Chương 3 - 2: Thi Thể Nam Trên Đỉnh Núi

Chương 3 - 2: Thi Thể Nam Trên Đỉnh Núi

Lại không biết rốt cuộc đã chạy qua bao lâu, Hoàng Kỳ và Thành Tài đã mệt đến mức chỉ còn sức thở hổn hển, đồng thời cũng phát giác ra chỗ không đúng, dựa theo lẽ thường mà nói, bọn họ sớm đã chạy đến dưới chân núi rồi, nhưng là cánh rừng rậm trước mắt này thấy thế nào cũng không có vẻ gì là sắp kết thúc.

"Quả Tử... Cánh rừng này... cổ quái...” Thành Tài vừa thở dốc vừa vừa nói.

"Tôi cũng phát hiện ra...” Hoàng Kỳ nhìn chung quanh. Đột nhiên cảm giác được sống lưng lạnh toát, bởi vì trong lúc vô tình anh liếc thấy vầng trăng đỏ rực quỷ dị trên bầu trời, trong lúc vô tình đó, vầng trăng khuyết đã biến thành hình bán nguyệt.

Hoàng Kỳ khó tin chỉ vào vầng trăng, cả kinh kêu lên: "Thành Tài! Mau nhìn! Trăng biến thành hình tròn rồi!"

Thành Tài vội vàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhất thời hít một hơi lạnh: “Con mẹ nó! Gặp quỷ rồi!"

"Nguyên nhân chúng ta không đi ra được, có phải có liên quan đến vầng trăng đó không?” Hoàng Kỳ suy đoán nói.

"Tám chín phần là như thế! Làm sao bây giờ? Con quái vật kia chắc chắn đã đuổi tới!” Thành Tài vừa nhắc đến quái vật, cơ bắp trên người cũng co rút theo. Mặc dù con quái vật kia rất rõ ràng cho thấy nhắm về phía Hoàng Kỳ đi, nhưng khi anh ta nhìn thấy con quái vật cũng sợ muốn ngất xỉu.

Hoàng Kỳ suy nghĩ mấy giây, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, vội giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, thấy đã là 10 giờ 30 phút, lập tức sợ hết hồn hết vía: “Bây giờ là 10 giờ 30 phút... Trăng lại biến thành hình bán nguyệt, nói cách khác còn một tiếng rưỡi nữa thì sẽ hết ngày 4…”

Thành Tài cả kinh: “Chẳng lẽ chúng ta còn phải nghỉ ngơi hơn một tiếng ở cái nơi quỷ quái này sao?” Anh ta không có lòng tin bảo đảm hơn một tiếng kế tiếp sẽ không bị con quái vật kia gϊếŧ chết.

Hoàng Kỳ lập tức lắc đầu: "Không đúng! Chắc là muốn chúng ta tìm được thi thể đó trước 12 giờ!"

"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta còn phải trở về đỉnh núi hả?"

"Thay vì chạy loạn trong khu rừng này còn không bằng quay về đỉnh núi tìm thi thể, có lẽ còn có cơ hội sống." Hoàng Kỳ phân tích nói.

Thành Tài do dự một chút, đành gật đầu, ngay sau đó cắn răng mắng: "Con mẹ nó! Không điền câu trả lời cũng không được! Đi! Tôi cũng không tin vận khí chúng ta lại kém như vậy!"

Hoàng Kỳ nhìn Thành Tài: “Yên tâm đi Thành Tài, bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ đâu. Cùng lắm không được, thì cậu cứ trốn đi trước."

Thành Tài lau mồ hôi trên mặt, mở to mắt mắng: "Cái rắm ấy! Cậu là anh em của tôi, sao tôi có thể vứt bỏ mặc kệ cậu được chứ! Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên!"

Hoàng Kỳ cảm động gật đầu, sau đó cùng Thành Tài bắt đầu trở về con đường cũ, nhưng bởi vì mới vừa chạy quá nhanh, thể lực tiêu hao quá lớn, cho nên tốc độ bọn họ chậm đến mức làm người phát điên.

Hai người khó khăn đi dọc đường, đi xuyên qua rừng cây trong sợ hãi, có trời mới biết có quái vật ở quanh đây không.

Thành Tài tiêu hao lượng lớn thể lực, không lâu sau đã đi đến mức không thở được, Hoàng Kỳ thấy anh ta đầu đầy mồ hôi, cũng vội vàng ngừng lại: “Thành Tài, chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi."

"Nghỉ, nghỉ ngơi cái gì? Mau, đi mau thôi.” Thành Tài khoát khoát tay thở hổn hển nói.

Hoàng Kỳ biết Thành Tài muốn mau chóng tìm được câu trả lời, nhưng tiếp tục như vậy nữa, nếu gặp lại con quái vật kia đoán chừng họ sẽ không chạy nổi.

