Chương 25: Cưỡng ép

"Không xong rồi! Không xong rồi!"

Cửa lớn bất ngờ bị đẩy mạnh ra, tiểu An thất thiểu chạy vào trong sân hét lớn, nét mặt nàng tái mét lại hệt như vừa chứng kiến một chuyện gì đó kinh hoàng.

"Công tử, hoàng thượng đang cho người tới chỗ chúng ta rồi!" Nàng chạy lại bên cạnh Thương Huyền gấp rút nói.

Y đang ngồi chơi cùng đứa nhỏ, hưởng thụ cảm giác mấy ngày yên ổn không có Diệp Lăng Quân tới quấy rầy cũng chẳng có một đám phi tần nhiễu loạn xung quanh. Thấy tiểu An biểu hiện đầy khó xử, nghe chừng có chuyện chẳng lành y liền gấp gáp dò hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Hoàng thượng... Khi nãy nô tì vừa đi lấy đồ, sau đó vô tình thấy mọi người bàn tán xôn xao...... nói hoàng thượng đang cho người tới... tới chỗ chúng ta, trông mặt đoàn người có vẻ như là.... là đám quản lao dữ tợn lắm, phải làm sao đây công tử?"

Tiểu An sốt sắng đến nói cũng không liền mạch. Nghe vậy, Thương Huyền cũng không vội hoảng, nét mặt có chút dãn ra, y lên tiếng trấn an nàng:

"Ngươi cũng đâu phải không rõ tính hắn quái dị như vậy, có lẽ chỉ là đang muốn bày trò tiêu khiển mà thôi. Không cần bận tâm." Nói rồi y liền thong thả quay qua Phùng Đông Húc: "Nào, chúng ta lại chơi."

Vừa dứt lời, bất ngờ bên ngoài một toán người hùng hổ xông vào, bọn họ nhìn qua đều là thị vệ trong cung, hơn nữa còn có thêm vài tên nom mặt hung hăng như đồ tể. Tiến đến trước mặt Thương Huyền, tất cả ngay lập tức đứng dạt sang hai bên, tạo thành một lối đi nhỏ. Ngay sau đó, giọng nói của nữ nhân chợt thanh thúy cất lên trước cửa lớn, một chất giọng nghe thập phần quen thuộc, đến mức y đã chán ngấy từ lâu lắm rồi.

"Tội đồ An Dương Lộc Hỗ Chung thị Thương Huyền còn không mau quỳ xuống!!"

Không cần rõ nội tình ra sao nhưng chỉ cần nghe thấy cái tên mà ngày trước duy nhất một lần Diệp Lăng Quân từng gọi khi Thương Huyền lần đầu sắc phong đến nay bỗng chốc được xướng lên thêm lần nữa, bất kể có là gì, mọi người xung quanh cũng đều âm thầm hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc mà y đang bị vướng vào rồi.

Thoáng chốc, bầu không khí ngột ngạt bao trùm lên tất cả. Lợi dụng sự hoang mang của đám cung nữ thái giám, giọng nói nữ tử lại vang lên như đang cố tình muốn chèn ép, đồng thời Ô Nhã hoàng hậu cũng từ trong toán người khi nãy bước ra:

"Người đâu! Mau phụng mệnh áp giải tiện nhân đó tới trước mặt bổn cung."

Vài tên thị vệ cùng một gã quản lao to lớn hung tợn tiến đến gần Thương Huyền, y theo thói quen ôm chặt lấy thân hình bé bỏng trong tay, trừng mắt nhìn thẳng hoàng hậu như muốn ngay lập tức lao vào xé rách khuôn mặt ả, ngay sau đó lại phòng ngự mà lùi về phía sau giữ khoảng cách với những tên thị vệ kia, thấp giọng hô lớn:

"Thương Huyền trước nay có phạm lỗi đều do hoàng thượng tự tay phân xử. Ta xem các ngươi ai dám không có mặt hoàng thượng ở đây cả gan đυ.ng đến chúng ta! Là kẻ nào muốn chịu tội khi quân!!?"

