Chương 22: Bạch nguyệt quang thế thân lại xuất tường ( 22 )

Hừ! Thẩm Trì, mày thật thảm!

Tɧẩʍ ɖυệ cảm thấy Thẩm Trì nhất định sẽ bị Thẩm lão gia đập cho một trận, cho nên đặc biệt hả giận rời đi, xem mày có thể trốn đến khi nào!

“Ký chủ, tên Tɧẩʍ ɖυệ kia quá kiêu ngạo! Cậu không nên dễ dàng buông tha cho hắn như vậy!”

Nắm lông tuy rằng cảm thấy ký chủ nhà mình rất khí phách làm người ta cực kỳ hả giận, nhưng tên Tɧẩʍ ɖυệ kia cũng không phải loại người tốt đẹp gì, ký chủ sao có thể buông tha cho hắn như vậy.

Thẩm Trì đương nhiên có chủ ý của mình, “Nắm lông, sao mày còn để ý hơn cả tao vậy?”

Thẩm Trì thật ra rất ít khi dao động cảm xúc, hiện tại người khác có thể nhìn thấy cảm xúc cơ hồ đều là Thẩm Trì giả vờ.

Người duy nhất có thể làm cảm xúc của hắn chân chính dao động, đại khái là —— Chủ Thần.

Nhưng đây là bí mật.

Chỉ có mình hắn biết.

Nắm lông rất là ai oán ở không trung bay tới bay lui, cái đuôi nhỏ yêu kiều cũng vô cùng kích động, thật đúng là chưa trải …… sự đời.

Tên Tɧẩʍ ɖυệ này, không đến mức làm Thẩm Trì bận tâm.

“Đó là đương nhiên! Tên kia sao có thể khi dễ cậu như vậy được.”

Thẩm Trì chỉ cười, hắn hiện tại đắc ý bao nhiêu, sau nay sẽ đau gấp bội.

Hơn nữa Thẩm Trì cũng đã gặp qua rất nhiều người còn ghê tởm hơn so với Tɧẩʍ ɖυệ, cho nên hắn cũng không tin vào lòng người, ngay cả bản thân mình, hắn cũng không tin được.

Ở điểm này, Thẩm Trì hiểu rõ bản thân hơn bất kỳ kẻ nào.

Thẩm Trì căn thời gian rồi mới đi xuống dưới nhà nấu cơm.

Còn cố ý thay một bộ quần áo khác, miệng ngâm nga một bài hát, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Nắm lông: “……”

Nói căn thời gian quả thật là căn vừa khớp, Thẩm Trì đang làm món cuối cùng, vừa lúc Cố Hàn Tư trở về.

Giống như Cố Hàn Tư đã nói khi sáng, hắn thật sự đã mong đợi cả ngày, hắn vẫn luôn tưởng tượng khi về nhà sẽ nhìn thấy cảnh tượng như thế nào.

Đây là lần đầu tiên Cố Hàn Tư cảm nhận được ở nhà có người chờ hắn trở về, cho nên hắn nhanh chóng xử lý xong công việc ở công ty rồi vội vã về nhà.

Vừa mới mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, vị giác của Cố Hàn Tư đã sớm bị kí©h thí©ɧ từ xa.

Nhưng Cố Hàn Tư đột nhiên nhớ tới, Thẩm Trì hắn có phải cũng từng tâm trạng vui vẻ như vậy làm cơm chờ Cố Hàn Thần về ăn hay không, trong lòng y bắt đầu xuất hiện cảm xúc ghen ghét, cố ý lạnh mặt lại.

Thẩm Trì đã sớm phát hiện người vào cửa, thậm chí còn đoán được nguyên nhân Cố Hàn Tư bỗng nhiên lạnh mặt, mặt lạnh như vậy là tốt rồi, mặt lạnh thì đường sống của hắn mới càng rộng mở không phải sao?

Thẩm Trì thích nhìn gương mặt lạnh lùng Cố Hàn Tư từng chút một bị hắn công hãm, rồi đến dáng vẻ trở nên cường thế, bá đạo chiếm hữu của y, đặc biệt thú vị.

Cố Hàn Tư đang định bước tới, bỗng nhiên Thẩm Trì vẫn bận rộn trong bếp thò người ra nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Hàn Tư, “Cố tiên sinh, ngài đã về ~”

Cố Hàn Tư hơi giật mình, bộ dáng lạnh lùng vừa rồi lập tức bị tan chảy, trái tim mềm nhũn ra.

Có chút đáng yêu.

Cố Hàn Tư ho nhẹ một tiếng, “Ừ, đang làm gì vậy?”

Thẩm Trì chạy chậm qua, ngước mắt nhìn Cố Hàn Tư, “A…… ở nhà nấu cơm, lâu rồi không ăn, muốn ăn cơm cùng Cố tiên sinh~”

Thẩm Trì có chút ngượng ngùng gãi đầu, gương mặt mềm mại đều ửng đỏ lên. Một lúc sau dường như có chút áy náy lên tiếng, “Cố tiên sinh, ngài có ăn đồ ăn nấu ở nhà không? Đồ Tây em cũng biết làm.”

Cố Hàn Tư nhìn ánh sáng trong mắt Thẩm Trì, trong lòng khẽ động, “Không cần, nếu đã ở nhà, đương nhiên là ăn cơm nhà.”

Cố Hàn Tư nhìn tạp dề buộc trên người Thẩm Trì, càng khiến cậu thêm vài phần dịu dàng, không nhịn được trực tiếp ôm lấy Thẩm Trì.

Thẩm Trì bị doạ nhảy dựng lên, xấu hổ muốn đẩy ra, “Cố tiên sinh, trên người em đều là mùi khói dầu……”

Giọng nói dịu dàng tự nhiên, thân thể mềm mại như Tuyết Mị Nương, vừa mê vừa say.

