Chương 50: (11)

Thẩm Trì lập tức kéo chăn che đầu.

Nam Cung Thần chỉ cảm thấy Trì Trì của hắn cứ như vậy, sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của hắn, không thể để bản thân lại tiếp tục như vậy.

Thẩm Trì hồi lâu không nghe thấy tiếng động, xốc chăn lên đã không thấy người đâu, bắt đầu khẩn trương. Vừa định xuống giường, giây tiếp theo đột nhiên một bóng người vụt tới trực tiếp ấn hắn trở lại giường, giữ chặt hai tay của hắn lêи đỉиɦ đầu, không cho Thẩm Trì cơ hội nói chuyện, trực tiếp hôn lên.

Chỉ có dứt khoát một chút, người nào đó mới không khẩu thị tâm phi.

Thẩm Trì chống cự muốn đẩy ra, cuối cùng không trụ được trước thế công của Nam Cung Thần, hoàn toàn trầm luân trong đó.

”Trì Trì, ta phải trở về.”

Nam Cung Thần ôm Thẩm Trì, nắm tay của hắn ở trước ngực thưởng thức, vừa trơn lại mềm.

Thẩm Trì ừ một tiếng, “Thần, ngươi chưa được nghỉ ngơi”

Nam Cung Thần cười nhẹ, “Không sao, thân thể của ta, ta tự biết, ngày thường chẳng qua là ngụy trang cho người khác xem mà thôi.”

Ở trước mặt Thẩm Trì, Nam Cung Thần đã không còn che giấu điều gì.

Thẩm Trì xoay người, ghé vào l*иg ngực Nam Cung Thần, đặc biệt nhớ nhung cọ cọ, “Hy vọng bệ hạ của ta, thân thể luôn khỏe mạnh, mới có mãi bồi bên Trì Trì.”

Nam Cung Thần nhéo cằm Thẩm Trì, ánh mắt sâu thẳm, “Trì trì, ngươi đang đang câu dẫn ta sao?”

Thẩm Trì xấu hổ trừng mắt nhìn Nam Cung Thần.

Nam Cung Thần vuốt lại mái tóc dài của Thẩm Trì, nhẹ hôn lên mi tâm hắn sau đó liền rời đi.

“Tên đàn ông nhà cậu thật bận rộn.” Thẩm Trì ngồi dậy, khảy vài sợi tóc trên trán của mình, vạt áo hở để lộ l*иg ngực đầy ấn ký màu đỏ của Nam Cung Thần, nắm lông nhỏ cảm thấy ký chủ nhà nó có chút câu dẫn. Quả nhiên ký chủ nhà nó so với yêu tinh còn câu hồn hơn! Quá phạm quy!

“Nắm lông nhỏ, bởi vì hắn trước sau đều có kẻ địch.”

“Trước mặt là Nam Cung Triệt, sau lưng còn có một Thái Hậu.”

Nắm lông nhỏ nhanh chóng thu lại ánh mắt, ký chủ là của người khác! Nó chỉ là một công cụ!

“Thái Hậu? Thái Hậu chẳng lẽ không phải mẫu phi của Nam Cung Thần sao?”

Thẩm Trì rất ghét bỏ nhìn nắm lông, “Nắm lông, rốt cuộc ngươi là hệ thống, hay ta là hệ thống?”

Nắm lông nhỏ sắc mặt không đổi, tích cực lắc cái đuôi nhỏ.

Thẩm Trì chống đầu cười nhẹ, “Nắm lông nhỏ, ngươi có nhận thức được chưa?”

Nắm lông nhỏ tỏ vẻ, rõ ràng là bị ép buộc, bằng không nó có thể làm như thế nào? Nó đá ký chủ ra nhưng không thành? Nói nhiều thêm nữa sẽ càng nhiều nước mắt.

“Thái Hậu cũng không phải mẫu phi của Nam Cung Thần, Thái Hậu đã từng là Hoàng Hậu được tiên hoàng sủng ái nhất, ngươi biết Thái Hậu đã trở thành Hoàng Hậu như thế nào không?”