Lời nói của Thương Huyền ít nhiều trong giây lát đã khiến cho đám người khựng lại, tỏ ra lúng túng hết nhìn nhau rồi lại nhìn xung quanh không rõ nên làm gì. Thấy sắp hỏng việc đến nơi, Ô Nhã tức giận nghiến răng, ả ta buông giọng khıêυ khí©h.

"Nực cười! Các ngươi còn không nghe lệnh của bổn cung sao? Xông hết lên cho ta!!" Ả chống tay lớn miệng nói.

Vừa dứt lời, những tên thị vệ cùng quản lao lại được đà xông thẳng tới mặc kệ Thương Huyền giãy dụa, đem y tách khỏi đứa nhỏ rồi khảm lấy vai y đè nghiến xuống mặt đất. Tiểu An vừa vội vã đỡ được đứa nhỏ bị ném qua một bên liền muốn quay ra ngăn cản nhưng rốt cục thân thể nữ tử chân yếu tay mềm, vẫn là cùng một vài người chống đối khác bị chế ngự đến thê thảm.

Bọn người kéo lê Thương Huyền dưới đất một đoạn tới trước mặt Ô Nhã. Ả ta từ trên nhìn xuống y tựa như ánh nhìn khinh bỉ đối với sâu bọ, nhưng thẳm sâu trong ánh mắt lại loé lên vài tia đắc thắng tự mãn.

"Thứ tiện nô ngoại lai như ngươi có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có ngày như hôm nay đi, hửm?"

Đúng vậy, kể từ ngày nhập cung đến nay, đây là lần đầu tiên y bị ép buộc khuất phục trong vẻ khốn đốn đến vậy dưới mũi giày của không ai khác mà lại chính là Ô Nhã hoàng hậu, người năm lần bảy lượt bày ra mưu hèn kế bẩn tìm cách diệt trừ chính mình. Trước kia dù có thê thảm đến mức nào, cũng đều là trước mặt một mình Diệp Lăng Quân, nhưng hiện tại cảm giác bị sỉ nhục giữa những cái nhìn của người mà y luôn yêu mến thì quả nhiên vẫn là không tài nào nhẫn nhịn cho nổi.

Thương Huyền ngẩng mặt lên khẽ cười đối ả ta từ tốn thốt ra hai chữ: "Ta khinh!" đầy miệt thị. Y cảm thấy loại người như ả ta cũng không soi lại bản thân xem, rốt cục thối nát đê hèn đến mức độ nào chứ.

"Ngươi dám...!!" Ô Nhã tối mặt giương tay lên cao, ý đồ dạy dỗ cái miệng cay nghiệt của Thương Huyền, nhưng tay còn chưa kịp hạ xuống tất cả mọi người đã như sững người trước một tiếng "rầm" vang lên đầy chấn động.

Sự chú ý ngay lập tức đổ dồn về phía sau lưng hoàng hậu. Ả ta cũng vô cùng ngạc nhiên nhận ra tay mình đang bị siết chặt lấy, vội vã quay đầu lại, chỉ kịp lướt qua gương mặt Thương Huyền vừa thở phào một hơi. Lẽ nào....

Quả nhiên là vậy. Hoàng thượng tới rồi!

"Hoàng thượng! Thần thϊếp..." Ả ta có phần chột dạ, lại nhìn đến tên cai ngục to lớn vừa bị Diệp Lăng Quân một chân đạp đến nhẫn tâm mà ngã dúi về phía nền gạch tạo ra tiếng động kinh hách khi nãy, hiện tại trên trán gã toàn là máu tươi nhuốm đỏ, trực tiếp lăn ra bất tỉnh... Ả ta trong lòng đã bắt đầu nóng lên, kích động mà thật nhanh rút tay khỏi kìm hãm của hắn.

