Chương 18+: Ta yêu em!

Phùng Du như không dám tin vào những gì mình vừa nghe, hiển nhiên bản thân đang cảm thấy kinh ngạc không nói lên lời.

"Chàng đừng hoảng..!!" Thương Huyền đứng bên cạnh đang đốt thêm củi kho cá liền nhanh chóng ngó nam nhân trấn an.

"Không phải, sao lại..... Vậy là phụ hoàng cùng huynh đệ tỉ muội em đã bán em cho hoàng đế sao ư. Ta không hiểu... Tại sao em lại dễ dàng để yên cho họ làm vậy. Tại sao không tìm cách bỏ trốn? Em không có hậu thuẫn sao.."

Đường đường là một hoàng tử nhưng lại bị khống chế ép buộc đem làm cống phẩm cũng không thể làm gì được. Có chăng là khi ấy tiểu Huyền đã tuyệt vọng đến mức nào. Phùng Du đau lòng nghĩ.

"A... Dù sao ở đó ngoài mẫu thân, những kẻ còn lại cũng chỉ như gà bay chó sủa hiểu được tiếng người. Đi đâu cũng là vậy, chẳng bằng ta sớm rời khỏi đó, bây giờ mới gặp được chàng không phải sao?" Y thích thú cười lớn nhìn nam nhân, đoạn nói tiếp.

"Mẫu thân không còn nữa, nhưng ta cũng không cảm thấy buồn như trước. Hiện tại ta còn có lang quân đại nhân ở bên cạnh rồi. Ha ha!!"

Thương Huyền lời nói ra nhẹ nhàng như thể đang kể không phải câu chuyện của chính mình, nhưng chẳng phải chỉ đang cố che đi sự yếu mềm thương tổn trực chờ oà khóc nơi khóe mắt kia sao. Cảm giác không còn người thân bên cạnh, Phùng Du cũng là người hiểu rõ nhất.

Số phận trớ trêu chẳng hiểu sao lại dễ dàng gắn kết hai con người với nhiều thiếu xót trong trái tim lại. Là muốn họ ở bên cạnh bù trừ cho nhau, hay muốn họ cùng nhau ôm những khoảng trống vô hình mà tan vỡ đây.

"Nương tử..." Nam nhân khẽ gọi.

Hai tiếng nương tử này cho dù có nghe đi nghe lại cả ngày, Thương Huyền cũng nhất thời cảm giác không thể thích nghi được mà ngượng đến đỏ bừng tai lên. Y bĩu môi quay sang đáp.

"Này nhé, gọi ít thôi. Người ta đau tim đấy."

Phùng Du nhìn y ôn nhu, dang hai tay ra như gà mẹ hướng Thương Huyền.

"Lại đây, lang quân an ủi em một chút."

Nhìn thấy vòng tay to lớn đang chào đón mình, trong lòng y bất chợt mềm nhũn như một bãi nước xuân, rất vui lòng bước tới chẳng màng đến còn đang dở việc mà nhanh chóng sà vào l*иg ngực ấm áp của nam nhân.

Mới đầu cũng chỉ là động chạm thân mật đơn thuần, nhưng sau đó một lúc hai người càng dây dưa lại càng như muốn hãm sâu vào nhau, cuốn lấy nhau không dứt.

Môi lưỡi đưa đẩy trong khoang miệng ngọt lịm mê người, Phùng Du cố giữ lại một chút lí trí đem Thương Huyền nhấc bổng lên đi tới ngoài cửa lớn.

"Ah... Ch--chàng định làm gì...." Y giật mình khó hiểu hành động của nam nhân, đồng thời ngại ngùng muỗn giãy xuống nhưng lại bị nam nhân một tay hữu lực ôm gọn lấy eo.

"Đừng nháo, đóng cửa xong rồi chúng ta vào phòng. Nhé?"

"Khoan đã, người ta khi nãy chưa sạch... Ta đi tắm trước." Thương Huyền nghe đến chuyện vào phòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi. Không phải vì y ghét chung đυ.ng với nam nhân, mà chẳng qua là y không biết đối phó thế nào với cơ thể mình.

Cái nơi đáng xấu hổ kia, đáng ra không nên có trên người y. Nếu không, khi Phùng Du nhìn thấy liền sẽ cảm thấy thế nào.

