Chương 4 - 1: Quái Vật

Chương 4 - 1: Quái Vật

Hoàng Kỳ vừa lo lắng cho Thành Tài vừa chạy bạt mạng như điên trong rừng. Cho đến khi lại nghe thấy tiếng động lớn sau lưng, anh quay đầu nhìn lại, quả nhiên là con quái vật kia lại đuổi tới. Sắc mặt Hoàng Kỳ thoắt cái trắng nhách, hét lên một tiếng xong, càng co cẳng chạy bán sống bán chết.

Tốc độ con quái vật quả thực quá nhanh, không lâu sau nó đã đuổi gần kịp Hoàng Kỳ. Ngay lúc Hoàng Kỳ tưởng rằng mình sắp bị bắt thì bất ngờ chân anh bị một cành cây mục nát vướng vào, cả người cứ như vậy thuận thế lăn xuống dưới. Khi anh ngừng lại, phát hiện mình lại lăn đến lăn đến rìa vách đá, suýt chút nữa thì lăn xuống vực luôn rồi!

Tiếng kêu của con quái vật truyền đến từ một nơi cách đó không xa, Hoàng Kỳ vội vàng thò đầu nhìn xuống vách đá, anh bỗng vô cùng vui mừng ngạc nhiên khi phát hiện bên dưới có một tảng đá lớn nhô ra. Hoàng Kỳ ước lượng độ cao một chút, sau khi cảm thấy sẽ không có vấn đề gì mới tung người nhảy xuống.

Mặc dù khoảng cách trên vách đá với tảng đá kia không quá cao, nhưng lực va chạm dữ dội vẫn khiến cho Hoàng Kỳ bị va đập rất nhiều, khuỷu tay đều trầy trụa hết. Hoàng Kỳ bất chấp mọi đau đớn, vội vàng từ dưới đất bò dậy, né vào cái động bị lõm vào ở bên cạnh.

Hoàng Kỳ dán sát cơ thể vào vách động, không ngừng thở hổn hển, tập trung toàn bộ sức lực để lắng nghe chuyển động của vách đá trên đỉnh đầu.

Bởi vì con quái vật kia đuổi tới không nhìn thấy Hoàng Kỳ đâu, nên vẫn luôn quanh quẩn ở phía trước. Sau một lúc lâu không có âm thanh nào phát ra nữa, Hoàng Kỳ đoán chừng có lẽ nó đã rời đi, lúc này mới dám nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Sau khi bình tĩnh lại, Hoàng Kỳ cảm thấy toàn thân mình vô cùng đau đớn.

Bên kia, Thành Tài chậm rãi tỉnh lại, đưa tay sờ lên đầu một cái, phát hiện trong lòng bàn tay nhầy nhụa máu, bèn vội vàng đè vết thương lại, sau đó mới bò dậy đi tìm chiếc balo bị anh ta ném để đập quái vật, cũng không biết Hoàng Kỳ bây giờ thế nào rồi nữa?

Hoàng Kỳ núp ở dưới đáy vách đá, thầm vui mừng mình mạng lớn. Nếu như không phải là vô tình bị trật chân té, anh cũng sẽ không phát hiện ra chỗ ẩn thân này, đây cũng tính là trong họa có phúc nhỉ?

Ngay lúc Hoàng Kỳ đang lo lắng có nên xé quần áo ra để băng bó vết thương hay không, thì đột nhiên trong túi balo vang lên tiếng chuông điện thoại. Giữa vách núi cheo leo dựng đứng trống trải này, tiếng chuông ấy cực kỳ chói tai, đồng thời còn vang vọng rất xa, dọa cho anh suýt chút nữa đã nhảy cỡn lên.

Ngay khoảnh khắc mạng sống ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, tiếng chuông điện thoại kia cứ như lá bùa đòi mạng, cho nên Hoàng Kỳ lập tức run rẩy luống cuống móc điện thoại ra, cũng không nhìn nhiều mà lập tức cúp máy và chỉnh sang chế độ im lặng. Sau đó anh nín thở mở to mắt nhìn chăm chăm ra bên ngoài, chỉ sợ con quái vật kia nghe thấy tiếng động lại từ phía trên bò xuống.

Đợi ít nhất tầm 10 phút, Hoàng Kỳ cảm giác như thể cả thế kỷ đằng đẵng đã trôi qua. Sau khi xác nhận rằng con quái vật không đến, anh mới cầm điện thoại lên nhìn, muốn biết đến tột cùng là tên đáng chết nào đã gọi cho mình!

Không nhìn còn đỡ, vừa mới nhìn anh đã suýt chút tức muốn ngất xỉu, bởi vì người gọi điện thoại cho anh không phải ai xa lạ, chính là Tiêu Nguyên Lãng ngông cuồng tự cao tự đại đó. Bình thường chẳng thấy thằng chả quan tâm đến mình, hôm nay thế mà lại dở chứng khùng điên, lại gọi điện cho mình vào ngay lúc này!

Còn không chờ Hoàng Kỳ làm ra động tác gì, Tiêu Nguyên Lãng lại gọi điện thoại tới, Hoàng Kỳ lập tức cúp máy, nhưng không nghĩ đến Tiêu Nguyên Lãng lại không ngừng gọi tới, cuối cùng còn gửi một tin nhắn cho anh, chỉ có hai chữ ngắn gọn: Bắt máy.

