Chương 13: Bạch nguyệt quang thế thân lại xuất tường ( 13 )

“Mày! Chúng mày!”

Cố Hàn Thần không thể kìm nén tức giận, cảm giác như Thẩm Trì ở ngay trước mặt hắn cho hắn đội nón xanh, hận không thể đem Thẩm Trì xé thành mảnh nhỏ.

Thẩm Trì cũng cười thầm. Sao, anh có thể cùng bạch nguyệt quang lòng anh ở bên ngoài lêu lổng, tôi thì không thể cùng người khác ở bên nhau sao?

Bản thân gian díu cùng bạch nguyệt quang, còn muốn hắn lập đền thờ trinh tiết?

Trên đời này làm gì có loại chuyện tốt này?

Cố Hàn Tư nhìn dáng vẻ tức giận của Cố Hàn Thần cười nhạo, “Cố Hàn Thần, biểu cảm của anh bây giờ là làm sao vậy?”

“Thế nào? Tôi cùng người của mình ‘thân mật khăng khít’, chẳng lẽ còn phải thông báo cho một người ngoài?”

Người ngoài?

Hai bên mày của Cố Hàn Thần nhíu chặt, bây giờ mới qua có mấy ngày, gã liền trở thành người ngoài?! Gã cũng chưa từng nói muốn chia tay!

Kỷ Ngọc cảm nhận được Cố Hàn Thần đang tức giận, chỉ có thể nắm chặt tay, móng tay đều bấm vào da thịt, lại không thể mở miệng nói một câu oán giận. Lúc này, nếu hắn vô cớ gây rối, Cố Hàn Thần sẽ chán ghét hắn!

Hắn không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

“Đủ rồi!”

Một thanh âm trực tiếp đánh gãy cuộc nói chuyện của mấy người, liếc mắt qua nhìn, là Cố lão gia.

Cố lão gia ánh mắt đầu tiên dừng ở trên người Cố Hàn Tư. Thẩm Trì liếc mắt nhìn, Cố lão gia hẳn là đối với Cố Hàn Tư có một chút lòng áy náy.

Đại khái là cảm thấy mình có lỗi với đứa cháu trai này, cho nên mới có ánh mắt như vậy.

Nhưng khi chuyển qua nhìn chằm chằm Cố Hàn Thần ánh mắt của ông liền trở nên sắc bén, “Hừ! Thật vất vả mới về nhà một chuyến, chúng mày muốn đem cái nhà này của tao phá nát đi đấy à?”

Cố Hàn Thần lại giống như rất sợ Cố lão gia, nhìn qua “dịu ngoan” đi nhiều, chẳng qua vẫn làm người ta cảm thấy ghê tởm như cũ.

Thẩm Trì ý bảo Cố Hàn Tư thả mình xuống dưới, “Anh…… Anh trước tiên thả tôi xuống đi, tôi có thể tự mình ngồi.”

Thanh âm Thẩm Trì mềm mại, Cố Hàn Tư nghe cực kỳ hưởng thụ.

Cố Hàn Tư ngược lại đem Thẩm Trì ôm chặt hơn vài phần, dựa vào bên tai hắn phun ra hai chữ, “Không được.”

Bộ dáng gấp gáp hoảng loạn của Thẩm Trì lại vô cùng đáng yêu, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một mảng phiếm hồng, làm người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.

“Không ngoan? Nếu lại lộn xộn, tôi không cam đoan hiện tại tôi sẽ không làm cái gì cậu đâu.”

Cố Hàn Tư nói một lời này trực tiếp làm Thẩm Trì cả kinh cứng đơ người, ngay cả động nhẹ cũng không dám, nhưng vẫn cắn môi xấu hổ buồn bực trừng mắt liếc nhìn Cố Hàn Tư một cái.

Cố Hàn Tư đối với điều này lại rất là hưởng thụ, dường như mở miệng trấn an, “Yên tâm, ở trong lòng tôi, không có người nào dám nói cậu cái gì.”

Thẩm Trì sợ người này làm trò xằng bậy trước mặt Cố lão gia, thật sự không hề lộn xộn, nhưng càng tiện cho Cố Hàn Tư làm ác.

Thật ra bên này Kỷ Ngọc cũng không dễ chịu, cảm nhận được Cố lão gia liếc mắt nhìn qua, hắn từ trong lòng Cố Hàn Thần đi ra, ngoan ngoãn ngồi xuống, “Gia…… gia”

Cố lão gia mắt nhìn người rất chuẩn, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người này đã cảm thấy không thích, hừ lạnh một tiếng, “Ta lại không nhớ từ khi nào ta có thêm một đứa cháu này.”

Sắc mặt Kỷ Ngọc thật sự không tốt, cả căn phòng đều tràn ngập không khí xấu hổ, Thẩm Trì có chút không nhịn được.

Nhưng cố tình Cố Hàn Tư lại không an phận, ở bên người nhéo nhéo hông hắn “Kêu gia gia.”

Thẩm Trì thân mình khẽ run, vành tai lập tức ửng đỏ, “Không…… không được……”

“Hử?”

Cố Hàn Tư âm cuối kéo dài còn lộ ra vài phần nguy hiểm, lại phát hiện ra tay Cố Hàn Tư không thành thật, lập tức đè lại, sau đó bị thúc ép dưới da^ʍ uy mềm mại kêu một tiếng, “Gia gia!”