Chương 51: (12)

Thẩm Lê cũng không phải kẻ ngốc, không có khả năng nhìn không ra.

Một tên nam nhân như Thẩm Trì, đến cùng là có chỗ nào tốt lại câu dẫn người như vậy?

Vẫn chỉ là một tên nam nhân!

Hắn có điểm nào xứng đôi với Vương gia!

Nam Cung Triệt nhìn bộ dáng của Thẩm Lê, trong lòng bắt đầu tính toán, “Quả thật là có chút việc khó.”

Thẩm Lê trong lòng vui vẻ, “Lê Lê có thể giúp được Vương gia cái gì không?”

Nam Cung Triệt nhíu mày, “Có thể nhưng chỉ sợ ủy khuất cho Lê Lê một chút.”

Thẩm Lê vội vàng lắc đầu, “Chỉ cần có thể giúp được Vương gia, Lê Lê tuyệt đối sẽ không cảm thấy ủy khuất!”

Nói là nói như vậy, nhưng thời điểm Thẩm Lê bước chân vào hoàng cung, nàng ta có chút ngốc.

Nam Cung Triệt muốn Thẩm Lê trà trộn vào tẩm cung của Thẩm Trì, hỏi hắn một số chuyện. Gã đã đáp ứng chỉ cần Thẩm Lê làm xong chuyện bọn họ sẽ hẹn hò.

Tâm tư tiểu nữ nhi, làm sao có thể so với con cáo già Nam Cung Triệt kia.

Thẩm Lê chỉ để tâm chuyện Nam Cung Triệt đã đáp ứng sẽ qua lại với nàng, lúc này bị người của Nam Cung Triệt âm thầm đưa vào cung, quả thật có chút chột dạ.

Thẩm Lê cùng Thẩm Trì lớn khá giống nhau, nếu bị người khác phát hiện Thẩm Lê cũng có thể lấy cớ nàng chính là Lê phi, huống chi Thẩm Trì vốn là thay thế thân phận cho Thẩm Lê. Ngay cả khi bị tra hỏi nàng cũng là Lê phi chân chính, hoàn toàn không cần phải sợ hãi.

Thẩm Lê hữu kinh vô hiểm (*) thành công trà trộn vào. Khi vừa bước vào, mục đích chính của nàng là Thẩm Trì đang nằm trên trường kỷ trong viện nhắm mắt dưỡng thần, mà bên cạnh còn có một tiểu cung nữ, đang đốt lửa nướng đồ, rất bận rộn.

(*) hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Hương Ngưng phát hiện có người tiến vào, trực tiếp đứng dậy, nhìn Thẩm Lê trang điểm còn tưởng rằng nàng là phi tần nào trong cung.

Nhưng bộ dáng này không phải là rất giống nương nương nhà nàng hay sao? Thẩm Trì đã sớm nhận ra có người đến đây, ra hiệu ý bảo Hương Ngưng đi xuống trước, sau đó tự mình tiếp tục nướng bồ câu.

“Thẩm Trì!”

Thẩm Lê lúc này mới cau mày quan sát một vòng, sau đó bước nhanh đi tới, Thẩm Trì làm bộ nghi hoặc nhìn Thẩm lê, Thẩm Lê thấy thế tức giận cao giọng lên, “Thẩm Trì! Nơi này không có người ngoài, ngươi còn giả vờ cái gì?”

“Đừng tưởng rằng bản thân vào cung, thành phi tử của bệ hạ, thì có thể nói chuyện với ta như vậy. Đừng quên, thân phận hiện tại của ngươi là được ta cho.”

Thẩm Lê cười nhạo, đúng vậy, hắn còn phải cảm tạ nàng cho thật tốt kìa.

“Tiến cung tìm ta làm cái gì?”

Thẩm Lê có chút tức giận, “Ngươi cho rằng ta muốn vào cung, nếu không phải bởi vì Vương gia, ta mới không thèm tới.”

Thẩm Trì ngửi mùi bồ câu nướng thấy không tồi, “Muốn ăn không?”

Thẩm Lê nhíu mày, “Bổn tiểu thư không ăn thứ ghê tởm này!”

Thẩm Lê nhìn đồ vật trên tay Thẩm Trì, có chút quen mắt. Thẩm Trì trực tiếp ở trước mặt Thẩm Lê, xé một miếng thịt bỏ vào trong miệng chậm rãi ăn, “Bồ câu, hương vị rất ngon.”

Dáng vẻ đường hoàng tùy ý của Thẩm Trì hoàn toàn không giống trước kia.

“Bồ câu? Đây là bồ câu Triệt ca ca đưa vào cung?!”

“Sao ngươi dám!”

Thẩm Trì đứng dậy, “Ai kêu ngươi tới.”

Thẩm Lê kinh ngạc, tuy rằng không biết Thẩm Trì có ý gì, nhưng lại bị ngữ khí của Thẩm Trì dọa sợ, “Ngươi..... ngươi có ý gì?”

“Chẳng lẽ, ngươi muốn nói cho cái tên hoàng đế bệnh chết kia là Triệt ca ca đang làm cái gì sao?”