“Không hề, Trì Trì rất thơm.”

Vành tai Thẩm Trì đều đỏ lên, “Cố tiên sinh! Trước tiên…… buông em ra, rửa tay rồi đi ăn cơm.”

Cố Hàn Tư cứ như vậy, một lúc sau mới đứng dậy, nhưng cũng không buông Thẩm Trì ra mà ôm lấy hắn cùng đi rửa tay.

“Trì Trì giúp tôi rửa.”

Cố Hàn Tư tới gần bên tai Thẩm Trì, giọng nói trầm thấp tựa như tiếng pháo, khiến lỗ tai cậu ngứa ngáy đỏ bừng, hoảng loạn muốn né tránh, “Tự……tự mình rửa đi!”

Thẩm Trì bị Cố Hàn Tư vây giữa bồn rửa tay và l*иg ngực hắn, không có cơ hội trốn thoát, muốn tránh nhưng lại bị hắn ôm đặt lên trên bồn rửa tay, Thẩm Trì triệt để đỏ bừng mặt không dám nhìn hắn.

“Trì Trì, hắn cũng đối với em như vậy sao?”

Đây là tật xấu của người đàn ông này, rõ ràng biết mình sẽ ghen, nhưng hắn vẫn cố tình muốn hỏi, tự mình tìm khổ.

Thẩm Trì nhìn Cố Hàn Tư mím môi, “Hắn không thích em, chưa bao giờ chạm vào em.”

“Cũng sẽ không giống như vậy……”

Bỗng nhiên sắc mặt nóng hổi ửng đỏ.

Cố Hàn Tư đương nhiên biết điều đó, chẳng qua hắn thích nghe chính miệng Thẩm Trì nói ra, cũng có thể trở thành một loại trêu chọc ác ý.

“Ừm, Trì Trì cảm thấy tâm tình hiện tại so với khi đó như thế nào?”

Bàn tay đặt bên eo cậu vuốt ve, lộ ra nguy hiểm vô hình.

Đôi mắt Thẩm Trì đẹp như dải ngân hà, “Hiện tại…… rất vui vẻ…… rất thích Cố tiên sinh……” Dù không nói thêm lời nào nhưng sắc đỏ trên mặt Thẩm Trì lại đậm hơn vài phần.

Cố Hàn Tư rất thích biểu tình của Thẩm Trì như vậy, đặc biệt dễ khơi gợi lên tính chiếm hữu của hắn.

“Khi đó?”

Trên mặt Thẩm Trì không còn biểu tình rung động vừa rồi, lắc đầu, “Không thích, hắn sẽ cực kỳ ghét bỏ.”

“Hơn nữa nói tối trở về, cũng sẽ không trở về, hoặc là thời điểm trở về thì đồ ăn cũng đã nguội lạnh.”

Giống như tâm tình của nguyên chủ khi đó.

Thẩm Trì bỗng nhiên nắm tay Cố Hàn Tư, đặt ở trên mặt của mình, đôi mắt thủy quang dao động, “Em hiện tại chỉ thích một người là Cố tiên sinh, cho nên Cố tiên sinh có thể cũng thích Trì Trì một chút có được không?”

“Em chỉ muốn cho Cố tiên sinh một người làm cơm, chờ ngài về nhà.”

Trong mắt Thẩm Trì là sự mong đợi chân thành làm lòng người xúc động, lòng bàn tay Cố Hàn Tư vuốt ve vành tai Thẩm Trì, tựa hồ một chút cảnh giác cuối cùng đều biến mất không còn tăm tích, “Được”

Cố Hàn Tư ôm Thẩm Trì xuống dưới, “Ăn cơm trước.”

Thẩm Trì vui vẻ, mặt mày đều cong cong, “Ừm!”

Cố Hàn Tư không thể không thừa nhận tay nghề của Thẩm Trì rất tốt, màu sắc, hương thơm, mùi vị đều rất tuyệt, vừa cho vào miệng có thể làm người ta kinh diễm.

“Ăn rất ngon.”

Thẩm Trì chống đầu nhìn Cố Hàn Tư, nghe được hắn nói, lập tức cười tươi như bông hoa nhỏ.

Cố Hàn Tư không thể làm gì gõ đầu Thẩm Trì, “Ăn cơm.”

Thẩm Trì hề hề hai tiếng, “Ta thích xem Cố tiên sinh ăn, Cố tiên sinh càng tú sắc khả xan (*) hơn.”

(*) Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.

Cố Hàn Tư: “……”

Đứa nhỏ ngốc.

Khó trách bị Cố Hàn Thần ngược đãi thành dáng vẻ kia?

“Tôi hiện tại nhìn Trì Trì cũng rất ——‘ tú sắc khả xan ’.”

Cố Hàn Tư cố tình trầm giọng nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm dừng trên người Thẩm Trì, làm cậu sợ tới mức cả kinh, lập tức cầm lấy đũa ăn cơm, giống như sợ Cố Hàn Tư không khống chế được.

Đáy mắt Cố Hàn Tư đều là một mảnh cưng chiều nhu ý, cũng không tiếp tục trêu chọc.

Dùng cơm xong, Cố Hàn Tư muốn giúp dọn dẹp lại bị Thẩm Trì đẩy đi tắm rửa, Cố Hàn Tư quay người lại nhìn Thẩm Trì, “Trì Trì như thế này, không sợ tôi giống như Cố Hàn Thần đem em giam ở chỗ này làm người chồng của gia đình à, thậm chí cũng sẽ giống hắn không về nhà, để em phòng không gối chiếc?”