Từ đầu khi kể về bản thân, y đã luôn giấu nhẹm không để Phùng Du biết được bản thân mình là một song nhi. Bởi vì y thực sợ hãi. Chàng sẽ ghê tởm y là một kẻ bất nam bất nữ, hay sẽ lăng mạ hạ nhục y. Hay... Sẽ giống người kia xem y như một nữ nhân cống phẩm để chơi đùa thoả mãn sự thích thú nhất thời.

Nhớ lại chỉ càng làm y cảm thấy tủi hổ, lo lắng cùng bối rồi mà vô thức cắn chặt môi đến đỏ lên cũng không hề để ý rằng nam nhân đã nhìn thấy hành động lúng túng của mình.

Phùng Du chỉ đơn giản nghĩ chẳng qua là y ngại ngùng không biết phải làm sao. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên có hai nam nhân ăn nằm với nhau, liền cẩn trọng xoa đầu y.

"Nếu cảm thấy khó chịu quá, chúng ta cứ từ từ làm quen. Không cần miễn cưỡng chính mình."

Nhận ra nam nhân đang có ý an ủi mình, tuy rằng Thương Huyền rất vui, nhưng cho dù không có lần này, thì chắc chắn vẫn sẽ còn những lần sau, sau đó nữa. Y cuối cùng vẫn là chẳng thể cứ như vậy trốn tránh được mãi.

Đắn đo một hồi lâu, Thương Huyền đành dè dặt với tay Phùng Du, nói.

"Phùng Du, nếu ta là một kẻ dị dạng, chàng có còn yêu ta nữa không?"

Nhìn biểu cảm e dè lo được lo mất của y, Phùng Du tuy khó hiểu nhưng cũng lập tức trả lời ngay.

"Cả đời ta bây giờ là của em. Không yêu em, ta còn có thể yêu ai được chứ."

Phùng Du dịu dàng đặt một nụ hôn lên khoé mắt đã đỏ của y, dịu dàng ôm y vào trong lòng vỗ về như một đứa trẻ nhỏ. Nghe được lời nam nhân nói, y cũng cảm thấy nhẹ lòng một chút. Ai bảo y chính là có lòng tin tuyệt đối vào người này chứ.

"Chúng ta cùng nhau tắm trước được không..." Y nhìn Phùng Du, ánh mắt như mèo nhỏ tội nghiệp mà đưa ra thỉnh cầu.

Ánh mắt này tựa móng vuốt khẽ cào vào l*иg ngực Phùng Du, khiến nam nhân cả người nhộn nhạo như có lửa, bật cười bế bổng y lên nói.

"Được, chúng ta cùng nhau..."

.

Trong phòng tắm, chưa đợi Phùng Du cởϊ qυầи áo, Thương Huyền đã đem cả người lột sạch, chỉ chừa lại một nửa vạt áo ngoài quấn trước ngực che đến đùi mình.

Phùng Du nhìn cơ thể trắng trẻo thon dài xinh đẹp thấp thoáng trong làn hơi nước mà thầm nuốt nước bọt, nhìn đến đỏ cả mắt. Trái lại, Thương Huyền vẫn một mực đứng im tại chỗ, y dường như không có ý định đem vạt áo kia cởi ra thêm nữa.

"Mau lại đây tắm kẻo lạnh, tiểu Huyền."

Phùng Du gọi, y mới hoàn hồn ngẩng đầu lên nhìn. Toàn thân nam nhân săn chắc lộ ra trước mắt khiến y càng thêm ngượng ngùng. Lại không ngừng được tâm trí nhớ về hình ảnh người kia tại suối ôn tuyền khi đó, vội vàng lắc đầu chau mày khó chịu. Y hít sâu một hơi, cất giọng.

"Phùng Du, ta không muốn phải giấu chàng thêm nữa. Ta không làm được..."

Lời vừa dứt, vạt áo choàng trên người y cũng rơi xuống đất, để lộ ra cảnh xuân phơi bày thật rõ ràng dưới hai con mắt cả kinh của nam nhân.

Phùng Du lần thứ hai kinh ngạc không nói lên lời. Đột nhiên trong đầu như thôi thúc nam nhân tiến đến gần y, muốn xem cho thật rõ thứ mình vừa nhìn thấy có phải chăng là thật.