Nắm lông lắc đầu, nhưng có cảm giác chuyện này ở phía sau tuyệt đối không đơn giản.

“Mẫu phi Nam Cung Thần vốn là tiên Hoàng Hậu, là biểu tỷ trên danh nghĩa của Thái Hậu, bởi vì hai người từ nhỏ chơi tương đối thân, so với tỷ muội ruột còn thân thiết hơn.”

“Thái Hậu xuất thân không tốt lắm, nhưng mẫu phi Nam Cung Thần khi mới tiến cung liền nhận được ân sủng. Thời điểm Thái Hậu cầu nàng, nàng niệm tình tình cảm của hai người đương nhiên sẽ lựa chọn giúp nàng ta, thậm chí còn tự đưa nàng ta lên giường nam nhân của mình.”

Đầu ngón tay Thẩm Trì quấn lọn tóc dài, dáng vẻ lười biếng lại tùy tính. Bộ dáng đường hoàng tùy ý như vậy thật sự làm nắm lông cảm thấy, ký chủ nhà nó là soái nhất.

“Sau đó thế nào?” Nó thích nhất là nghe chuyện bát quái.

“Sau đó? Sau khi Thái Hậu nương nương được nếm thử vị ngọt, liền bắt đầu có ý xấu, không muốn chỉ dừng lại ở vị trí phi tử.”

Dĩ nhiên là từng bước đi lên, kéo Hoàng Hậu- mẫu thân của Nam Cung Thần xuống khỏi vị trí kia.

Khi Nam Cung Thần còn ở trong bụng tiên hoàng hậu, cũng đã bắt đầu bị tính kế rồi, bằng không vì sao Thái Tử thân thể lại suy nhược?

Tiên hoàng cũng biết điều đó, cảm thấy có lỗi với nàng, cho nên mới đem vị trí Thái Tử kia cho Nam Cung Thần.

"Ký chủ đại nhân, ngươi nghe được những chuyện này từ nơi nào?” Thẩm Trì móc từ dưới gối đầu ra một quyển sách, bìa sách có tiêu đề là Bí mật hậu cung.

Nắm lông, “.....”

Thật đúng là ngoài dự đoán.

“Ký chủ, vạn nhất trong này viết đều là giả thì sao?”

Thật ra Thẩm Trì lại cảm thấy loại đồ vật này là nửa thật nửa giả, nhưng bọn họ đều là đời sau, chuyện của người đời trước còn ai biết rõ đây.

Nhưng mặc kệ có phải là thật hay không, Thái Hậu đối Nam Cung Thần không có ý tốt là được, chỉ không biết Thái Hậu muốn một hoàng đế là con rối, hay là muốn tự mình làm hoàng đế?

Đây là vấn đề đáng để suy ngẫm sâu xa.

Dù sao đối với Thẩm Trì đều không quan trọng, thứ quan trọng với hắn chỉ có đối tượng nhiệm vụ.

Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Nam Cung Thần đều như Thái Hậu mong muốn, cơ hồ mỗi đêm đều sẽ lật thẻ thị tẩm. Đương nhiên, người vất vả mỗi đêm chỉ có mình Thẩm Trì.

Nam Cung Thần ẩn ý, y là vì hắn mới vứt lại mỹ nhân, đương nhiên mỗi lần đều thiếu hắn một đêm thị tẩm, phải tự mình tới bù đắp. Thẩm Trì có chút buồn bực, nhưng khi hắn tức giận, Nam Cung Thần lại bắt đầu giả vờ nhu nhược đáng thương, lần nào Thẩm Trì cũng bị giày vò đến chết đi sống lại.

Cơ hồ đêm nào cũng như vậy, khiến Thẩm Trì hoài nghi thân thể Nam Cung Thần, có phải căn bản không bị suy nhược hay không.

