Chương 9:

Tạm biệtChia tay với cô nàng Mộc Lan xinh đẹp, Gryp cưỡi xe ra khỏi khu phố và mất hút vào trong màn đêm. Hắn băng băng dạo qua hết chỗ này đến chỗ khác trong thành phố Rose. Ở hành tinh này có đầy đủ trăng sao vào ban đêm, mặt trời vào ban ngày y như ở Trái Đất. Gryp không hiểu vì sao lại như vậy và hắn cũng không mấy quan tâm điều đó. Chỉ có một điều trong đầu hắn đang cảm thấy hiện tại là “Đẹp!”. Hành tinh này quá đẹp, đúng y như Oanh lúc trước đã nói với hắn.

Cả thành phố sáng rực lên bởi ánh đèn đường, ánh đèn từ những nhà cao ốc và đặc biệt, có thể gọi là những “Kì Quan” vĩ đại nhất trên Crypton – Cổng sáng dịch chuyển. Ban ngày trời sáng có thể chỉ thấy mờ mờ nhưng vào ban đêm, những cổng dịch chuyển có dạng cột sáng thẳng đứng xuyên mây giữa không trung tạo nên một khung cảnh như có chúa giáng trần vậy. Hàng chục cột sáng lớn như vậy rải rác khắp nơi tạo nên một khung cảnh ban đêm vô cùng hoành tráng.

Gryp đã nhận ra giá trị của đồng tiền ở nơi đây, hắn cũng biết ví mình có giới hạn nên không dám thuê nhà nghỉ mà phi thẳng ra… gầm cầu trải thảm, trùm chăn ngủ như một vô gia cư đích thực. Mà về lý thuyết hắn đích thực là vô gia cư mà.

Dòng sông ở đây êm đềm, trong xanh và thơ mộng phản chiếu lại một cách tuyệt đẹp hình ảnh phía trên. Gió thổi hơi nước lên mát rượi làm Gryp cảm thấy dễ chịu vô cùng. Hắn không thể tìm được cảm giác trong lành như thế này khi xưa. Mỉm cười hạnh phúc, Gryp chìm dần vào trong giấc ngủ.

Đúng lúc này, hệ điều hành WD của hắn bắt đầu tự cập nhật và cải tiến thành một phiên bản mới. Một ô hiển thị thông tin xuất hiện và một thông báo có nội dung: “Hoàn thành cập nhật! Tùy chọn “Lưu Trữ Lưu Lượng” đã được mở khóa, lưu lượng hiện tại của bạn là 1 Terabyte!” …

Ngày hôm sau, Gryp lại mò tới quán mộc để tìm gặp Mộc Lan. Hắn đến quán vào buổi trưa nên khá vắng vẻ. Bước vào quán, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là cảnh một tên con trai khá cao ráo và ưa nhìn, ăn mặc sang trọng đang đứng nói chuyện với Mộc Miên. Vẻ mặt hắn trông có vẻ đang rất lo lắng (hoặc giả vờ lo lắng) trong khi miên lại có vẻ ngại ngùng như chỉ muốn kết thúc cuộc trò chuyện ấy càng sớm càng tốt. Gã thanh niên đó chính là Jun, một trong tứ đại thiếu gia của 4 gia tộc giàu có bậc nhất ở Rose, hắn nảy sinh tình cảm đặc biệt đối với Mộc Miên nên tới để hỏi han cô nàng về vụ hôm qua.

- Tại sao em không gọi cho anh?

- Dạ?!… em không sao thật mà! Anh thấy không? – Miên chỉ tay lên mặt nàng để làm chứng.

- Không sao lần này chớ còn lần khác có sao đấy! Ít gì cũng phải gọi điện báo cho anh chứ!

- Hix… em tự lo được mà – Miên trả lời

- Được nhưng mà con gái không nên bạo lực như vậy! Em thừa biết là chỉ cần em gọi một cuộc thôi là anh san phẳng cả cái phố chuối cũng được… - Tên Jun chày cối

- Em…

Miên ngập ngừng, vẻ mặt khá bối rối không phải vì mệt mỏi với tên Jun mà là bởi vì Nàng ta đã trông thấy Gryp bước vào quán. Vừa trông thấy hắn là Miên ngay lập tức bối rối thấy rõ.Từ buổi chiều hôm qua đến giờ, chứng kiến cái phong thái ngạo nghễ, hoang dại mà mạnh mẽ của Gryp cộng thêm với việc được hắn giúp đỡ trong lúc gần kiệt sức đã làm cho nàng có một cảm giác ngưỡng mộ sâu sắc. Sau khi cùng đám bạn lủi vào trong tắm rửa, chăm sóc vết thương thì Miên đã lẳng lặng đứng từ phía trong mà nhìn lén ra phía hắn, trong lòng nàng lúc đó rộn ràng khó tả.

