Chương 1-2: Kiêu hãnh của loài chó

Câu chuyện được bắt đầu từ một xóm lao động nghèo vào một đêm không trăng, ít mây có mưa rào và dông rãi rác nhiều nơi. Gió nhẹ trong cơn dông có khả năng xảy ra hiện tượng lốc xoáy và gió giật mạnh, tầm nhìn xa trông thấy rõ....

"Đồ chó chửa hoang! mày có ra khỏi nhà tao không?"

"Gâu! gâu...gâu...! bà già điên, tôi không có chửa hoang"

Một con chó tròn trịa béo ú đang ở độ tuổi sung mãn nhất của loài chó và một bà già ốm yếu sắp bước một chân vào quan tài đang giằng co nhau. Lúc đầu có rất nhiều người bu đến xem vì tò mò nhưng sau một tiếng không có tiến triển, người xem đã bỏ về hết.

"Mày đi không hả?"

Cụ Tiết Hạnh... tên thật chỉ một chữ Hạnh nhưng ở góa hơn sáu mươi năm vẫn chưa thể tái giá lần hai nên xóm làng yêu mến tặng thêm cho cụ một chữ ""Tiết"", sau đó mọi người quen miệng đều gọi là cụ ""Tiết Hạnh".

Từ sau khi nhận được danh hiệu tiết hạnh, cụ Hạnh quyết tâm phải sống xứng đáng với kỳ vọng của xóm làng. Cụ hãnh diện vì mình đã giữ được trinh tiết hơn sáu mươi năm nên không hài lòng với những năm cuối đời bị bẩn thanh danh bởi một con chó chửa hoang.

Mấy tháng trước lúc cụ đi đổ rác trước nhà thì nhìn thấy một con chó xấu xí nằm bên cạnh thùng rác, thấy tội nên đem vào nhà nuôi. Cụ chưa từng phân biệt đối xử, con heo trong chuồng ăn gì nó ăn nấy. Trải qua thời gian chủ tớ gắn bó thì nó bộc lộ tính xấu, vắng mặt cụ là nó chạy sang nhà hàng xóm đến bụng to phình ra.

"Gâu! gâu..gâu..gâu...!!! tôi không có chữa hoang... tại sao bà không tin tôi mà tin lời của một tên thú ý chưa được chính phủ cấp bằng."

Một con chó với cái bớt đỏ trên mặt, thân hình béo ú đang loay hoay chạy quanh chân của cụ Tiết Hạnh, chính là nữ chính trong câu chuyện chúng ta đang kể. Bạch Thiện...

"Gâu..gâu..!!!"

Bà chỉ mới giữ gìn trinh tiết có 60 mươi năm nhưng cô đã một vạn năm không chạm vào đàn ông, một vạn năm kiếp chó cũng chưa từng giao phối với bất kì một con chó đực nào thì làm sao một con cɧó ©áϊ còn trinh có thể chửa hoang được.

Tên diêm vương đó đúng là tên đàn ông nhỏ mọn thù dai. Chỉ vì cô lỡ tay ném trúng cả hai chiếc giày vào mặt hắn mà ném vào súc sinh đạo, vạn kiếp làm chó, nhưng mỗi lần gặp cô hắn đều hỏi, cô đã biết tội của mình chưa?

Cô tội gì...cái tội duy nhất của cô chính là quá xinh đẹp. Làm chó chưa đủ thảm, hắn lại không chịu xóa cái bớt đỏ trên mặt cô, biến thành một con chó xấu xí nhất, chủ nhân xua đuổi, đồng bào xa lánh, chết trong cô độc. Đó là những cái kết, cô đã phải trải qua trong những năm tháng làm chó của mình.

"Mày có đi không hả? mày không đi có đúng không?

Cụ Hạnh phun một ngụm nước bọt vào bộ lông mềm mại trên người Bạch Thiện. Cô ghét nhất là mùi nước bọt pha lẫn vị tanh hôi thuốc lá từ bà cụ Hạnh, nên lập tức nhả ống quần của cụ ra.

"" Éc...ec...!!!"

Cụ Hạnh một chân giơ cao đá bay Bạch Thiện văng ra ngoài đường, cũng may mỗi ngày đều được bồi bổ bằng cám heo nên bộ da chó rất dày không biết đau.

"Gâu..gâu!! tôi sẽ đến sở bảo vệ động vật kiện bà...gâu gâu...bà già thối.."