"Đủ rồi!" Hắn phất mạnh tay áo, đã nhanh chóng có vài tên thủ hạ ở đâu nhảy ra kéo lê tên cai ngục trên đất, đến khi bọn họ rời đi mất tăm cũng chẳng ai dám ho he thắc mắc bất cứ điều gì.

Không khí giữa sân Yên Đường cung trở nên quỷ dị bất thường, sắc mặt ai nhìn nhau trông cũng thập phần khó coi. Dù vậy, khó coi nhất có lẽ vẫn là cảnh tượng rồng phượng sắp xung đột đến nơi của các vị hoàng thất tôn quý này.

Diệp Lăng Quân tầm mắt từ trên người Ô Nhã rời xuống Thương Huyền còn đang bị vây hãm ép quỳ gục trên đất, mi tâm hắn hơi nhíu lại, lạnh lùng buông ra hai chữ:

"Ngu xuẩn."

Thương Huyền đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp quay mặt đi lóng ngóng tìm kiếm hình bóng tiểu Đông Húc. Thấy vậy, trong lòng hắn bỗng nổi lên một trận tức giận khó kìm.

"Lập tức đứng lên!" Hắn thấp giọng ra lệnh. Hai tên thị vệ đang ép chặt lấy Thương Huyền lập tức buông tay, y không nói gì từ từ đứng dậy phủi bụi quần áo rồi tiến lại gần hắn.

"Cả nàng nữa, đi cùng trẫm."

Diệp Lăng Quân đi lướt qua hoàng hậu liền nhỏ giọng nhắc nhở. Ả ta nghe xong cũng xoắn xuýt đi tới bên cạnh hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.

Cả ba nhanh chóng đi vào trong phòng chính. Cửa phòng vừa khép lại, hắn liền cất tiếng lần nữa, giọng điệu có phần hoài nghi.

"Hoàng hậu, tại nơi này trực tiếp nói ra những điều nàng đã từng nói với trẫm. Ngay lập tức."

Ô Nhã vừa nghe nhắc đến mình, cũng không dám chậm trễ, ả ta cho đó là cơ hội ngàn năm nếu hiện tại không ở đây vạch trần Thương Huyền vô liêm sỉ này, có lẽ tương lai sẽ khó khăn hơn một bước lên trời.

"Hoàng thượng, những lời thần thϊếp sắp nói đây nếu có sai sự thật, sẽ nguyện cả đời không thể sinh con đẻ cái, chết trong cô độc. Sự thật là tên tiện nhân tàn độc này đã ra tay ngay cả với chính con đẻ của mình."

Ả ta dứt lời liền chỉ thẳng tay trước mặt Thương Huyền, y cũng không phải hạng dễ dãi, liền lớn tiếng phản bác lại.

"Nhà ngươi dựa vào cái gì ăn nói hàm hồ! Lẽ nào chính bản thân ngươi còn không rõ kẻ năm đó hại chết hài tử của ta rốt cuộc là ai ư? Ngậm máu phun người cũng không mảy may cảm thấy ngượng miệng. Hừ, phương diện này, có lẽ cả đời Thương Huyền cũng không có khả năng bằng hoàng hậu." Y cười khẩy.

"Nhà ngươi!! Câm miệng cho bổn cung! Chính ngươi thời gian còn được ở tẩm cung hoàng đế đã nhiều lần nhận được sủng hạnh nhưng lại không thể mang thai. Đám người tại thái y viện đã khai rõ ngươi hỏi nhờ bọn chúng cách dùng dược, hơn nữa còn được đứa cung nữ thân tín bên cạnh đem được tới mỗi kỳ..... tên gọi cái gì mà Tiểu An, bổn cung không nhớ nhầm chứ?"

