Phó Uy này cũng chinh là người đã xuất hiện ở Đệ Nhất lâu trước đó không lâu, chính là người mà Tiêu Linh gọi là Phó đại thúc.
Y tươi cười đưa tờ ngân phiếu vào tay Lão Đỗ tại tây thành, nói “Ngươi xem kỹ rồi nhận đi”.
Lão Đỗ tại tây thành liếc con số ghi trên tấm ngân phiếu, cười lớn nói “Tờ ngân phiếu này mà cũng không tin thì ta còn tin được cái gì?”
“Còn chuyện kia...”, Phó Uy lập tức đưa tay vào bọc.
“Ta không mang theo trong người, mà trong đó cũng hoàn toàn chưa nói tới”.
“Ngươi cất ở đâu?”
“Chẳng qua tiện tay đặt trên bàn trà, lại không phải là ngân phiếu, nếu là ngân phiếu thì ta đã cất kín rồi”.
“Thế cũng được, cũng không phiền phức gì lắm”.
“Cái gì?”, Lão Đỗ tại tây thành không hiểu.
“Không có gì”.
“Thật ra không mang theo lá thư ấy trong người cũng thế, câu chữ trong đó ta đã thuộc lòng rồi”.
“Ủa?”
“Trước canh hai sẽ có một thanh niên áo trắng tóc xõa đi qua con đường nhỏ chỗ rừng bạch hoa ở bắc thành, tập trung toàn bộ thủ hạ tâm phúc của ngươi đổ tới dùng toàn lực đánh một đòn, bất kể thành công hay không, sau canh ba cứ tới hẻm Bạch Dương ở tây thành gặp Phó Uy, nhận thù lao một ngàn lượng vàng, đến lúc ấy y sẽ có chuyện khác giao phó, nhất thiết phải bí mật tiến hành, không được để lộ ra chút gì”. Lão Đỗ tại tây thành quả nhiên đã thuộc lòng, nói “Trên thư viết rõ như thế, ta cũng theo đó mà làm, không biết còn một chuyện quan trọng khác là chuyện gì?”
“Chuyện gì ra chuyện ấy, đây là ngân phiếu một ngàn lượng vàng, ngươi cứ nhận trước đã”. Người đứng dưới gốc bạch dương thò tay vào bọc.
“Xin cứ nói, xin cứ nói”, Lão Đỗ tại tây thành vừa cẩn thận cất tờ ngân phiếu trên tay vào bọc, vừa chăm chú nhìn vào tay Phó Uy.
“Cũng là một việc sai sử một ngàn lượng vàng!” Trong tay Phó Uy lại có thêm một tờ ngân phiếu, ngoài tờ ngân phiếu còn có một phong thư.
“Vâng, vâng...”, mắt Lão Đỗ tại tây thành lại sáng lên, ánh mắt hoàn toàn tập trung lên tờ ngân phiếu trong tay Phó Uy.
Là một ngàn lượng vàng, hoàn toàn không phải một ngàn lượng bạc.
Những vụ làm ăn thế này không phải thường có.
Lão Đỗ tại tây thành từ khi sinh ra đến nay chỉ mới làm một vụ làm ăn như thế, chính là đêm nay, y quả thật hy vọng làm thêm lần nữa. Hy vọng ấy của y tựa hồ đã được thực hiện.
Y nhìn chằm chằm vào tờ ngân phiếu, giống như tờ ngân phiếu ấy là của y chứ không phải là của Phó Uy.
Tờ ngân phiếu ấy quả nhiên lại là của y, Phó Uy đã đưa vào tay y.
Y dùng sức chụp lấy, hai tay đều run lên.
Phó Uy cũng không nói gì, chỉ cười cười nhìn Lão Đỗ tại tây thành.
“Lần này lại muốn ta làm gì?”, Lão Đỗ tại tây thành cả giọng nói cũng run lên, y khó mà còn hỏi được một câu như thế.
“Chuyện ngươi phải làm đều viết trong này”, Phó Uy đưa phong thư trong tay lên.
Lão Đỗ tại tây thành vội vàng đón lấy.
“Lá thư này xem xong là phải hủy đi ngay”.
“Ngươi muốn ta xem lá thư ấy ở đây à?”
“Ông trùm dặn như thế”, Phó Uy nghiêng người một cái, nói “Đưa qua bên này, sáng hơn một chút”.
Lão Đỗ tại tây thành bất giác nghiêng người qua dưới ánh trăng, dùng móng tay gỡ lớp hồ dán phong thư.
Phong thư màu trắng, lá thư cũng màu trắng.
Lão Đỗ tại tây thành run run lấy lá thư ra, run run mở lá thư ra.
Một trang giấy trắng!
Một tiếng kêu quái dị bật ra, cái đầu to tướng của y đã bay lên không.
Cái đầu bay lên không, tiếng kêu ấy cũng bay lên không!
Đùng một tiếng, thân hình của y kế đó đổ xuống, lăn tròn tới chân tường, lúc ấy mới giống một quả dưa.
Hai mắt mở to, trong mắt đầy vẻ nghi cảm, Lão Đỗ tại tây thành dường như đến lúc chết cũng không tin Phó Uy lại gϊếŧ y.
