Chương 7:

- Tao? Tao chỉ là người đi đường thôi – Gryp ngất ngưởng trả lời.

- Ai cho mày bước chân vào khu của bọn tao?

- Khu của bọn mày? – Lúc này đến lượt cô gái thủ lĩnh xinh đẹp lên tiếng.

- Ờ! Khu của bọn tao! Hôm nay bọn tao chiếm khu này! – Tên hổ báo trả lời

- Tụi mày nằm mơ à? Có giỏi thì làm gì đó nên trò trống đi rồi nói! – Cô nàng thách thức.

Cảm thấy tình hình căng thẳng, Gryp nổ máy rồi chạy lách qua mấy thằng đang nằm la liệt, lách qua đám con gái và định chuồn thẳng luôn trước con mắt ngơ ngác của cả 2 bên. Nhưng không để hắn làm vậy, cô nàng váy trắng khi nãy ngay lập tức lao tới phi gối nhắm thẳng vào đầu Gryp khi hắn vừa chạy qua. Không lường trước được một đứa con gái lại có tốc độ ra đòn nhanh đến vậy, Gryp ăn nguyên cái đầu gối trắng trẻo xinh đẹp kia vào mặt rồi văng khỏi xe ngã chổng vó xuống đường. Hắn đau đớn ôm mặt nhưng vẫn rêи ɾỉ thầm trong đầu: “Ui da! Màu hồng luôn! Xinh đấy!”

Cả 2 bên tròn mắt đứng hình một lúc khi nhìn thấy Gryp dễ dàng ăn đòn, nàng thủ lĩnh kia lên tiếng: “Sặc! Nhìn ngầu vậy mà yếu như sên! Thằng này đang tấu hài à?”. Không ngạc nhiên quá lâu, cả 2 bên gườm nhau tóe khói, đồng loạt lao vào nhau quyết chiến. Nhóm nữ gặp bất lợi cực lớn về số lượng nên phải tản nhau ra. Họ chạy vào các con hẻm nhỏ hẹp để tận dụng lợi thế địa hình, chỉ có 3 người là đứng lại hỗ trợ nhau nhau đánh trực diện với tụi con trai hổ báo. 3 người nữ hiên ngang ấy một là cô nàng thủ lĩnh xinh đẹp, em váy ngắn cá tính vừa giã đầu gối vào mặt Gryp và một cô nữa không xinh lắm nên không cần để ý…

Ngồi dậy khoanh tay xếp bằng và quan sát trận chiến, Gryp đưa mắt quan sát trận đánh thì hắn phải trợn tròn mắt, há hốc mồm vì không thể nào tin nổi vào mắt mình. Cô nàng thủ lĩnh xinh xinh kia toàn thân bốc lên ngọn lửa phừng phừng, mái tóc và ánh mắt đột ngột chuyển sang màu đỏ lửa đẹp mê hồn.Bỗng chốc Gryp mê mẩn với vẻ đẹp tuyệt vời của cô ta, trông nàng như một bông hoa rực lửa bùng cháy ngay giữa thế nhân loạn lạc vậy. Với thần thái hoàn toàn bình tĩnh, bất cứ tên nào xông vào trước đều bị cô nàng đánh văng. Mỗi cú đấm, mỗi cú đá bốc lửa ngùn ngụt của cô nàng trúng kẻ địch là một một vụ nổ nhỏ phát ra đánh bay kẻ địch xa vài mét và khiến chúng bị cháy xém khắp người. Cô nàng kém xinh hơn kia thì bỗng hóa thành một người khổng lồ cao phải tới 5 mét, sút mấy thằng lóc nhóc bên dưới như sút banh. Nàng váy trắng sịp hồng kia thì di chuyển ngay giữa đội hình địch với một tốc độ khủng khϊếp, Vận dụng những kĩ năng chiến đấu của karate, nàng hành hết thằng này đến thằng khác mà không ai có thể bắt kịp được nàng.

Gryp trợn ngược mắt, tạm thời không thể chấp nhận được những hình ảnh đang diễn ra ngay trươc mặt mình. Hắn biết là phải có một lý do nào đó rất là “có lý” để những cô nàng kia có thể dựa vào và chống lại lực lượng đông đảo của đám đực rựa hổ báo, nhưng thà là các nàng này sở hữu kĩ năng chiến đấu siêu việt, hoặc vũ khí hiện đại còn dễ chấp nhận với hắn hơn nhiều. “S… Siê… Siêu năng lực!” – Hắn sửng sốt đến nỗi không ngậm được mồm.