Tay vừa giơ ra trước không trung đã khiến Thương Huyền sợ hãi nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt không kìm được nhỏ xuống.

"Ta... Ta không phải người bình thường, ta rất kì lạ.... Xin lỗi..... Ư....hức...."

"Không kì lạ chút nào. Tiểu Huyền là tiểu Huyền. Trong mắt ta, bất kể là điểm nào cũng thực xinh đẹp động lòng người."

Phùng Du tiến thêm một bước, trực tiếp ôm trọn Thương Huyền vào lòng. Da thịt nóng bỏng tiếp xúc với nhau đê mê chẳng muốn rời khỏi.

Phùng Du đợi dỗ dành khiến Thương Huyền bình ổn trở lại, rồi mới nhẹ nhàng bế y đặt vào trong bồn tắm bằng gỗ lớn, ánh mắt thâm tình nhìn y có biết bao nhiêu yêu thương sủng nịch.

"Cho phép ta nhé?"

"Ưʍ..." Y xấu hổ gật đầu.

Nhận được sự đồng ý của đối phương, nam nhân mới dần dần nắm lấy đùi y tách mở, đem một ngón tay chen vào giữa đùi xoa lên đoá hoa xinh đẹp e ấp kia.

Bị đột ngột động chạm vào nơi đó, cả người Thương Huyền như có luồng điện chạy qua, y thoáng rùng mình ôm chặt lấy bả vai Phùng Du.

"Ra đây là điều mà em vẫn luôn lo lắng không dám cho ta biết, nên mới nỗ lực khổ sở giấu kĩ đến như vậy.... Bây giờ thì không sao nữa rồi. Ngoan, ngoan."

Phùng Du một bên an ủi, một bên ôn nhu chạm vào kí©h thí©ɧ nhẹ nhàng nơi tư mật, muốn dẫn dắt Thương Huyền chìm dần vào kɧoáı ©ảʍ nam nhân tạo ra.

Hoa huyệt bị bàn tay thô ráp xoa nắn đùa bỡn một lúc đã mềm yếu run rẩy chảy một chút mật trong suốt lên tay nam nhân, hai cánh hoa theo hơi thở gấp gáp của chủ nhân nó mà mấp máy hé mở trước mắt Phùng Du.

Thấy mĩ nhân trong lòng đã giảm bớt căng thẳng, Phùng Du mới bắt đầu khẽ luồn một ngón tay vào trong huyệt động mê người của y, đồng thời tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà vuốt ve tiểu hoa hành hồng hào xinh xắn đang bán ngẩng đầu, một chút dịch trắng bạch theo từng chuyển động đùa bỡn của nam nhân mà nhiễu ra làn nước.

"Ưʍ....a a aa..... Đừng động.....hức.."

Thương Huyền là lần đầu tiên được người khác chạm đến hoa hành của chính mình, không khỏi cảm thấy lạ lẫm mà nấc lên vài tiếng rêи ɾỉ. Trước kia khi bị Diệp Lăng Quân bạo áp dưới thân, hắn cũng cảm thấy chán ghét nơi đó mà chưa từng động qua. Nay những chỗ nhạy cảm trên người đều được nam nhân trước mặt tỉ mỉ trượt tới du ngoạn, khiến toàn thân y dường như trở nên nhạy cảm vô cùng.

Phùng Du nhìn khuôn mặt mê loạn của nương tử nhà mình, mỉm cười ranh mãnh đột ngột thả tay đang tuốt lộng hoa hành y mà chuyển qua nâng lấy thắt lưng thon bế xốc y ngồi lên đùi. Ngón tay nằm trong huyệt động khi nãy vì cơn chấn động mà đi vào sâu thêm một chút, bị tầng tầng lớp lớp mị thịt ấm áp bao phủ lấy, mυ"ŧ mát đến thật chặt.

Thương Huyền ánh mắt ngập nước nhìn Phùng Du, lắc đầu nguây nguẩy: "Hức.... Bên dưới khó chịu..."

"Ngoan nào, nếu không mở rộng lát nữa làm sẽ đau."

Nam nhân nói rồi cúi đầu hôn cắn nhẹ lên xương quai xanh y, lại hôn dần xuống hai khoả hồng đậu nhú lên nhấp nhô phập phồng trước mắt mình, liếʍ mυ"ŧ như một đứa trẻ.