" Vèo!"

Tiếp đến từ trong nhà một cái chăn và cái ổ chó bị ném bay, vật bất ly thân của Bạch Thiện trước giờ. Cụ Tiết Hạnh giọng chửi sang sảng bay xa.

"Mang theo cái ổ chó của mày đi theo...đồ chó chửa hoang, ngôi nhà tiết hạnh của tao không thể có thứ bại hoại gia phong như mày, từ đây về sau chúng ta cắt đứt mọi quan hệ... mày không còn là chó của nhà tao."

" Gâu...gâu...gâu..!!! bà già điên, tôi phải nói bao nhiêu lần bà mới hiểu...tôi không có chửa hoang...tại sao bà có thể lầm lẫn giữa một chó béo với một con chó có chửa, bà không nghĩ đến tôi béo ú như vậy... đều do bà cho ăn dư thừa cám heo?"

Trước đây còn bán tiên đến lúc bị Yêu Hậu trục xuất Hồ tộc, trải qua hàng trăm kiếp người ở nhân gian, Bạch Thiên chưa bao giờ đủ tự tin luận bàn đến vấn đề tiết hạnh của nữ nhân và xem đó là điều nhảm nhí nhất trên đời này.

Nhưng từ lúc làm chó thì khác, cô có thể lớn tiếng sủa cho cả Tam giới biết... chỉ cần Bạch Thiện này một ngày còn làm chó, cô sẽ giữ sạch trinh tiết cho cái mông của mình, không cho bất kì một con chó đực nào chen chút cái dư thừa trên người của nó vào bên trong người cô.

Bạch Thiện tiền kiếp là cửu vĩ hồ từng là đệ nhất mĩ nhân hồ tộc, là nữ thần và niềm đam mê mãnh liệt không thể dứt ra của bọn đàn ông. Cho nên dù đã trải qua muôn vạn kiếp chó đi nữa thì tư tưởng của Bạch Thiện vẫn không thay đổi, không thể nào chấp nhận được chuyện cùng một con chó đực giao phối rồi sinh ra một đống chó con cả ngày chỉ biết sủa.

" Gâu...gâu..gâu...!!!!

Cuộc sống của Bạch Thiện đã bế tắc khi cánh cửa nhà cụ Hạnh khóa lại.

"Ầm...!!!

Trong đêm mưa bão, cảnh tượng mà người đi đường nhìn thấy là hình ảnh một con chó béo ú, ướt nhẹp lông, đang kéo lê cái ổ chó đi lang lang thang khắp mọi con hẻo để tìm chỗ trú mưa. Nếu tạo hóa cho nó mặt mũi dể nhìn hơn một chút thì sớm đã có người dang tay ra cứu vớt chứ không phải bị một chiếc xe bốn bánh cán qua.

"Éc...ec...!!!" Xe thắng lếch bánh, và một con chó xấu số đã bị văng khỏi đầu xe.

Kiếp chó thứ 1001 của Bạch Thiện đã kết thúc trong lạnh lẽo và tầm tã mưa.

-------------------

Địa Giới.

Mạnh Cô chị đẹp nấu canh ngon, vẫn giống như mọi lần bưng chén canh bốc khói đến trước mặt Bạch Thiện.

Trước khi Mạnh Cô nhập hộ tịch địa phủ theo viện đoàn tụ ông bà, thời điểm Bạch Thiện chỉ là một tiểu hồ ly mới mọc được ba cái đuôi thì giữa hai người có khoảng thời gian vui vẻ. Mạnh Cô nghĩ đến tình xưa, cho phép Bạch Thiện được quyền lựa chọn việc lưu giữ kí ức của mình.

Canh của Mạnh Cô rất ngon nhưng lại nguy hại vô cùng, nghĩ đến viễn cảnh sau khi uống xong chén canh này, không nhớ được tiền kiếp là cửu vĩ hồ cao quý rồi đến kì động dục lại không nhịn được mà hứng sảng chạy khắp nơi tìm mấy con chó đực trong xóm giao phối ..mới nghĩ thôi đã muốn thổ huyết tại chỗ.

Cho nên Bạch Thiện không bao giờ uống chén canh đó.