Đến hôm nay, khi trông thấy hắn thì Miên ngay lập tức từ cọp hóa mèo, đầu óc bối rối không biết phải làm sao. Gryp vô tình đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nàng thì hắn liền thấy trong thoáng chốc, miên cũng nhìn vào mắt hắn nhưng nhanh chóng đỏ mặt nhìn xuống vẻ thoáng ngượng ngùng. Đối với kinh nghiệm tình trường dày dạn của tên Gryp, hắn biết thừa chuyện gì đang xảy ra. Mỉm cười với nụ cười của kẻ đắc thắng, Gryp thầm ủ mưu cua gái trong đầu: “Thấy rồi nha cưng! Chết với anh nhen bé!” . Gryp bước đến, bỏ qua tên Jun và nói chuyện với Miên:

- Chào cưng hôm nay khỏe không? Chị Lan đâu?

- Hơ… À dạ… dạ chị Lan nay có việc ở ngoài! Nay em coi quán… - Miên ấp úng, mặt thoáng đỏ mà không thể kiềm chế được.

- À vậy à? Vậy lấy cho anh ly trà xanh nóng với mấy cái bánh ăn lai rai đi!

- Bánh gì đây anh?

- Em lựa giùm anh đi!

- Dạ… bánh cốm nhé anh! Uống với trà xanh ngon lắm..

- Ok em! - Gryp cười rồi ngồi vào bàn quầy.

Miên chạy vào trong quầy rồi lấy bánh và pha trà cho Gryp, để lại tên Jun đứng đó ngẩn người ra. Vẻ mặt hắn có vẻ khá cay khi nhìn thấy Gryp. Hắn ngay lập tức đoán ra kẻ đã giành mất cái cơ hội được làm anh hùng cứu mý nhân của hắn chính là tên này. Bực dọc nhưng trước mặt người đẹp không biết phải làm sao. Hắn cay lắm nhưng cũng bước lại bàn quầy ở vị trí cách xa Gryp, hắn cũng gọi đồ uống: “Miên lấy cho anh ly café đen!”

Không khí ở khu vực quầy hiện tại là vô cùng khó tả. Mộc miên thì ngượng ngùng ra mặt trước tên Gryp. Mà hắn thì thỉnh thoảng lại nhìn nàng cười với ánh mắt gian manh và cũng chả thèm nói câu nào. Jun thì trong tròng nổi cơn ghen âm ỉ mà lại chả dám hó hé gì trước mặt Miên. Chỉ có một mình Gryp là hả hê ngồi vừa uống trà, vừa thong thả thưởng thức bánh. Trong đầu hắn bắt đầu vẽ ra một đống chiêu trò để cưa cẩm thử em Miên vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu này. Ấn tượng ban đầu khá tốt chính là một lợi thế tuyệt vời để hắn chiếm được trái tim của người đẹp.

Ngồi được một lúc có vẻ như không chịu nổi nhiệt, Jun đứng dậy chào Miên và bước ra khỏi quán. Lúc này Gryp cũng ăn xong phần bánh của mình, hắn nhìn Miên rồi lên tiếng:

- Hôm qua giờ không nói chuyện gì nhiều với em…

- Hở… nói… nói chuyện gì cơ?

- Haha tám chơi thôi…

- À… vậy hả?- Miên gật đầu

- Anh nhờ một việc được không?

- Việc gì ạ?

- Cho anh… Tắm nhờ 1 cái được không?

- Dạ? Ơ… dạ được! Anh đi vào trong nhé! – Miên ngạc nhiên.

- Ok thank em!

Gryp giở ba lô ra lấy một bộ trong đống đồ hắn mới mua hồi sáng. Sau đó hắn đi theo hướng Miên hướng dẫn để tắm rửa. Khi Gryp vừa bước đến cửa phòng tắm, như chợt nhớ ra gì đó, Miên chạy vội lại và nói: “đợi… đợi đã! Từ từ vào…!” . Gryp ngạc nhiên hỏi lại: “Hả? sao thế?” nhưng vẫn tránh chỗ để Miên chạy thẳng một mạch vào phòng tắm trước. Một lúc sau cô nàng bước ra với vẻ mặt đỏ bừng bừng, tay giấu diếm thứ gì đó phía sau lưng, ngập ngừng lên tiếng:

- X… xong rồi! Anh tắm đi! – Nói xong cô nàng lập tức ù té chạy

- Cái gì vậy? Chip à?

- Agggg! – Miên trừng mắt gào lên xấu hổ.

- Há há! – Gryp vừa cười khoái chí vừa phi luôn vào phòng tắm đóng cửa lại.

Tuy tỏ ra khá là ngạc nhiên trước tên con trai kì lạ này, Miên vẫn bị nét hoang dại của hắn cuốn hút một cách lạ thường. Cô nàng chưa từng gặp được ai có cá tính mạnh mẽ như hắn, và lại còn xuất hiện đúng lúc lúc cô cần giúp đỡ nhất nữa. Tất cả những điều đó đã khiến trong lòng Miên nảy sinh thiện cảm với Gryp.

