.” Tiêu Nguyên Lãng cắt lời anh, chỉ vào câu hỏi thứ hai trên giấy thi, nói: “Nếu như dựa theo thứ tự các câu hỏi, tiếp theo chúng ta phải giải quyết là câu hỏi số 2. Chúng ta bây giờ đang ở ngay bệnh viện Nhân Dân trực thuộc thành phố Thành phố Dương Hiệp. Nhưng nhà xác ở tầng hầm số 1, muốn đi vào cũng không quá dễ dàng. Hơn nữa còn phải giải phẫu thi thể ngay tại chỗ. Tuy nhiên anh đã nghĩ ra cách rồi, chẳng qua còn cần thêm chút ít thời gian nữa. Ngày mai anh sẽ nói cho em biết kế hoạch chi tiết. Còn nữa, chúng ta cần phải chú ý đến mục nhắc nhở liên quan tới câu hỏi này, "Lấy một vật từ thi thể của người phụ nữ". Vật đó là là cái gì? Tóc, móng tay, nhẫn hay là những thứ khác? Cái này lát nữa khi trở về, em cũng phải suy nghĩ một chút, bất kỳ đầu mối nào có thể nghĩ ra được cũng đừng nên bỏ qua."

*Để tiện cho các bạn, mỗi lần các nhân vật của chúng ta giải tới câu hỏi nào. Mình sẽ ghi lại câu hỏi đó. Sau đây là câu hỏi số 2:

Thi thể của một người phụ nữ mang thai trong tủ đông số 59 ở nhà xác của Bệnh viện Nhân Dân trực thuộc thành phố Thành phố Dương Hiệp chính là (). (Nhắc nhở: Lấy một vật từ thi thể của người phụ nữ sẽ giúp ích cho việc trả lời các câu hỏi sau này.)

Hoàng Kỳ nghe xong liền gật đầu như giã tỏi, nhìn Tiêu Nguyên Lãng nghiêm túc phân tích câu hỏi, trong lúc bất chợt có một ảo giác, anh luôn cảm thấy tối nay Tiêu Nguyên Lãng hình như hơi khác với mọi kia, trong ánh mắt anh ấy luôn tản ra ánh sáng khác thường, cũng không còn lười biếng cao ngạo như trước nữa, nhất là vào lúc anh phân tích bài thi.

Tiêu Nguyên Lãng ở lại đến khi rất khuya mới trở về. Sau khi về anh ấy về, Hoàng Kỳ gọi điện thoại cho Thành Tài, hai người tám chuyện đến hơn một tiếng.

Sau khi trò chuyện với Thành Tài xong, nhìn trống rỗng phòng bệnh, Hoàng Kỳ cảm thấy rất bất an. Cho đến lúc ba, bốn giờ sáng, anh vẫn nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Nỗi sợ hãi với bài thi và lo âu về tương lai giống như từng đợt sóng thần bão táp tấn công vào lòng anh. Mấy câu hỏi kia biếи ŧɦái như vậy, nếu như anh không tránh khỏi không trốn thoát thì thế nào? Mặc dù Tiêu Nguyên Lãng rất thông minh, Thành Tài cũng là người không sợ trời không sợ đất, nhưng là ai biết bản thân có thể lần nào cũng may mắn như vậy hay không?

Đang suy nghĩ lung tung thì Hoàng Kỳ đột nhiên cảm thấy mặt mình như có giọt nước nhỏ xuống, chẳng lẽ bệnh viện này là công trình rách bỗng dưng bị dột nát nửa đêm nửa hôm sao? Cảm thấy chất lỏng trên tay hơi nhớp nháp, anh giơ tay ra trước mặt, lập tức giật mình, không phải là nước, rõ ràng là máu!

Máu đâu ra vậy!? Hoàng Kỳ chợt ngồi phắt dậy từ trên giường, trái tim đột đột đột nhiên cuồng đập thình thịch, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào trên trần nhà lại lan đỏ một mảng lớn, hơn nữa càng lúc càng lan rộng ra, máu càng ngày càng nhiều, cuối cùng gần như loan ra hết nửa trần nhà, còn không ngừng nhỏ xuống giường bệnh...

Lúc này Hoàng Kỳ đâu còn rảnh rỗi suy nghĩ nhiều nữa, anh vội vàng rút hết kim tiêm dây nhợ trên người ra, chuẩn bị co cẳng chạy ào ra ngoài.

Nhưng khi anh vừa đặt chân xuống dưới giường thì lại phát hiện ra dưới giường đã toàn bộ là máu. Máu đã ngập đến mép giường, vừa thò chân xuống thì cả hai chân đều ngâm vào trong máu!

Hoàng Kỳ còn đang do dự không biết có nên bước xuống hay không, nhưng trong giây lát liếc thấy chẳng biết lúc nào trong góc giường một cánh tay màu xanh đen vươn ra, còn có nửa cái đầu lâu màu đen thò ra, làm anh bị dọa đến hét lớn một tiếng, trực tiếp nhảy cả người xuống "hồ máu", sau đó bắt đầu chạy hết tốc lực tới hướng cửa.

Ngay lúc chạm đến chốt cửa phòng, Hoàng Kỳ đột nhiên cảm giác được chân trái mình dường như bị cái gì cho đồ quấn lấy, cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện một đầu tóc màu đen đang dập dờn trong máu. Hoàng Kỳ không dám nhìn tiếp nữa, anh sợ càng nhìn càng thấy những thứ không nên nhìn, vì vậy chỉ lo liều mạng mở cửa, vừa mở vừa hét: "Cứu mạng!..."

Mồ hôi đã sớm chảy ướt lưng Hoàng Kỳ, chờ sau khi cửa được mở ra, chân trái bị cuốn lấy lập tức liền xông mạnh ra ngoài, máu cũng theo đó trào ra khỏi phòng, Hoàng Kỳ cuống quýt đưa tay gỡ mái tóc đang quấn trên chân mình ra. Sau khi dùng sức gỡ ra, không kịp ngẫm nghĩ nữa liền co cẳng bắt đầu cắm đầu chạy như điên.

"Có ma! Cứu mạng!...” Hoàng Kỳ kêu to ở trong hành lang, bởi vì anh phòng bệnh ở tư nhân, nơi này trừ bác sĩ và y tá trực ra thì gần như không có ai. Cho nên lúc này Hoàng Kỳ không nhìn thấy nửa bóng người, mà trên trần nhà sau lưng lại truyền đến từng tiếng bước chân sợ hãi!

Đèn trên đầu lúc sáng lúc tối, cuối hành lang là cầu thang, Hoàng Kỳ vội vàng dọc theo cầu thang một đường chạy xuống, nền đất bị anh đạp ra từng dấu chân đỏ lòm.

Hoàng Kỳ vừa nhìn về phía sau, vừa chạy thục mạng, cũng không biết cuối cùng mình đã chạy tầng mấy, chỉ biết là tiếng bước chân sau lưng vẫn luôn bám theo. Mãi đến khi anh thấy một lọn tóc đen xõa dài dựa vào tường, đột nhiên dưới chân đạp hẫng một cái, không có chút dấu hiệu nào cả người anh liền té lăn xuống cầu thang. Sau khi lăn hết, hai mắt anh tối sầm, hôn mê bất tỉnh…