Nhưng dù sao cũng không có khả năng cứ liên tục như vậy, không quá mấy ngày, Nam Cung Thần trực tiếp ngất khi đang thượng triều.

Cho truyền thái y tới, ý tứ là kêu Nam Cung Thần...... tiết chế một chút.

Việc thị tẩm không thể quá mức thường xuyên.

“A....... nếu như vậy, thời gian này bệ hạ tạm nghỉ ngơi cho tốt, sau này cũng không cần phải nóng vội như thế.”

Nam Cung Thần miễn cưỡng chống đỡ thân thể, “Khụ khụ...... Khụ khụ...... Là trẫm phụ sự kì vọng của Thái Hậu.”

Thái Hậu căn bản không hề nghi ngờ, “Là ai gia nóng vội, long thể bệ hạ quan trọng. Nếu đã không có điều gì nghiêm trọng, ai gia xin phép trở về.”

Chờ Thái Hậu rời đi, dáng vẻ Nam Cung Thần không có nửa điểm suy nhược.

Lưu Cẩm bưng ly trà lại cho Nam Cung Thần súc miệng, “Bệ hạ vất vả, còn phải dùng cách này để lừa gạt Thái Hậu.”

Vẻ mặt của Nam Cung Thần lại rất bình tĩnh, “Trong lòng nàng có nghi ngờ sâu nặng, nếu không khiến nàng xác định thân thể trẫm thật sự có khác thường, không thích hợp tiếp tục thị tẩm, nàng ta rất khó để không hoài nghi.”

Lưu Cẩm đau lòng, “Loại dược này tuy rằng có thể thay đổi mạch tượng của bệ hạ, nhưng dù sao nó vẫn rất ảnh hưởng tới thân thể.”

Nam Cung Thần nhíu mày, “Trẫm biết”

Lưu Cẩm cũng không nói gì thêm, hắn đi theo Nam Cung Thần từ nhỏ, biết rõ tính tình Nam Cung Thần. Kỳ thật y không được tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

Cho nên, những ngày tháng thế này, đại khái sẽ không còn lâu nữa đâu.

“Nương nương, nô tỳ vừa mới nghe được trước điện người ta nói, bệ hạ.....”

Hương Ngưng tiến đến bên tai Thẩm Trì nhỏ giọng thì thầm, khuôn mặt nhỏ của hắn đỏ bừng lên vì xấu hổ.

“Nương nương, bệ hạ thân thể không tốt, người có phải quá mãnh liệt hay không.”

Quá mãnh liệt?

Thẩm Trì nhíu chặt mày, cho nên vì sao lại đòi hỏi như vậy?

“Ký chủ đại nhân, ngươi vậy mà...!”

Thẩm Trì híp mắt, “Vậy mà cái gì?”

Nắm lông nhỏ thức thời lựa chọn câm miệng, nó cái gì cũng không muốn biết nữa.

Cái này vừa nhìn đã biết do Nam Cung Thần cố ý làm, đại khái là vì tránh né sự thúc giục của Thái Hậu.

Nghe nói, trong cung Thái Hậu nuôi dưỡng một người tuyệt sắc, mỗi ngày tìm hoan mua vui, không phải Thái Hậu muốn khiến Nam Cung Thần mệt chết sao?

Khụ khụ......

Cái ý tưởng này quá “tàn nhẫn”, sợ đến lúc đó không phải Nam Cung Thần mệt chết, mà hắn mệt chết trước tiên.

Xem tình hình hiện tại, có vẻ Nam Cung Thần đang tự tìm cho mình một cơ hội thật tốt.

“Nương nương, vừa rồi có một con bồ câu của ai đó trong sân?”

Hương Ngưng nói sang vấn đề khác, chuyện này quả thực là một lời khó nói hết.

”Bồ câu? Bồ câu cái gì?”

Hương Ngưng lập tức chạy ra ôm vào, “Nương nương, người xem, rất đáng yêu.”

Thẩm Trì suy tư, đây là bồ câu đưa tin?