Ả ta không phải dạng người ngu xuẩn, ả cũng biết rõ nếu như không kéo thêm người mà Thương Huyền yêu thương vào rắc rối này, ả sẽ chẳng bao giờ đạt được điều mà mình muốn.

"Có điều, Thương Huyền a Thương Huyền. Nếu hiện tại cho dùng hình tra khảo đứa cung nữ chân yếu tay mềm đó, cho dù có trung thành ngậm miệng đến đâu đi chăng nữa, ngươi nghĩ đứa trẻ ấy sẽ chịu được bao nhiêu loại hình cụ đây a?"

"Ngươi! Khốn nạn!! Tiểu An không hề có liên quan đến chuyện n--..."

"Vậy là ngươi không phủ nhận điều đó sao?" Chuyện lén lút dùng dược để không thể mang thai.

Giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Lúc này y mới kịp giật mình chú ý đến Diệp Lăng Quân còn đang đứng đó.

"Ta... Điều đó không phải...."

"Còn nói không phải! Hoàng thượng xin đừng tin lời tiện nhân này bịa đặt, ngay bây giờ thần thϊếp có thể cho áp giải hai tên thái y khi đó đến trước mặt. Bọn chúng sẽ làm sáng tỏ chuyện này!" Lo sợ Diệp Lăng Quân sẽ dao động, Ô Nhã vội vàng toan gọi người tới.

"Không cần nữa. Trẫm sớm đã cho người điều tra lại chuyện khi ấy. Tất cả đã rõ ràng rồi."

Trong phút giây hắn nói ra những lời ấy, từng hơi thở của Thương Huyền cũng trở nên nặng nề, tựa như có gì đó bóp nghẹn. Quá khứ mà có lẽ chỉ mình y biết, không thể nào lại bị phanh phui tại thời điểm này được. Phải chăng y đã quá chủ quan, nghĩ rằng biết đâu sẽ chẳng ai để ý....

"Không thể nào." Y lẩm bẩm.

"Hoàng hậu, nàng ra ngoài trước đi." Diệp Lăng Quân liếc nhìn biểu cảm của y, rồi lại chậm rãi hướng Ô Nhã nói.

"H-hoàng thượng! Đây là tội đại phản nghịch, tuyệt đối không thể tha cho tiện nhân này! Xin hoàng thượng lập tức ban tội chết!!" Ả ta gấp rút hét lên.

"Hoàng hậu. Từ khi nào việc phân xử của thiên tử lại nghe theo xúi bảo của nữ nhân? Tự trẫm sẽ có phán xét."

Hắn chỉ nói một câu nhưng cũng đủ làm người ta hiểu được ý đồ trong câu nói ấy, rằng phải chăng kẻ trước mặt đang quá phận của mình. Ánh mắt sắc lạnh kia đang nhìn chằm chằm vào thái độ của Ô Nhã hoàng hậu. Tựa như muốn nói rằng:

Ngươi đang thách thức trẫm sao?

"Ư.... Th-thần thϊếp cáo lui..." Ả ta lần này sợ đến xanh mặt, e là không giống lần trước khi mới nghe được tin về Thương Huyền, khi nãy biểu tình hắn trông còn ngột ngạt hơn gấp trăm ngàn lần, tựa như một con rồng to lớn muốn nuốt chửng lấy toàn bộ cơ thể người khác chỉ bằng một ánh mắt vậy.

Cánh cửa từ từ khép lại, Diệp Lăng Quân tầm mắt liền rơi trên người Thương Huyền, cảm giác xoáy sâu từ trong con ngươi đen thẳm kia tựa như toả ra một tia hàn quang lạnh lùng. Nhưng như vừa sực nhớ ra điều gì, hắn lập tức ôm mặt, hai bả vai run run.

"Haa....."

Thương Huyền hiển nhiên nghe thấy biểu tình của hắn, y mím môi quay người lại, toan lên tiếng.

"Hah ha! Ha!! Haa ha....!!"