"Đừng ép mình quá, mau nghỉ ngơi một chút đi!” Hoàng Kỳ dứt lời, không nói lời nào liền dựa vào ở trên thân cây nghỉ ngơi, tuy nói như vậy, trong lòng anh lại sợ muốn chết, ánh mắt không ngừng cảnh gác nhìn quanh khắp nơi, chuẩn bị tiếp tục chạy thoát thân bất cứ lúc nào.

Qua một lúc lâu, đột nhiên sắc mặt Thành Tài tái xanh nhìn Hoàng Kỳ, dáng vẻ kia giống như là thấy quỷ vậy, há miệng run rẩy nói: "Quả... Quả Tử..."

Hoàng Kỳ nghi ngờ nhìn Thành Tài, nhưng thấy ánh mắt viết đầy sợ hãi kia của anh ta, trong nháy mắt cũng kịp phản ứng, Thành Tài không phải nhìn anh, mà là nhìn lên... con quái vật trên đỉnh đầu anh!

Hoàng Kỳ chợt ngẩng đầu nhìn lên trên, lập tức đối diện với bốn con mắt cá chết đỏ ngầu kia, trong giây lát đó da đầu anh nổ tung, hóa ra con quái vật đó đã sớm núp ở trên cây chờ bọn họ!

"Aaaaaaa!” Hoàng Kỳ và Thành Tài đồng thời hét to lên, cũng chính là vào lúc này, con quái vật kia đã vươn một cái tay ra muốn bắt lấy Hoàng Kỳ.

Hoàng Kỳ mới vừa nhấc một chân ra thì cánh tay anh liền bị con quái vật bắt được, sức lực con quái vật đó cực kỳ lớn, gần như muốn bóp gãy tay anh.

"Quả Tử!” Thành Tài thấy vậy lòng như lửa đốt, không chút suy nghĩ liền cởi túi balo xuống đập vào mắt con quái vật kia.

Con quái vật bị Thành Tài đập trúng mắt, bị đau tức giận rống lên, sau đó nhắc cả người Hoàng Kỳ tới giữa không trung, hất tay một cái ném anh ra xa tít.

Hoàng Kỳ chỉ cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên bay lên trên trơi, sau đó bay trong không trung ra một khoảng cách nhất định. Sau đó lưng anh đập mạnh vào thân cây, suýt nữa thì gãy xương sống, đau đến mức tê tâm liệt phế.

Hoàng Kỳ nằm dưới đất hồi lâu rồi mới che ngực từ từ bò dậy, anh quay đầu lại thấy Thành Tài đang liên tục nhặt đá và nhánh cây dưới đất đập vào mắt quái vật, mà quái vật kia sau khi bị đập trúng mắt liền phát ra tiếng thét chói tai đau đớn, hai tay nó quơ loạn trên không trung.

Thành Tài cũng không biết mình đào đâu ra dũng khí để vật lộn với con quái vật này nữa, nhưng anh ta phát hiện ra con quái vật này có một nhược điểm trí mạng, đó chính là con mắt của nó, bởi vì nó không nhắm mắt được, cho nên bốn con mắt của nó trở nên đặc biệt dễ dàng công kích.

Thành Tài thấy Hoàng Kỳ từ dưới đất bò dậy, vội vàng bớt chút thời gian quay sang hỏi anh: “Không sao chứ?!"

"Khụ khụ! Không sao...” Hoàng Kỳ cảm thấy toàn bộ phần lưng đau rát, nhưng tình hình quan trọng nhất trước mắt chính là nên chạy trốn như thế nào.

"Quả Tử! Cậu chạy trước đi, để tôi kéo chân nó!” Thành Tài vừa tìm đồ đập quái vật vừa nói.

"Không được!"

"Đừng nói nhảm nữa! Tôi phát hiện con quái vật này căn bản sẽ không làm gì với tôi, nó chỉ công kích một mình cậu thôi!” Thành Tài hét lên, nếu như trước đó chỉ là suy đoán thì hiện tại anh ta trên căn bản đã có thể xác định, con quái vật này chỉ tấn công một mình Hoàng Kỳ.

"Nhưng..."

"Con mẹ nó! Chạy mau đi!” Thành Tài không nhịn được gầm thét với Hoàng Kỳ.

Hoàng Kỳ biết Thành Tài đây là đang tạo cơ hội sống cho mình, thế nên vào lúc này anh tuyệt đối không thể lề mề được nữa, anh cắn chặt răng đi chạy tới hướng rừng rậm trước mặt.

Con quái vật đó thấy Hoàng Kỳ bỏ chạy liền muốn đuổi theo. Thành Tài hoảng hốt, không biết đào đâu ra dũng khí, anh ta bỗng chợt nhảy cỡn lên nhào cả người tới trên thân con quái vật, sau đó vung quyền ra bắt đầu đánh liên hồi.

Con quái vật kia quăng mấy cái vẫn không hất được Thành Tài ra, vì vậy nó đưa tay ra kéo Thành Tài xuống rồi cũng ném ra ngoài.

Lúc Thành Tài rơi xuống đất bị đυ.ng đầu, lập tức ngất xỉu, mà con quái vật kia lại đang đuổi theo hướng Hoàng Kỳ...