Đám đực cũng không phải dạng vừa, một tên trong số chúng cũng hóa thành người khổng lồ 5m lao tới vật nhau với nữ khổng lồ bên này. 2 tên khác thì hóa thành 2 tên người sói lực lưỡng tới đối chiến với nàng thủ lĩnh xinh đẹp, ”Nóng bỏng” trong cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng là một từ miêu tả chính xác cô nàng ấy lúc này. 1 tên khác cũng chắp tay lại, xoẹt một cái hắn cũng tự tăng tốc bản thân mình lên để bắt kịp với cô nàng váy trắng và cả 2 đập nhau loạn xạ trong trong một không gian tốc độ không ai có thể kịp nhìn thấy. 3 người bên nữ chống cự cật lực được mười mấy phút thì cũng mệt lử và đuối sức. Phần vì gặp phải đối thủ cũng có siêu năng lực đánh ngang mình, phần vì những đám tép riu tuy không có siêu năng lực nhưng lúc nào cũng lăm le đợi sơ hở để đánh lén. Những cô nàng khác cũng đang chật vật chống đỡ trong từng ngách nhỏ của con hẻm nên không thể giúp được gì. Thế trận nhanh chóng chuyển thành thế một chiều và bất lợi đương nhiên nghiêng về team Ngực Bự.

Và rồi điều gì đến cũng phải đến, Gryp đứng dậy mỉm cười bước tới nơi cuộc chiến đang diễn ra ác liệt. Hắn tháo kính mắt ném lại phía chiếc Vmax đang nằm dưới đất, khởi động tay chân để chuẩn bị làm công việc mà ai cũng có thể đoán được, đó là… “Cua gái!”. Hít một hơi thật sâu, nụ cười gian mãnh vừa nãy trên khuôn mặt hắn tắt hẳn thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc của Điểu Sư Vô Song huyền thoại.

Hắn phóng vụt tới chỗ nàng thủ lĩnh người lửa rồi nhảy lên giơ tay tung một cú đấm phải thẳng vào mặt một tên đang cầm gậy định đánh lén phía sau cô nàng, mạnh đến nỗi làm tên này bật ngửa lộn nhào rồi cắm đầu xuống đất bất tỉnh luôn không kịp hó hé câu nào. Giật mình ngạc nhiên trước hành động của rồi của Gryp, tất cả người xung quanh đó đồng loạt khựng lại một nhịp. Đám nam thì nhìn hắn phẫn nộ, mấy nàng thì nhìn hắn nửa ngạc nhiên, nửa kinh ngạc. Tự hài lòng vì màn chào sân khá “điện ảnh” của mình, Gryp nhếch đứng đối lưng với nàng người lửa rồi nhoẻn miệng lên tiếng: “Để anh giúp cưng xíu nhé người đẹp!”. Nàng ta ngập ngừng một lát rồi mỉm cười gượng gạo, bán tín bán nghi lên tiếng hỏi lại:

- Anh là ai?

- Người qua đường thôi! – Hắn nhếch mép.

Dứt câu, Gryp lững thững bước từng bước về phía đám người hổ báo đang hò nhau kéo tới chỗ hắn. Gryp dễ dàng lách đi lưỡi kiếm đầu tiên chém về mình trong khi môi vẫn đang nhếch lên cười đểu, hắn tung một cú đấm móc từ dưới lên vào cằm tên này làm hắn nứt cả xương cằm, lật ngửa cả mặt lên trời bất tỉnh ngay khi còn chưa kịp ngã xuống đất. Tiếp tục giậm chân nhảy lên cao đạp mạnh vào vai một thằng rồi vừa chạy từng bước trên vai những thằng bên cạnh, vừa tung liên hoàn cước khiến tên nào tên nấy đã trúng đòn thì nếu không nứt xương vai cũng lệch hết cả khớp. Gryp kết thúc màn liên hoàn cước trên không của mình bằng một cú đấm trái vào một tên khác rồi mới đáp chân xuống đất, bình tĩnh đứng dậy nghiêng đầu duỗi khớp cổ của mình mỉm cười chờ đợi đợi người khác lao vào hắn để thí mạng.

Phong cách chiến đấu đẹp mắt nhưng dã man của Gryp làm những tên bị ăn đòn bất tỉnh nhân sự ngay lập tức nên không ai có thể thấy chúng kêu gào đau đớn ra sao. Tuy nhiên nhìn những hình ảnh mắt trợn ngược, nằm co giật và sùi bọt mép của những nạn nhân, ai cũng có thể cảm nhận được nỗi đau thể xác thay cho chúng mà không cần phải tự thân nếm trải. Điều đó cũng không có gì ngạc nhiên khi trước đây Gryp ít nhiều cũng là một tên bạo chúa khét tiếng. Vậy nên khi đến hành tinh mới này, mặc dù không có chút siêu năng lực nào nhưng kĩ năng và sức mạnh đơn thuần cũng đủ để biến hắn trở thành một kẻ cực kì nguy hiểm.