Sau khi tắm xong, Gryp bước ra. Vừa trông thấy hắn Miên ngay lập tức tỏ ra bối rối, nét mặt xinh xắn của nàng tỏ ra vô cùng đáng yêu làm tên Gryp trông thấy mà cũng phải thầm ngất ngây trong lòng. Gryp thấy nàng ta như đang ngại ngùng muốn nói gì đó nên lên tiếng hỏi trước:

- Hình như em có gì muốn nói với anh thì phải?

- … - Miên cắn môi ngại ngùng.

- Chuyện gì vậy? Không có gì thì anh… - Gryp chưa nói hết câu thì Miên lên tiếng.

- Cảm… cảm ơn anh!... Hôm qua…

- À chuyện đó hả? Haha anh thấy ngứa tay nên vào giúp á mà…

- Nh… nhưng Mai bạn em nó đánh anh trước… Mà anh vẫn giúp đỡ bọn em…

- Haha… Anh giúp vì tụi em là con gái mà…

- Dạ… - Miên mỉm cười.

- Bé bạn em tên Mai à?

- Dạ… – Miên gật đầu – Nó cũng xấu hổ lắm, vì đã lỡ đánh anh!

- Haha không sao! Bữa nào anh mời tụi em đi ăn nhé! Coi như là làm quen…

- … - Miên mỉm cười gật đầu.

Chào tạm biệt Miên, Gryp tiếp tục phóng xe ra ngoài phố để dò hỏi thông tin về Vy. Thế nhưng, ở một thành có diện tích lớn như Rose thì việc tìm kiếm là hoàn toàn không hề đơn giản một chút nào. Suốt một tuần trời tìm kiếm ở khu khố Mộc nhưng vô vọng, Gryp quyết định di chuyển lên khu vực phía Bắc để tiếp tục tìm kiếm.

Khu phía Bắc là khu của người Hoa tập trung sinh sống, nơi đây cũng tồn tại một băng đảng đang quản lý, tồn tại dưới danh nghĩa một võ đường với hàng trăm võ sinh khác nhau. Thủ lĩnh của băng phố Hoa là một gã có cái tên Ba Tàu. Vừa tiến vào địa phận của khu phía Bắc, xui xẻo thế nào Gryp lại đυ.ng ngay một nhóm 3-4 võ sinh của môn phái này đứng chắn ngay giữa một con đường khá vắng nhưng hẹp. Những tên này ngang nhiên ngồi chiễm chệ ngay giữa đường khiến Gryp cảm thấy khá ngứa mắt. Tuy nhiên, hắn không quay đầu lại mà nghĩ thầm: “Để hỏi thử bọn này xem có thông tin gì không!”.

Nhưng tiếng pô xe của Gryp đã làm tụi kia chú ý từ trước, chúng đồng loạt đứng lên nhìn Gryp đang chạy lại phía mình với ánh mắt không mấy thiện cảm. Nhận ra thái độ kì lạ khá vô cớ của đám kia nhưng Gryp lại chả mấy quan tâm, hắn dừng xe lại trước mặt bọn chúng, gác chân chống định lên tiếng hỏi thì một tên trong số chúng lên tiếng:

- Ê thằng kia! Mày đi đâu đấy!

- Hả? À… tao đang tìm người… không biết tụi mày có… - Gryp đang định hỏi thông tin về Vy.

- TÌM NGƯỜI? – Một tên trợn mắt – Về phố Lá mà tìm nhé!

- … - Cảm thấy gai mắt trước thái độ của tên này, Gryp im lặng nhìn hắn.

- Người của phố Lá mà dám qua phố Hoa hỏi chuyện, lại còn thái độ đó nữa… mày có biết pô xe của tụi bay ồn ào lắm không?

- Haiz… không biết thì thôi vậy… tránh đường cho tao đi! – Gryp lạnh lùng.

- Á đù! Thằng mất dạy này! Mày thái độ gì đấy!

Vừa trợn mắt nói, một tên võ sinh vừa giơ chân đạp rất mạnh vào chiếc Vmax khiến máu điên trong người Gryp bùng lên, hắn nghiến răng: “Mẹ nó! Tao đã tha cho mà còn không biết đường chạy à?”.

Nghe thấy Gryp nói vậy, một tên trừng mắt định chửi lại thì bất ngờ bị ăn một đạp ngay giữa mặt bật ngửa, máu mũi xịt ra. Thấy đồng bọn bị đánh, mấy tên khác cũng điên tiết lao vào tấn công Gryp. Tháo kính cất vào áo khoác, Gryp bình tĩnh đưa mắt nhìn kẻ địch đang lao vào tấn công mình.