"Bạch Thiện! sao lại quá cố chấp...chỉ cần cô chịu nhận tội...sau khi đi cải tạo mấy trăm năm, có thể được trở lại làm người, nếu cố gắng tu luyện có thể trở về dạng cửu vĩ hồ còn hơn vạn kiếp làm súc sinh"

"Tôi có tội gì mà nhận? là lão địa đế đó bị thần kinh, phán xử không công minh...lão chỉ biết dựa vào số đông, bọn họ nói tôi có tội là tôi có tội sao...không phải ỷ đông hϊếp yếu"

Mạnh Cô lắc đầu: "Vẫn không thể khuyên được cô, để tôi tiễn cô đi một đoạn""

Trước khi hai quỷ sai túm cổ lôi đi Bạch Thiện đã tự mình đi trước cửa súc sinh đạo, và tự mình nhảy xuống, không cần hai anh chàng quỷ sai động tay. Được trở thành một con chó đực chính là mong muốn duy nhất trong vạn năm làm chó của Bạch Thiện.

Chỉ tiếc là giới tính không phải là thứ Bạch Thiện có quyền lựa chọn.

----------------------------------------

Kiếp chó mới thứ 1002 bắt đầu tại một nghĩa trang.

" Gâu...gâu...gâu...!!!

Khốn thật...sao lúc nào cô cũng chỉ có thể làm một con cɧó ©áϊ. Đó là điều khiến Bạch Thiện cảm thấy rất bất mãn mà sủa liên tục từ mới sinh ra nhưng cũng nhanh chóng thích nghi.

"Gâu...gâu..gâu..gâu...!!!

Chó Hư vừa sinh con xong thì khóc hết nước mắt, thương cho đứa con gái xấu xí vừa chào đời của mình. Loài người có câu ""con gái giống cha"" nhưng nó nhớ rất kĩ trong vô số những đối tác mà nó từng xã giao dạo trước đây, không có thằng chó đực nào dị tướng như vậy.

Bạch Thiện nhanh chóng thích ứng với cuộc sống nhàm chán của mình, và bắt đầu tận hưởng nó một cách đúng nghĩa.

"Gâu...! Gâu..!!!

Nếu có ai hỏi cô có từng oán hận hay không...lúc đầu thì có rất nhiều, nhưng sau khi đã trải qua vạn năm làm chó, mọi thứ cũng bắt đầu thay đổi. Thời gian là một cái gì đó vô cùng khủng bố, có năng lực bào mòn từng bộ móng sắc nhọn, và nanh vuốt của một con hồ ly.

Oán là một thứ gì đó rất to lớn nhưng chỉ được nghĩ đến sau cùng khi cái dạ dày chó được lấp đầy. Còn hận lại là cái gì đó thường xuyên xuất hiện trong đầu, rồi biến mất khi có một cục xương ném ra đường. Định nghĩa được cô viết lại sau vạn năm trải qua kiếp chó.

" Gâu...gâu..gâu!!!

Bạch Thiện lại ngửi thấy mùi thịt thơm ngon từ xa bay đến chạm vào khứu giác. Đó là lý do mà cô nói thời gian là cái gì đó khủng khϊếp và oán hận là cái gì đó...không bằng một cục xương.

Muốn có được thứ gì thì phải giành lấy, chính là câu châm ngôn sống của Bạch Thiện. Điển hình chính là cục xương trước mặt.

" Gâu...gâu..gâu!!! Tránh ra...tránh ra..."

Nhưng Bạch Thiện vừa chen chân vào thì bị các anh chó đá văng xa cả mét. Đó là lý do cô luôn muốn được làm một con chó đực, chó đực đủ mạnh khỏe để đảm bảo cái dạ dày không bị đói. Cô căm ghét mấy anh trai giống chó của mình.

Vì biết Bạch Thiện không thể giành lại mấy anh nên chó mẹ đã chừa phần riêng. Bạch Thiện rất muốn cấp bằng mẹ hiền cho chó mẹ, trong rất nhiều vạn kiếp chó cô từng trải qua, chỉ có lần này cô thật sự cảm nhận tình yêu của chó mẹ.

Nhưng không có buổi tiệc vui nào mãi mãi, họp tan, tan họp là số kiếp của loài chó.....

Câu chuyện lại bắt đầu tại một nghĩa trang vào một đêm không trăng, có mưa rào và dông rãi rác tại mọi nơi. Gió nhẹ, trong cơn dông có khả năng xảy ra lốc, sét và gió giật....

"Gâu..gâu...!!!!"

Cả nhà cô bị xe bắt chó bắt đi, trừ cô ra.

***** hết chương 1****