Với sự trợ giúp của Gryp, thế trận dễ dàng nghiêng về lại về phía team Ngực Bự. Từng tên từng tên một bên phía nam thanh niên hổ báo kia thay nhau nằm xuống đo đất mà không đánh gục được thêm bất kì ai bên nữ. Thấy tình hình bất lợi, tên nam siêu tốc kia đang áp đảo nàng váy trắng thì bất ngờ đánh ngã nàng rồi lao tới Gryp tấn công đầy tức giận. Tốc độ chạy của hắn mắt thường đã khó theo kịp nên tốc độ cú đấm lao tới của tên này cũng cực kì nhanh và nguy hiểm.Tuy nhiên, khẽ nhếch mép đầy tự tin, Gryp bình tĩnh đưa tay ra chụp gọn lấy nắm đấm của gã siêu tốc trước con mắt kinh hoàng của tất cả mọi người đứng ở đó, tất nhiên là có cả ánh mắt sợ hãi tột độ của tên siêu tốc. Gryp 1 tay giữ chặt cổ tay tên kia rồi áp người sát lại, một tay túm lấy cổ áo hắn và nhấc bổng lên và xoay người vật ra phía sau làm tên này cắm đầu đập xuống đất. Tên siêu tốc chỉ kịp kêu lên cái “hự” một tiếng rồi bất tỉnh luôn. Định tiếp tục tiến về phía 2 thằng người sói đang đứng nhìn hắn kinh sợ thì Gryp nghe thấy tiếng nói:

- Dừng lại! – Tên khổng lồ bên phe xăm trổ nam dừng chiến và lên tiếng

- … - Không trả lời, Gryp ngoảnh mặt đưa ánh mắt lạnh lùng quay sang nhìn hắn.

- M… mày thắng! – tên khổng lồ ngập ngừng.

- Mày định chạy à? – Gryp nhếch mép rồi vừa lững thững đi tới gã khổng lồ, vừa bẻ ngón tay răng rắc.

- … - Gã khổng lồ lộ rõ vẻ mặt kinh sợ, mồ hôi toát ra đầm đìa.

- Tao cũng đang muốn thử sức với mấy thằng to con như mày đây! Chơi tiếp đi ku… đừng chạy sớm vậy…

- Tao biết rồi! Tha cho tao đi! Để tao mang anh em đi ngay! – Tên này hoảng sợ tột độ…

- Xời! Đánh thử đi mà! Để tao test chiêu nãy mới nghĩ ra để đập mày, nhanh! Vào đây ku!… - Hắn cười.

- Ặc! – Tên kia mặt mày tái mét.

Bỗng bất ngờ nột giọng nữ thanh thoát vang lên, cứu lấy thằng khổng lồ trước nanh vuốt của thằng Gryp điên:

- Đủ rồi! Tha cho nó đi! – Nàng trưởng nhóm lúc này đã về lại trạng thái bình thường

- Hở? Ok người đẹp! Như ý em – Hắn thả lỏng người, tay đút túi quần mà không thắc mắc gì thêm.

- …

Nàng ta im lặng, thoáng tỏ ra bất ngờ và hài lòng khi thấy “con quỷ” kia chịu nghe lời mình dễ dàng đến vậy. Đợi đám nam nhân người khiêng, người cõng nhau đi hết khỏi khu phố, đám nữ cũng khập khiễng tập trung lại trước mặt Gryp, cô nào cô nấy thương tích đầy mình. Hiển nhiên một điều là sức nữ thì làm sao có thể chống lại với đám đàn ông hung hãn kia được chứ, kể cả khi một mình Gryp đã đập hơn một nửa đội hình chúng hộ các cô. Nàng váy trắng xinh xắn lúc nãy lạnh lùng giờ lại ngập ngừng lên tiếng:

- Th… thật ra anh là ai? Anh muốn gì?

- Tôi muốn tìm một người? Để hỏi chút thông tin thôi… – Gryp nghiêm túc trả lời.

- Tìm người? – Cả đám nữ thắc mắc nhìn hắn.

- Ừ! Một chị gái tên là Mộc Lan, nghe nói sống ở khu này!