Miệng hắn bỗng treo một nụ cười vặn vẹo rồi bất chợt phát ra thành tiếng. Tiếng cười khiến y nghe đến rợn cả sống lưng, không khỏi gấp gáp lớn tiếng.

"Ngươi cười cái gì!!! N-ngươi điên rồi sao!??"

"Haha... Phải. Ngươi ép trẫm nổi điên rồi, Thương Huyền."

Tiếng cười vừa dứt, hắn trên mặt đã thoáng đỏ, trên trán là những tầng gân xanh nổi bật. Tay hắn cũng siết thành nắm đấm. Ngay khi trong lòng y thầm kinh hãi nghĩ rằng hắn sắp nổi giận rồi, giây sau Diệp Lăng Quân lại lập tức khôi phục bộ dáng lạnh nhạt thong thả của mình. Hắn mỉm cười nhìn y, nhưng trong đáy mắt không hề có một tia thiện chí.

Hắn chậm rãi tiến lại gần, không nhanh không chậm một tay khoá chặt lấy hai cổ tay Thương Huyền, đẩy y ghì mạnh xuống ghế. Tay còn lại nhanh chóng chế ngự cằm y, giữ chặt đến khi y gần như vì đau mà nhăn mặt trừng mắt nhìn, hắn mới chịu buông lỏng lực đạo.

"Lời ngươi nói, nguyên lai từ đầu đã chẳng hề có trẫm. Cái gọi là hạnh phúc trong mắt ngươi, cái gì mà một nhà ba người chúng ta. Ha ha..."

Ánh mắt hắn nhìn y có chút đượm buồn, miệng lại liên tục phanh phui những lời chua xót mà bản thân nhận ra khi đã quá muộn. Phải, là y đã lừa dối hắn. Vẽ ra thứ viễn cảnh tươi đẹp để khiến hắn muốn một lần rồi lại một lần hi vọng vào nó.

"Ngươi coi trẫm là trẻ con sao. Hay vì ngươi năm lần bảy lượt thất hứa nhưng trẫm đều bỏ qua cho ngươi. Từ bao giờ Diệp Lăng Quân này đã trở nên dễ dãi như vậy trong mắt ngươi thế, Thương nhi?"

Chỉ cần nghĩ đến bản thân bị lừa mà vẫn một mực ôm hi vọng rằng y sẽ tha thứ mà trở về trong vòng tay hắn. phá vỡ những quy tắc của bản thân mà hết lòng bao dung để rồi nhận lại càng là những lừa lọc, dối gạt... Xem hắn đã dung túng y đến hư hỏng như thế nào kìa?

Trong nháy mắt, Thương Huyền chợt sững người khi hắn thốt ra hai chữ "Thương nhi". Nhưng vừa dứt lời, ngay lập tức vạt áo của y cũng bị hai tay Diệp Lăng Quân túm lấy xé rách, để lộ ra một cơ thể thon gọn săn chắc cùng hai khoả hồng đậu xinh đẹp. Không nói hai lời, hắn mặc kệ y phản kháng mà cúi đầu cắn xuống thật mạnh.

Mùi máu tanh bỗng chốc tràn ngập khoang miệng Diệp Lăng Quân, Thương Huyền đau đớn giãy dụa kịch liệt, giơ chân muốn đá lên hạ thân hắn nhưng cũng bị hắn không hề tốn nhiều sức lực ghim chặt lấy khiến y rơi vào tư thế bất động.

Hắn trút bỏ y phục trên người Thương Huyền, bản thân cũng chuẩn bị giải phóng thứ đang khó chịu rục rịch đòi phóng thích nãy giờ dưới thân mình. Nhìn thấy tình hình không ổn, y vội vàng tái mặt la hét, muốn hắn rời chú ý khỏi thân thể mình.

"Tên điên, bại hoại!! Thả ta ra- AAH--!!"