Ai sẽ thả bồ câu đưa tin đến tẩm điện của hắn?

Đáp án rất rõ ràng.

Nhất định là Nam Cung Triệt, lâu như vậy không gặp, đương nhiên là muốn tìm biện pháp liên lạc với hắn.

“Nướng ăn đi.”

Hương Ngưng sửng sốt, “Nương nương!”

Thẩm Trì cúi người, giơ tay vuốt ve con bồ câu đưa tin kia, một cái tay khác lặng lẽ lấy tờ giấy rớt trên mặt đất, cười mở miệng, “Bồ câu đáng yêu như vậy, nướng ăn mới ngon, đúng không.”

Hương Ngưng do dự, “Không thể giữ lại sao?”

Thẩm Trì trực tiếp cự tuyệt, “Tiểu Hương Ngưng nếu ngươi hy vọng chúng ta đầu mình hai nơi thì có thể giữ lại.”

Hương Ngưng a một tiếng, sau đó phản ứng lại câu nói của Thẩm Trì, “Đầu mình hai nơi!”

“Không...... phải chỉ là bồ câu thôi sao?”

Thẩm Trì cười khẽ, “Đây cũng không phải bồ câu bình thường mà là bồ câu đưa tin.”

“Ngươi đoán xem, nếu như bị người khác phát hiện chúng ta ở tẩm cung lại có bồ câu đưa tin bay tới, những tê thị vệ ngoài kia sẽ nghĩ như thế nào?”

Hương Ngưng đột nhiên ý thức được tầm quan trọng của sự việc, không chờ Thẩm Trì lên tiếng, “Bây giờ nô tỳ mang nó đi nướng!”

Nàng không tin, bọn họ còn có thể lôi nó ra từ trong bụng của nàng!

Thẩm Trì có chút buồn cười, để Hương Ngưng đi xử lý con bồ câu đó trước, mặt khác đem mấy tờ giấy bồ câu đưa tới đốt hết.

“Ký chủ đại nhân, cậu không xem sao?”

Thẩm Trì khó hiểu, “Hắn không phải đối tượng của tao, vì sao tao phải xem?”

A, cũng không sai.

“Nhưng cậu không tò mò Nam Cung Triệt viết cái gì cho cậu sao?”

Thẩm Trì không hề có hứng thú, “Không hiếu kỳ, con người của tao chỉ tò mò những thứ tao cảm thấy hứng thú mà thôi.”

Hừ, tôi biết rồi.

Nắm lông nhỏ tỏ vẻ nó quá mệt mỏi, ký chủ đại nhân luôn không đi theo kịch bản ra có sẵn!

Đúng rồi, tên này có khi nào làm theo kịch bản đâu chứ?

Nếu không phải vì tránh né truy nã, hắn sẽ ngoan ngoãn công lược?

Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nhắc mới nhớ, nam chủ của nó là tiểu bệnh kiều, làm sao bây giờ một chút dấu hiệu đều không có! Bị ký chủ nó dỗ dành, chỗ nào giống tên bệnh kiều!

Nắm lông nhỏ rất u oán. Hiếm khi Thẩm Trì để ý nó, hắn công lược là bệnh kiều, không phải kẻ điên. Thử thân mật với Nam Cung Triệt một chút xem, tên kia có bệnh kiều hay không.

Nam Cung Triệt cho bồ câu đi đưa tin, nhưng không có trở về.

Chẳng lẽ là bị phát hiện?

Nam Cung Triệt có tự tin, sẽ không bị phát hiện, vậy vấn đề là do Thẩm Trì?

Nam Cung Triệt có chút nghĩ không ra.

“Triệt ca ca, làm sao vậy? Có chuyện gì mà Lê Lê giúp được không?” Nam Cung Triệt nhìn gương mặt gần giống Thẩm Trì, không khỏi có chút hoảng hốt.

”Không có gì.”

Thẩm Lê cắn chặt răng, “Là vì Thẩm trì sao?”