Âm thanh lép nhép vang lên ngày một rõ. Dưới thân Thương Huyền bây giờ đã ngậm đến ba ngón tay của nam nhân, bụng y có chút căng trướng ưm a rêи ɾỉ không rõ tiếng, lại trưng ánh mắt mèo con tội nghiệp ra nhìn nam nhân như thể muốn từ bỏ.

Từ lúc cùng y trong bồn tắm đến giờ, côn ŧᏂịŧ Phùng Du vẫn luôn trong tình trạng hưng phấn phừng phừng giương cao, nhưng vì không muốn tổn thương Thương Huyền nên mới luôn ẩn nhẫn du͙© vọиɠ mà khuếch trương cho y. Vậy mà mèo nhỏ này lại bày ra vẻ mặt câu nhân dụ hoặc như thế, chẳng phải là muốn nam nhân dục hoả bức người đè y ra thao lạn ngay tại đây sao.

"Tắm đủ rồi. Tới công chuyện khác nào, nương tử à."

Một tia nhẫn nại cuối cùng cũng bị dựt đứt, Phùng Du lập tức ôm eo Thương Huyền đứng dậy khiến y cả kinh mà quấn chặt hai chân lên hông nam nhân khăng khăng không chịu tách rời, cả hai cơ thể cứ thế dính chặt lấy nhau ướŧ áŧ lộ ra khỏi mặt nước. Bầu không khí thoáng chốc đã tràn đầy sắc phong tình.

Phùng Du sảng khoái nhìn hành động của y, yêu chiều vuốt ve mơn trớn cơ thể mềm mại rồi nâng hai cánh mông đào ôm trọn trong tay mình, thuận tiện đem y lọt thỏn trong lòng mà đảo bước tới giường.

Vừa đặt Thương Huyền xuống giường, cả hai đã lập tức môi lưỡi dây dưa. Phùng Du chiếm thế thượng phong bắt lấy cánh môi kiều diễm của y mà chăm chú cắи ʍút̼, rồi lại cạy mở khuôn miệng đáng yêu công phá vào cuốn lấy chiếc lưỡi mèo đang cố trốn chạy, không để y kịp thời né tránh.

Tới khi sắp hết dưỡng khí, nam nhân mới luyến tiếc buông ra, hai cánh môi hồng nhuận lúc này đã bị gặm cắn đến sưng đỏ xung huyết, khiến y cả miệng đều tê dại đi như không còn là của mình nữa. Y liếc mắt nam nhân, hừ lạnh một cái.

"Lần sau không được hôn quá mười giây, bằng không chàng đừng hôn nữa."

Biết người yêu đang hờn dỗi, Phùng Du liền ngay lập tức áp tới người y hôn loạn, không đợi y kịp phản ứng đã gác hai chân y lên vai chính mình, đem toàn bộ hông y nhấc ngược lên trên, để lộ ra toàn bộ cảnh xuân phơi phới.

"Em càng không cho, vậy ta sẽ làm tới khi em chịu từ bỏ mới ngoan."

Nói rồi, Phùng Du ôm hai đùi trắng của Thương Huyền tách ra thêm rộng, cúi đầu hôn lướt lên hoa huyệt cùng hoa hành của y, sau đó thọc lưỡi liếʍ vào mị thịt mấp máy đỏ hồng đang lấp lánh phun nước ấy.

"Ah... Không, đừng mà.... Nơi đó bẩn....ức...."

Thương Huyền giật nảy người muốn với tay đẩy nam nhân ra khỏi, nhưng trái lại bị nam nhân một tay túm lấy cả hai tay mình treo lên chế ngự trước đỉnh đầu.

Phùng Du ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xấu hổ của người thương cũng đành đặt hai chân y xuống bên hông mình, lại thâm tình nhìn y, dịu dàng nói.

"Không có bẩn, đều sạch. Nơi này sớm sẽ hoài sinh hài tử của chúng ta, không hề bẩn một chút nào, tiểu Huyền à."

Trong tim Thương Huyền chẳng hiểu sao có chút nhói, nhưng nhất thời lại biến mất, thay vào đó là một thứ hạnh phúc khó tả. Y không nhịn được mà mí mắt run run.