Miệng y càng há to, giống như đang hỏi “Tại sao?”
Phó Uy cười nhạt, nói “Bây giờ mới hỏi thì không khỏi quá muộn”.
Quả thật là quá muộn.
Thanh đao trong tay Phó Uy chớp chớp ánh sáng, ánh máu.
Đao giống đao đồ tể, người giống như đồ tể, nhưng vật bị gϊếŧ không phải là heo, mà là người!
“Muốn kiếm một lượng vàng cũng không phải dễ gì, huống hồ một ngàn lượng?”, Phó Uy vung tay lên không một cái rẫy máu trên lưỡi đao, khom người xuống.
Hai tấm ngân phiếu lại trở về trong tay Phó Uy.
Thân hình y đang khom xuống lại bật mạnh lên, lỏn ra phía sau cây bạch dương.
Một người lập tức xuất hiện chỗ đầu hẻm.
Đường Bưu!
Đường Bưu dừng lại ở đầu hẻm, ánh mắt lấp lóe một lúc, hồi lâu mới tiếp tục bước tới.
Y nghiêng nửa người, từng bước từng bước thong thả tiến tới, hai tay một để trước ngực, một để sau lưng, đều đã mang đôi bao tay kỳ lạ, dưới ánh trăng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
Đó đã không phải là hai bàn tay bình thường.
Trăng đã xế qua bức tường phía tây, nhưng trong hẻm vẫn còn chút ánh trăng.
Một chút ánh trăng đối với Đường Bưu mà nói cũng đã quá đủ.
Y trước tiên nhìn tới thân hình giống như quả dưa của Lão Đỗ tại tây thành, sau đó mới nhìn tới cái đầu to tướng cỉa Lão Đỗ tại tây thành.
Lúc ấy y mới khẳng định, người trên mặt đất chính là Lão Đỗ tại tây thành.
“Lại muộn rồi”, Đường Bưu bất giác thở dài “Sau canh ba tới hẻm Bạch Dương ở tây thành gặp Phó Uy, nhận thù lao một ngàn lượng vàng, đến lúc ấy y sẽ có chuyện giao phó”, Đường Bưu lại cũng thuộc lòng.
Chẳng lẽ y đã tới nhà Lão Đỗ tại tây thành một chuyến?
Chẳng lẽ lá thư mà Lão Đỗ tại tây thành đặt trên bàn trong phòng đã rơi vào tay y?
Phó Uy sau gốc bạch dương không kìm được trong lòng lạnh buốt.
“Té ra chuyện được giao phó là chuyện này”, Đường Bưu lại thở dài một tiếng.
Ánh mắt y lại di chuyển, dừng lại trên lá thư trong tay Lão Đỗ tại tây thành.
“Thư à?”, Đường Bưu cúi xuống nhặt lá thư lên.
Một trang giấy trắng!
Đường Bưu cũng sửng sốt.
Ánh đao lập tức từ sau gốc bạch dương chớp lên, Phó Uy người như tia chớp vọt ra, đao như tia chớp chém xuống.
Xem y có vẻ vụng về, không ngờ thân thủ lại mau lẹ như thế.
Nếu đổi là người khác thì khó mà không như Lão Đỗ tại tây thành, may mà đây lại là Đường Bưu!
Đường Bưu rốt lại là cao thủ ám khí, dùng ám khí dương danh.
Một người có thể dương danh bằng ám khí, được gọi là cao thủ ám khí thì mắt, tai, và tay nhất định phải đặc biệt mau lẹ, nhạy bén.
Phó Uy vừa nhích động, y đã phát giác ra.
Đao còn chưa chém xuống, thân hình của y đã bật lên bắn ngược lại phía sau.
Phản ứng của Phó Uy cũng nhạy bén như thế, thân thủ cũng mau lẹ như thế, đao vừa nghiêng đi đã hất trở lên, rọc mau tới, đuổi theo thân hình Đường Bưu.
Đường Bưu giống như đã biết có chuyện ấy, mà y vốn cũng không đánh giá thấp Phó Uy, thân hình vừa rơi xuống đất lại bật lên, chênh chếch lật người hai cái, vừa khéo tránh khỏi ba đao của Phó Uy liên tiếp chém tới, người đã ở ngoài một trượng, ngoài thế đao.
Người còn đang trên không, chỉ thấy hai tay y vuốt một cái, tay phải vung ra một cái, toàn thân trên dưới đột nhiên bắn ra một chùm ánh sáng lạnh.
Ám khí!
Ám khí của Đường Bưu rốt lại đã xuất thủ.
Tiếng xé gió lập tức vang lên.
Tiếng xé gió kinh tâm động phách.
Ám khí lợi hại thật, thủ pháp ám khí lợi hại thật.
Phó Uy lại cũng là một người biết hàng, y biến hẳn sắc mặt, thân hình đang nép qua sấn tới đột nhiên khựng lại băng ra, nhấc chân lên, một cước đá thân hình Lão Đỗ tại tây thành bay lên che đỡ trước mặt.
Soạt soạt soạt soạt, một chùm ám khí lớn trong chớp mắt ấy đánh cả lên xác Lão Đỗ tại tây thành.