“Ngươi có tin bây giờ ta đi nói cho người khác thân phận của ngươi hay không! Đến lúc đó, xem ngươi làm sao!!”

Thẩm Trì trực tiếp đi đến cạnh Thẩm Lê, cúi người dựa gần bên tai nàng, ngữ khí trầm thấp mở miệng, “Được đó, ngươi đi nói cho người khác đi, đến lúc đó bệ hạ sẽ biết Thẩm gia trộm long hoán phượng, đây chính là tội khi quân. Ngươi đoán xem đến lúc đó Vương gia còn có thể qua lại với ngươi hay không?”

Lời Thẩm Trì nói, rõ ràng đã uy hϊếp tới Thẩm Lê, khiến nàng bị dọa liên tục lui về phía sau.

“Thẩm Trì.”

Thẩm Trì lại bày ra một bộ dáng ủy khuất, “Ta là Lê phi, vì muốn được Triệt ca ca quan tâm, chàng kêu ta làm gì ta cũng đều sẽ cam tâm tình nguyện làm.”

Những lời này lập tức khiến Thẩm Lê đau đớn, Thẩm Trì nhẹ nhàng cười, nhưng đó là nụ cười lạnh.

“Nếu ngươi không rời đi, thì sẽ bị phát hiện.”

Cũng không biết có phải do tâm lý bị tác động hay không, Thẩm Lê vậy mà thật sự nghe được bên ngoài có động tĩnh, sợ tới mức chạy nhanh núp vào.

“Thẩm Trì! Nếu ngươi không giúp ta rời khỏi nơi này, chúng ta ai cũng đừng nghĩ sẽ được yên ổn!”

Thẩm Trì cười khẽ, trực tiếp cầm một bộ phục sức của cung nữ đưa cho Thẩm Lê.

“Thẩm Trì, ta sẽ không từ bỏ! Triệt ca ca nhất định sẽ là của ta!”

Thẩm Trì không tỏ ý kiến, dù sao cũng không phải của hắn, không liên quan.

Thẩm Lê rời đi, Hương Ngưng liền đi vào, tựa hồ còn chưa kịp tiêu hoá hết những lời bọn họ vừa nói.

“Nương nương.....”

Thẩm Trì nhìn bộ dáng Hương Ngưng hơi buồn cười, nhưng cũng không còn dư sức lực giải thích.

“Cùng nhau ăn đi.”

Trong cung của Thẩm Trì có động tĩnh, Nam Cung Thần nhất định sẽ biết.

“Ký chủ đại nhân, có phải cậu có chút kiêu ngạo hay không?”

Thẩm Trì nghi hoặc.

“Cậu không sợ Nam Cung Thần tức giận sẽ đánh cậu sao?”

Thẩm Trì xách nắm lông lên, “Mày đoán xem, hắn có dám hay không?” “

Nắm lông:

Không dám không dám! Có thể đừng xách nó như vậy hay không! Nó sẽ trọc hết lông!

“Nhắc mới nhớ, nắm lông nhỏ khi nào thì mày có thực thể?”

Cả người nắm lông run lên, nó cảm thấy ký chủ nhà mình không có ý tốt.

Thẩm Trì chỗ nào không có ý tốt chứ, hắn chỉ là muốn tùy thời tùy chỗ đều có thể vuốt ve lông nó mà thôi. Tâm tình Thẩm Trì cực kỳ sung sướиɠ đi vào tẩm cung, giống như hoàn toàn không hề lo lắng kế tiếp sẽ phát sinh loại chuyện gì. Trên thực tế Thẩm Trì suy đoán là sẽ không tệ.

“Bệ hạ, hôm nay nữ nhi Thẩm thừa tướng tới tẩm cung của huynh trưởng nàng ta.”

Nam Cung Thần ừ một tiếng, “Khụ khụ...... Là Nam Cung Triệt đưa người tới?”

Lưu Cẩm gật đầu, “Nhưng người phía dưới nghe được một ít chuyện không tốt lắm, không biết bệ hạ.....”

Cung Thần do dự, “Nói.”

Lưu Cẩm nói với Nam Cung Thần một số vấn đề trọng điểm. Tâm tình Nam Cung Thần dao động, vì muốn được Nam Cung Triệt quan tâm, cho nên cam tâm tình nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì? Bao gồm..... ở trước mặt hắn diễn kịch sao? Lưu Cẩm nhanh chóng sai người bưng thuốc lên, Nam Cung Thần phất tay, “Khụ khụ khụ...... chuyện này..... khụ..... đừng để bất luận kẻ nào khác biết..... hiểu không?”

Lưu Cẩm biết tính nghiêm trọng của sự việc, đã sớm phân phó tốt.

“Vâng.”

Ban đêm Thẩm Trì theo thói quen ngồi ở trong viện chờ Nam Cung Thần, hiện giờ hắn không cần lật thẻ, không biết còn có thể xuất hiện hay không.

"Nương..... nương, đã giờ này rồi, hồi tẩm cung đi.”