Sau đó Tiêu Nguyên Lãng lại gọi tới, Hoàng Kỳ mặc dù sợ quái vật nghe tiếng bò đến, nhưng bây giờ anh thật sự đang tức điên, thế là anh bắt máy. Còn không chờ anh mở miệng, trong điện thoại liền truyền tới giọng nói trầm thấp của Tiêu Nguyên Lãng: "Đã xảy ra chuyện gì? Có phải có liên quan đến phong thư kia hay không?"

Nghe được câu này, Hoàng Kỳ liền ngẩn người ra, Tiêu Nguyên Lãng làm sao biết được? Sau đó anh nghĩ, có thể là bác quản gia đã nói với anh ấy.

"Nếu như em không tiện, thì hãy gửi cho anh tình hình hiện tại của chú dưới dạng tin nhắn văn bản, càng ngắn gọn càng tốt."

Hoàng Kỳ nào có thời gian rỗi rảnh gửi tin nhắn cho anh ấy? Nhưng giọng nói của Tiêu Nguyên Lãng khiến anh ấm áp một cách khó hiểu, thế là anh nhỏ giọng thì thầm: "Tôi nhận được một bài thi đến từ địa ngục, nó bảo tôi trước 12 giờ đêm nay phải tìm được thi thể nam, nhìn ngón tay trên thi thể kia rồi điền câu trả lời vào đó, nhưng ở đây lại có quái vật đang đuổi gϊếŧ tôi."

Đầu dây bên kia, Tiêu Nguyên Lãng im lặng ít nhất chừng ba bốn giây, ngay lúc Hoàng Kỳ cho rằng Tiêu Nguyên Lãng sẽ mắng anh bị bệnh thần kinh thì Tiêu Nguyên Lãng lại nói: "Phải đến nơi nào để tìm thi thể đó? Em nói nội dung bài thi kia cho anh."

Hoàng Kỳ mới vừa định mở miệng thì bỗng nhiên nghe được trên đầu có tiếng động cực lớn, dọa anh sợ giật thót cả tim, lập tức điện thoại, nhét vào trong balo, sau đó nín thở nghe tiếng động phía trên.

Tiêu Nguyên Lãng nghe được Hoàng Kỳ đột nhiên cắt liên lạc, liền chau chặt chân mày.

Hoàng Kỳ cảm giác tiếng động trên vách đá đó càng lúc càng lớn, hơn nữa hình như âm thanh đó đang về hướng anh, vì vậy Hoàng Kỳ can đảm thò người ra nhìn lên phía trên. Vừa nhìn lên, thiếu chút nữa nó đã dọa anh sợ vỡ mật, chỉ thấy con quái vật kia đang đang tìm đường leo xuống!

Đồng tử Hoàng Kỳ chợt co rút, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, anh vội vàng nhìn xuống phía dưới và bốn phía chung quanh, sau đó tùy tiện tìm một nơi thể leo được rồi lập tức leo xuống. Bây giờ dù có ngã chết cũng tốt hơn xa so với bị quái vật gϊếŧ, còn không bằng đánh cược một lần.

Một bên khác, Thành Tài đi dạo lung tung trong rừng, hy vọng có thể tìm được Hoàng Kỳ. Ngay đúng lúc đó, điện thoại di động Thành Tài đột nhiên đổ chuông, anh ta cầm lên nhìn thử, phát hiện là số lạ, bèn cúp nó nhưng lập tức nó lại gọi đến, thế là Thành Tài đành phải nhận máy.

"Tôi là Tiêu Nguyên Lãng, nói cho tôi tình huống bây giờ của Hoàng Kỳ, nói ngắn gọn nhất.” Tiêu Nguyên Lãng dứt khoát lên tiếng.

Thành Tài ngây ngẩn, sau khi kịp phản ứng Tiêu Nguyên Lãng là anh trai của Hoàng Kỳ, anh ta lập tức nói chuyện bài thi và chuyện mới vừa xảy ra cho Tiêu Nguyên Lãng.

Tiêu Nguyên Lãng suy ngẫm một chút: “Bây giờ cậu lập tức đi lêи đỉиɦ núi, tìm lại cái xác mà lúc trước các cậu tìm thấy kia, biến ngón tay của anh ta thành đáp án số 8."

Thành Tài hỏi: "Biến thành đáp án số 8? Ý anh là..."

"Đúng vậy, lúc trước các cậu đều đoán sai rồi, chỉ có một cái xác, cách giải đáp chính xác của câu hỏi đó chính là bản thân tự biến thi thể thành câu trả lời mà các cậu mong muốn.” Tiêu Nguyên Lãng nói, với cách phân tích của anh, lúc trước đám Hoàng Kỳ thấy thi thể chỉ có 9 ngón tay, cho nên điều mà người bình thường nghĩ tới đều là sẽ còn thi thể khác. Rất ít người nghĩ đến đi biến thi thể thành câu trả lời, đây chính là một trong những cái bẫy do đề thi đặt ra.

Thành Tài bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi biết rồi! Tôi sẽ lập tức đi ngay!"

"Làm xong thì gọi thẳng cho Hoàng Kỳ gọi.” Tiêu Nguyên Lãng ngừng một chút lại bổ sung một câu: “Nhờ cậu đó Thành Tài."

"Anh yên tâm đi.” Thành Tài gật đầu, sau khi cúp điện thoại, liền lập tức chạy lêи đỉиɦ núi.