Y đau đến nước mắt sinh lí trào ra, môi cắn chặt đến bợt bạt. Chẳng biết từ khi nào, thứ cự vật to lớn kia đã thô bạo xông thẳng vào nơi cấm địa yếu ớt từ lâu không đυ.ng đến, khiến y một trận run rẩy oằn mình cố ngớp lấy từng ngụm khí lạnh.

"Ư...."

Bên dưới hoa huyệt Thương Huyền e ấp giống như nụ hoa nhỏ đóng chặt không muốn để cho thứ to lớn dọa người kia xông vào, hắn cũng chẳng buồn bận tâm. Một tay vẫn nắm chặt cổ tay của y đến hằn đỏ, tay còn lại nhanh chóng đưa xuống eo nhỏ giữ lấy, hông hắn lấy chút lực liền như đóng cọc mà đẩy mạnh về phía trước.

Hoa huyệt đang khép bị bắt ép mở lớn ngênh đón cự vật hung bạo giã vào, trong nháy mắt đã bị căng ra đến cực hạn. Diệp Lăng Quân điên cuồng ghì mạnh lấy Thương Huyền đâm vào. Không có bước dạo đầu, hiển nhiên chỉ sau hai phát đã chảy ra thứ dịch chua xót màu đỏ tươi, tí tách lan ra hai bên cánh hoa rồi nhỏ từng giọt xuống đất.

"A- ư... Đau, k-khô-ng.... AAAH!! Dừng l-ại......!! Hức...."

Diệp Lăng Quân như phát điên khi nghe những lời rêи ɾỉ của y, hắn càng cuồng nộ thúc từng cú từng cú như trời giáng xuống nơi yếu huyệt mềm mại kia, cảm nhận lại cảm giác thư sướиɠ bóp chặt của huyệt đạo nghênh đón mình.

Người Thương Huyền nhũn ra trong từng cú thúc của hắn, y chỉ còn cảm nhận được những đau đớn đánh vào đại não cùng mong muốn được lập tức rơi vào hôn mê để có thể thoát khỏi những dày vò nhục nhã này.

"Thương nhi! Thương nhi!! Lần này trẫm sẽ không tin lời ngươi nói nữa đâu. Trẫm.."

Diệp Lăng Quân si đắm nhìn gương mặt đổ đầy mồ hôi do đau đớn cùng đôi mắt đã sắp dại đi, hắn hai tay ôm chặt lấy y mà luận động. Tựa đầu giữa hõm cổ y, miệng hắn không ngừng lặp đi lặp lại từng lời.

"Nói yêu trẫm, Thương nhi. Nói ngươi sẽ sinh con của chúng ta. Nói đi!"

"Ngoan, Thương nhi. Ngươi sẽ phải sinh hài tử cho trẫm."

".....ah... Ha... Không-- Ức...!! Ta.... Hức ....không mà......" Thương Huyền nức nở.

Hắn liên tục gặm cắn lên người y, để lại từng dấu răng nhuốm máu đầy đau đớn khiến y gào thét đến lạc giọng. Hắn muốn y hôm nay và cả những ngày sau nữa đều phải nhớ, những dấu vết này sẽ sớm khắc sâu vào da thịt y. Đó là minh chứng rằng y thuộc về hắn.

Hạ thân Diệp Lăng Quân có máu bôi trơn, một lúc sau đã có thể thuận tiện ra vào trong hoa huyệt Thương Huyền, hắn vẫn đang tìm kiếm một nơi quan trọng để kết thúc cuộc hoan ái này.

Ghim lấy chiếc cằm nhỏ của y, hắn đưa mắt nhìn cánh môi đang khép mở rêи ɾỉ mọng nước kia, thầm nuốt ực một tiếng rồi hôn xuống. Thương Huyền trong lúc mê sảng bỗng nhận ra miệng mình bị xâm chiếm, y giãy dụa cựa quậy muốn thoát khỏi cái hôn sâu của hắn, tóc bỗng bị kéo giật ra sau thật mạnh. Vừa chịu đựng cơn tê buốt da đầu, vừa cảm giác dưới bụng mình đang vô cùng đau xót trướng lên như sắp bị xé toạc, nước mắt y lại càng vô thức chảy ra nhoè đi cả tầm nhìn.