Phùng Du thấy thế liền cả hai tay ôm chầm lấy y, vỗ về. Tuy không rõ y đã từng trải qua những bất công gì, nhưng nam nhân trong lòng thật sự mong muốn được thương y, bù đắp cho y tất cả những nỗi đau đó cả đời này.

Thương Huyền nửa ngồi lên hạ thân Phùng Du, thân nhiệt nam nhân nóng bừng như lửa đốt, y cũng loáng thoáng cảm thấy nam nhân sắp đến giới hạn rồi.

Eo khẽ hạ xuống một chút rồi lại một chút, đến khi chạm tới qυყ đầυ nóng bỏng căng cứng phía dưới, bên trong hoa huyệt khẽ rùng mình thả ra một đạo nước trong suốt. Y cắn răng, nhắm mắt trực tiếp ngồi hẳn xuống, cả cây gậy thịt thô to nóng rẫy một đường thúc lên đâm thẳng tới điểm mẫn cảm sâu trong lỗ huyệt, Thương Huyền run rẩy hét lên đến chói tai.

Cho dù đã được khuếch trương, nhưng so với cự vật của Phùng Du vẫn chẳng hề thấm vào đâu, vả lại do sự hấp tấp vội vàng của y mới khiến cho bụng dưới bây giờ quặn trướng lên như thế này.

"Ah, không sao. Ổn rồi.... sẽ không đau nữa. Ngoan, ngoan a."

Phùng Du qua cú dập đột ngột của Thương Huyền cũng đủ biết y đang cố gắng ra sao, nhưng y đồng thời cũng đã khiến bản thân chính mình bị đau, nên đành lần nữa vuốt ve an ủi bé mèo nhỏ.

Động tác của nam nhân rất nhẹ nhàng, rất nhanh đã khiến cả cơ thể y dược thả lỏng, giải toả bớt cơn đau tập trung nơi bụng dưới.

Qua gần một khắc, cuối cùng Phùng Du cũng có thể trong người y đưa đẩy côn ŧᏂịŧ của mình một chút, khiến người trong lòng hừ nhẹ vài tiếng thoải mái.

Hai tay vẫn tiếp tục công việc vuốt ve những điểm nhạy cảm của y, thân dưới lại dễ dàng luận động hơn. Miệng nhỏ Thương Huyền không ngừng thở dốc.

Trong căn phòng giờ đây chỉ còn những tiếng nhóp nhép ọp ọp vang lên cùng tiếng rêи ɾỉ vụn vặt thoả mãn của cả hai. Âm thanh lọt vào tai khiến người khác động tình, du͙© vọиɠ ái muội nhuốm đầy trong không khí.

"Mau.... Mau cắm vào sâu nữa....ư... Ta muốn......nn.." Thương Huyền gục đầu tựa lên vai Phùng Du, cất giọng nỉ non.

Mắt y đã mờ đi vì du͙© vọиɠ, bây giờ trong tâm trí chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ tuyệt đối mà người đàn ông trước mặt mang đến. Người đã luôn đối y ôn nhu, xem y là tất cả mà nâng niu chiều chuộng.

Nam nhân cười, hôn lêи đỉиɦ đầu Thương Huyền, bên dưới hông rắn chắc mạnh mẽ luận động thúc vào sâu hơn, thoả mãn mong cầu của người mình yêu.

Côn ŧᏂịŧ theo từng cú thúc cứ thế nhích vào ngày một sâu, cho tới khi vô tình chạm vào một động nhỏ ướŧ áŧ mềm xốp đang ngứa ngáy trong bụng Thương Huyền khiến y tê dại.

"Aa....A a.... Haa....ưʍ....Thích, thích lắm..." Thương Huyền chìm trong cảm giác căng trướng nỏng bỏng khuấy đảo đến tận sâu giữa bụng mình, cảm nhận loại xúc cảm tự nguyện chân chính.

Phùng Du ở vành tai đang đỏ ửng của y vui sướиɠ khẽ gặm cắn, thủ thỉ lời mật đường da diết như thể muốn bày tỏ cho thật rõ tấm lòng mình, đồng thời sợ hãi y chưa từng hiểu.

"Ta yêu em! Yêu em nhiều lắm..."