- … - Thoáng ngạc nhiên trên khuôn mặt của team nữ

- Có ai biết cổ ở đâu không? – Hẳn hỏi tiếp

- Mộc Lan là chị gái tôi! – Nàng thủ lĩnh lên tiếng

- … - Gryp nhìn vào cô nàng

- M… Mộc Miên! Tên tôi là Mộc Miên– Nàng thủ lĩnh tự giới thiệu tên mình.

- Tôi là Gryp! - Hắn cũng đáp lại bằng tên mình.



Sau đó, Gryp giúp những cô nàng kia chở người yếu nhất vì bị thương ở chân đi theo họ đến một quán bánh ngọt & Cafe nhỏ nằm trong một con hẻm. Quán có cái tên khá đơn giản là “Mộc”.

“Nghe tên là biết quán nhà ai rồi ha!” – Gryp nhủ thầm.

Trong quầy quán có một phụ nữ tầm 25-26 tuổi, có ngoại hình khá xinh đang đứng khoanh tay nhìn nhóm nữ lắc đầu vẻ ngán ngẩm, khỏi cần giới thiệu Gryp cũng đoán ra ngay đó là Mộc Lan. Không dám nói gì, Mộc Miên nhìn Gryp rồi hất mặt về phía Mộc Lan xong kéo cả bọn vào phía trong, để lại trong quán lúc này chỉ có Gryp và người phụ nữ kia. Gryp hiểu ra ngay đó chính là người mà hắn cần tìm, bước lại ngồi trên bàn quầy Gryp lên tiếng hỏi người phụ nữ:

- Người đẹp! Chị là Mộc Lan à? – Gryp nghiêm túc hỏi với vẻ mặt nguy hiểm.

- Đúng rồi nhóc! Có việc gì không? – Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

- Lấy em ly kem dâu!

- Sặc! Ừ ừ! – Lan mỉm cười xinh ngất ngây.

- Em được giới thiệu đến đây tìm chị…

- … - Lan vừa lấy kem cho hắn vừa nhìn hắn lắng nghe.

- Em nghe nói chị là người hướng dẫn cho tốp người cuối cùng dịch chuyển từ trái đất đến đây!

- Ừ đúng rồi em! Trước đây chị có làʍ t̠ìиɦ nguyện viên hướng dẫn cho nhiều đoàn người đến từ Việt Nam.

- Tốt quá! – Ánh mắt Gryp sáng rực lên khi biết mình đã tìm đúng người – vậy chị có biết ai trong số đó tên Vy không ạ?

- Vy? Nhiều Vy lắm cưng! Vy của cưng là Vy nào?

- Trần Hoàng Mai Vy! Chị gái của em!

- Trần Hoàng Mai Vy? Em là em trai của Mai Vy à? – Lan tỏ vẻ ngạc nhiên như có quen biết với Vy vậy.

- Dạ đúng đúng đúng! Chị có biết chị em không? – Gryp mừng rỡ.

- Hihi! Vy đứng đợi em trai cả một tuần liền không chịu làm thủ tục nhập cảnh… không ngờ em trai cổ lại là em!

- Hix… Em có chút lý do riêng nên dịch chuyển muộn.

- À vậy hả? Nhưng mà đợt hướng dẫn kết thúc lâu rồi! Giờ chị cũng không có thông tin nào về chị của em hết.

- Hix buồn đấy! – Hắn tiu ngỉu – À nhưng mà em đến đây còn một số mục đích khác!

- Hả? mục đích gì? – Lan tròn mắt.

- Đầu tiên là ăn kem! Thứ 2 là ngắm chị hê hê…!

- Hừ! giỡn quài cha!

- Haha chị đẹp dữ thần vậy mà!... Ngoài ra chị có thể hướng dẫn cho em một khóa về cuộc sống ở Crypton được không? Vì một số lý do nên giờ em đang mù tịt, lý do này là phụ so với 2 lý do kia thôi nhé! – Gryp nháy mắt.

- Hả? Ủa lúc mới đến đây em chưa được hướng dẫn à?

- Dạ chưa chị!

- À ok thôi! Vậy thì chịu khó tốn xíu tiền đến đây ủng hộ bánh của chị thời gian nhé! Hihi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, chị sẽ giải đáp cho...

- Ok thank chị! Hehe

- Mà em thấy chị… đẹp thiệt hở? – Lan đỏ mặt ngượng ngùng.

- Hơ… đẹp lắm! Chị đẹp mê luôn! Chị có người yêu chưa? - Gryp lém lỉnh

- À thì… chưa…

Và thế là Gryp bắt đầu giở trò tán tỉnh cô nàng Mộc Lan kia suốt cả buổi chiều hôm đó…