Quả nhiên có người, tiếng bước chân từ xa tới gần, Thẩm Thăng Y cũng nghe thấy, y thu bước chân lại, vẫn đứng ở đó.
Y tựa hồ hoàn toàn không thích ẩn ẩn núp núp.
Y quay đầu, một người đang từ dưới đồi bên kia chuyển qua con đường nhỏ.
“Y nhìn thấy ngươi rồi”, Đường Bưu phía sau gốc cây thở dài một tiếng, nói “Hiện tại tuy ngươi chạy đi vẫn còn kịp, nhưng ngươi mà chạy đi, y không ngày đêm ra sức tìm cách bắt ngươi mới là chuyện lạ, xem ra tốt nhất ngươi cứ ở lại đây giải thích rõ ràng với y, như thế phải mất một phen khua môi múa lưỡi, mất một ít thời gian, thứ lỗi cho ta không bồi tiếp nữa”.
“Ngươi...”.
“Ta tới chỗ Lão Đỗ tại tây thành trước một bước, trước mặt Vi Thất đừng nói tới chuyện của ta, ta vẫn không muốn sớm có quan hệ với người trong quan phủ, ra vào đều bị họ để ý”.
“Ta cũng không cảm thấy hứng thú với loại ý tốt ấy”.
“Vậy ngươi cứ nghĩ cách thuyết phục Vi Thất là hay”, giọng nói của Đường Bưu càng lúc càng nhỏ.
Vi Thất càng lúc càng tới gần, càng tới gần bước chân của y càng chậm, bước chân càng chậm vẻ mặt của y càng ngưng trọng.
Đường Bưu giọng nói càng thấp, nói “Đừng quên hỏi thăm giúp về tin tức của em ta”.
“Ta nhớ rồi, ngươi phải cẩn thận đấy”, Thẩm Thăng Y cũng bất giác hạ giọng.
“Ta sẽ cẩn thận, bằng vào một thân ám khí của ta, cho dù gặp phải Bạch Tri Thù, muốn giữ tính mạng cũng không thành vấn đề, xem ra y cũng không dám lớn mật mở mắt động thủ với ta ngay trong phủ Ứng Thiên”.
Câu ấy nói xong, Đường Bưu đã từ phía sau thân cây lui ra, mất hút trong bóng đêm.
Lúc ấy Thẩm Thăng Y mới quay người lại.
Vi Thất tựa hồ cũng đồng thời dừng bước, con người y đã đứng trước đám xác chết, tay y đã đặt lên chuôi kiếm.
Vị Thiên hạ đệ nhất danh bổ này té ra cũng là hành gia dùng kiếm.
Chỉ có điều kiếm của y có nổi tiếng như y không?
Gió đêm thổi qua, mùi rượu từ người y bốc lên.
Tuy y chưa say, nhưng mắt y đã say, lim dim chỉ còn như một sợi chỉ, giống như đang nhìn Thẩm Thăng Y, lại giống như không phải đang nhìn Thẩm Thăng Y.
Ánh mắt rực lên sau khe sợi chỉ, phức tạp lạ thường, giống như đang thăm dò gì đó.
Ánh mắt ấy hoàn toàn không ghê gớm, càng không lạnh lùng.
Nhưng vừa chạm vào ánh mắt ấy, Thẩm Thăng Y bất giác có cảm giác lạnh buốt, toàn thân giống như bị lột trần dưới ánh mắt ấy.
Hai luồng ánh mắt ấy quả thật như hai bàn tay ma vô hình, lột áo y ra, xé ngực y ra, từ từ từng tấc từng tấc mổ xẻ hết tim gan của y.
May là mới rồi y hoàn toàn không làm chuyện gì xấu xa.
Giọng nói của Vi Thất cũng hoàn toàn không ghê gớm, hoàn toàn không lạnh lùng “Thẩm đại hiệp quả nhiên bản lãnh cao cường”.
Đó lẽ ra là một câu khen ngợi, nhưng Vi Thất nói ra lại tựa hồ không có chút ý tứ ca ngợi nào.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng, y lại vẫn còn cười được.
“Con nhãi Tiêu Linh sợ có chuyện gì, ta cũng lo lắng như thế, nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng quyết định đi một chuyên, chỉ định ngấm ngầm tiếp ứng, nhưng bây giờ nhìn thấy, như thế không khỏi tới đây quá thừa, Thẩm đại hiệp là người thế nào, cần gì phải lo lắng như thế?”. Vi Thất cười nhạt nói “Ra tay một phen ba mươi sáu người, Bạch Tri Thù cũng phải cam bái hạ phong”.
“Những người này không phải là ta gϊếŧ”, Thẩm Thăng Y sau cùng lên tiếng phân biện.
“Ủa?”, Vi Thất lại cười nhạt.
Quả nhiên là phải một phen khua môi múa lưỡi rồi... Thẩm Thăng Y chỉ còn cách cười gượng.
* * * * *
Trăng thu như tuyết, gió thu như sắt.
Phong linh trước mái hiên leng keng trong gió, chiếc bàn tính bằng bạc to tướng trong tay Lão Đỗ tại tây thành cũng đang leng keng.