Thẩm Trì lắc đầu, “Hương Ngưng, ngươi đi ngủ đi, ta ở chỗ này chờ bệ hạ.”

Thanh âm chứa sự lưu luyến nhu ý, làm tâm can người ta đau nhói lợi hại.

“Bệ hạ, không đi vào sao?” Nam Cung Thần không đáp lại, cho nên, Trì Trì ngươi rốt cuộc là thật lòng hay là giả ý đây?

Nam Cung Thần nhìn người trong viện, có chút không rõ ràng.

Mọi chuyện đều là do hắn đang lừa gạt y sao?

Sau một lúc, Nam Cung Thần kêu Lưu Cẩm trở về, còn hắn thì bước vào tẩm cung của Thẩm Trì.

Hắn không nỡ nhìn bộ dáng cô độc của Thẩm Trì. Khi Nam Cung Thần đến gần, Thẩm trì không có phản ứng, ghé sát lại mới phát hiện Thẩm Trì đã ngủ gục trên bàn. Mày cau lại, dáng vẻ rất không vui. Nam Cung Thần khom lưng đem người ôm lên, Thẩm Trì mơ mơ màng màng mở to mắt, trong mắt là vẻ vui sướиɠ, “Thần!”

Nam Cung Thần cười ôn nhu, “Không phải đã nói, về sau đừng chờ ngoài sân, sẽ bị cảm lạnh sao”

Thẩm Trì ở trước mặt Nam Cung Thần cực kỳ ngoan mềm, “Nhưng.....”

“Bệ hạ không tới, ta ngủ không được” Nam Cung Thần nghe được câu này, lại có chút đau lòng.

“Trì Trì.” Nam Cung Thần đặt người ở trên giường, hắn theo thường lệ đưa tay cởi xiêm y, đột nhiên đôi tay hắn bị giữ lại.

Thẩm Trì nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần, “Sao...... sao vậy?”

Nam Cung Thần muốn nói nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, chỉ ôm lấy eo Thẩm Trì cùng y nằm xuống, “Không có gì, ngủ đi, đêm nay sẽ không làm gì ngươi.”

Thẩm Trì ngoan ngoãn ừ một tiếng, xoay người rúc vào trong l*иg ngực hắn, ngước khuôn mặt phiếm hồng xinh đẹp lên, “Bệ hạ, ta yêu ngươi!”

Nam Cung Thần hơi giật mình, nhưng chỉ cười nhẹ, xoa xoa đầu Thẩm Trì, “Ngủ đi.”

Hắn trải qua một đêm không ngủ, chờ sau khi Thẩm Trì ngủ say liền rời đi.

Sau khi người rời đi, Thẩm Trì trực tiếp ngồi dậy, vẻ mặt bình tĩnh nhẹ vỗ về nắm lông trong lòng ngực.

“Ký chủ, cậu cứ ngược tâm như vậy, có tốt không?”

Thẩm Trì nhướng mày cười nhạt, “Hiện tại ngược tâm, là vì tốt hơn việc về sau ngược thân.”

Chuyện này có chút cổ quái, cậu còn nhớ rõ cậu là truy nã đệ nhất bảng Thẩm Trì sao?

Thẩm Trì đương nhiên có dự tính của riêng mình, hắn chỉ đang muốn bức một số người ra mà thôi.

Nam Cung Triệt biết được Thẩm Trì không có gì khác lạ, liền yên tâm, thừa dịp thời gian buổi đêm, lẻn vào tẩm cung của Thẩm Trì, cùng lúc đó Nam Cung Thần và Lưu Cẩm đang ở góc tối nhìn.

“Trì Trì.”

Thẩm Trì nhìn thấy người tới là Nam Cung Triệt, có hơi sửng sốt một chút, “Vương...... Vương gia....”

“Ngươi ở chỗ này thế nào?”

Nam Cung Triệt cười nhu hòa, “Ta đến thăm ngươi, lần trước bệ hạ lật thẻ thị tẩm ngươi, đồ vật ta đưa ngươi dùng tốt không?”

Đồ vật? Là thứ gì?

Thẩm Trì gật đầu, “Đương...... đương nhiên, bằng không thân phận ta là nam tử, đã sớm bị bệ hạ phát hiện!”

“Vậy..... vậy lần này Vương gia lại muốn ta làm cái gì sao?”

Nam Cung Triệt biểu hiện cực kỳ hiền hoà, “Trì Trì, chúng ta nhất định phải nói chuyện như vậy sao? Lần này, ta mang tới đồ của mẫu thân ngươi.”

Nam Cung Triệt đem một cây trâm cùng một phong thư đưa cho Thẩm Trì.

Thẩm Trì nhanh chóng nhận lấy, quả thật là chữ viết của mẫu thân hắn, lời trong thư đại khái là nàng rất tốt, kêu Thẩm Trì không cần lo lắng linh tinh. Hắn thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó đem đồ vật cất cẩn thận, “Đa..... đa tạ Vương gia.”

Thẩm Trì nhìn Nam Cung Triệt, “Cho nên, Triệt ca ca ngươi còn muốn ta làm chuyện gì?”