Rời khỏi nụ hôn mạnh bạo ấy cũng là một lúc sau đó. Diệp Lăng Quân thoả mãn hình hai cánh môi Thương Huyền đã sưng đỏ lên như thứ quả mọng nước ngọt ngào, ôn nhu lặp lại.

"Ngươi sẽ sinh con cho trẫm mà, phải không?"

"Ư....ức ....hưʍ." y mím môi, nghe thấy những lời đó liền liều mạng lắc đầu dù bản thân vẫn còn đang trong tình trạng chịu dày vò dưới thân hắn.

Nhìn thái độ của y kịch liệt từ chối như thế khiến Diệp Lăng Quân trong giây lát không thể kiềm chế được lửa giận cùng ghen tuông đố kị trong lòng đối với kẻ đã chết kia. Hắn bất ngờ thẳng tay giáng xuống mặt y một cái tát đau điếng.

"Chát!"

"Chát!"

Lại một tiếng nữa vang lên.

Chát!

Chát!

Chát!

Hắn cứ liên tục liên tục nhìn chằm chằm vào y không chớp mắt, tay hắn giáng xuống từng cái, từng cái tát không thương tiếc. Hạ thân hắn vẫn không ngừng di chuyển, đâm vào rút ra rồi lại lặp lại một vòng như thế. Cung khẩu cũng sớm đã bị cạy mở tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ lớn mài lên chua xót.

Tay hắn rát lên, khuôn mặt Thương Huyền cũng bị tát đến lệch sang một phía, má y đỏ ửng hằn từng dấu tay to lớn, khoé miệng chảy máu dính bê bết. Bị đánh đến bất động chỉ còn biết run rẩy khe khẽ chịu đựng xỏ xuyên của người đang đày đọa mình.

Hắn hài lòng nhìn y ngoan ngoãn nửa ngồi nửa nằm im lặng dưới thân mình, mau chóng ôm lấy thân thể mới đó đã đầy thương tích vào lòng âu yếm. Hông hắn liên tục thúc vào, thúc vào sâu hơn nữa, khiến bụng y gồ lên hình dáng cự vật khủng bố của mình.

Qua chiếc bụng nhỏ với tay y sờ lên dươиɠ ѵậŧ còn đang chôn sâu trong tử ©υиɠ Thương Huyền, Diệp Lăng Quân phấn khích nói:

"Thương nhi, nơi này từ giờ sẽ chứa đựng hài tử của trẫm và ngươi. Ngươi vui chứ?"

"....."

Nhìn y ngây người vì chưa thoát khỏi chấn động vừa rồi, hắn cũng chỉ khẽ cười hôn chụt chụt lên miệng y, liếʍ đi những vết máu tanh dính trên đó, ngược lại hạ thân lại tiếp tục thúc hơn vài chục cú nữa.

"A..."

"Ức......hư-...ngh....nn..."

Phụt!

Miệng hai người không rời cho đến khi Thương Huyền rùng mình cảm nhận được sức nóng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ trực tiếp đổ sâu vào nơi bụng mình, nhiều đến như muốn đầy ắp, như sắp trào ra khỏi chiếc bụng nhỏ xíu của y.

Y chẳng đủ nhận thức để ý xem bản thân nãy giờ đang ở trong hoàn cảnh nào nữa rồi. Vừa đạt đến cao trào khi bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót vào đến căng trướng, y cũng mệt mỏi mà ngất đi trong vòng tay to lớn còn đang ôm trọn lấy mình của Diệp Lăng Quân.....