Bất kể là ở nơi nào, y cũng mang theo cái bàn tính bạc ấy, bất kể vào lúc nào, hai tay y cũng có một tay lướt trên cái bàn tính bạc ấy.
Con tính vì thế kêu leng keng thành tiếng.
Loại âm thanh y thích nghe nhất là âm thanh ấy. Tiếng leng keng thường đại biểu cho việc tiền bạc lên lên xuống xuống, cái y thích nhất thật ra chỉ là tiền bạc.
Y quả thật họ Đỗ, cũng quả thật xuất thân ở tây thành, nhưng hiện tại y đã oai chấn bốn phương tám hướng.
Cho nên có người cho rằng lẽ ra phải gọi y là Tứ diện Lão Đỗ hay Bát phương Lão Đỗ mới chinh xác.
Người bốn phương tám hướng quả thật không ai không biết tới y.
Người có thân hình như y vốn không có bao nhiêu, cái bàn tính bạc to tướng như thế cũng chưa chắc không phải là một tiêu chí đập ngay vào mắt.
Dáng đi của y thường giống như một quả dưa đang lăn tròn, may là tứ chi ngũ quan của y tính ra cũng phát triển quân bình, vì thế dáng vẻ của y hoàn toàn không phải khó coi, cả lúc cười cũng thế.
Y thích cười, đối với người ta trước nay y vẫn tươi cười, bất kể đó là ai.
Y rất không chủ trương sử dụng võ lực.
Anh dùng võ lực với người ta, người ta cũng sẽ dùng võ lực với anh, chuyện ấy Lão Đỗ đã sớm biết rõ.
Trên mặt anh đầy vẻ tươi cười, người khác cho dù rất tức giận muốn đánh anh một quyền cũng không tiện ra tay, Lão Đỗ tại tây thành thích cười như thế quả thật cũng có đạo lý của y.
Ngay cả lúc đòi nợ, y cũng tươi cười như thế.
Với thế lực của y, người khác quả thật không dám thiếu tiền y.
Với thân phận của y, cho dù có người thiếu tiền cũng không cần đích thân y tới đòi nợ.
Có điều đối với những việc về tiền bạc, y vẫn thích đích thân làm lấy.
Cho nên cho dù y xuất hiện ở đâu, cũng không phải là một chuyện đáng ngạc nhiên.
Nhưng như thế này, vào lúc canh ba y một mình đi trong con hẻm nhỏ này, thì không khỏi có điểm kỳ lạ.
Quả thật là một con hẻm nhỏ, một mình. Lão Đỗ tại tây thành đương nhiên không bị vướng, nhưng hai người như Lão Đỗ tại tây thành thì bất kể thế nào cũng không thể sóng vai cùng đi.
Hai bên đều là tường cao, may mà trăng ở giữa trời, nếu không không biết con hẻm nhỏ này tối tăm tới mức nào.
Đêm nay có mù, trong hẻm nhỏ mù đêm mờ mịt.
Tiếng leng keng đột nhiên tắt đi.
Lão Đỗ tại tây thành đột nhiên thu bước chân, trước mặt y là một gốc bạch dương rất lớn.
Dưới gốc bạch dương có người, một người.
Người ấy như một hồn ma đứng dưới bóng râm của cây bạch dương.
Nhìn không rõ mặt mũi, chỉ có đôi mắt rực rực ánh sáng như mắt mèo ban đêm.
Ánh trăng xuyên qua cành lá soi xuống, móc đêm phủ trên cành lá, người ấy càng có vẻ phiêu hốt, càng có vẻ mờ mịt.
Nhìn thấy người ấy, Lão Đỗ tại tây thành lập tức dừng bước.
Đôi mắt rực rực của người ấy thủy chung chưa từng rời khỏi Lão Đỗ tại tây thành.
Lão Đỗ tại tây thành bước vào hẻm y đã nhìn thấy, Lão Đỗ tại tây thành dừng bước y đã nhìn thấy.
Người đầu tiên lên tiếng là Lão Đỗ tại tây thành, một câu rườm lời thừa thãi “Ta tới rồi”.
“Ờ”.
“Chờ lâu”.
“Đúng lúc thôi”.
“Trên thư viết là canh ba”.
“Thư à?”
Người ấy lập tức lấy ra một tờ ngân phiếu.
Ánh mắt của Lão Đỗ tại tây thành lập tức sáng lên, vẻ tươi cười trên mặt càng dày, năm ngón tay phải búng trên bàn tính một cái, con tính lại leng keng một toàng.
Đây đích xác là một món thu nhập khả quan.
Y tươi cười bước lên.
Người đứng dưới gốc bạch dương cũng đồng thời bước ra khỏi bóng râm, dưới ánh trăng nhìn thấy rất rõ, người này khuôn mặt tròn tròn, thân hình tròn tròn, so với Lão Đỗ tại tây thành cũng không khác nhau bao nhiêu.
Theo lời Lão Đỗ tại tây thành thì người y phải gặp là Phó Uy, người ấy đúng là người y muốn gặp.
Người ấy đương nhiên là Phó Uy.