Chương 12

Một tháng sau, Trần Nặc nhận được tiền lương, 1930 đồng, cô cảm giác quả thật mình chính là phú bà.

Ngày thay phiên nghỉ đó, cô cất số tiền lớn này, ngồi tàu thuỷ đi dạo chợ thành phố, định mua một món quà cho Trần Thứ.

Trước tiên cô đến cửa hàng tinh phẩm và văn phòng phẩm dạo một vòng, nhân viên cửa hàng đề cử hiện tại đang lưu hành mang vòng tay và vòng cổ, có kiểu thể thao, cũng có kiểu da đinh tán, kiểu dáng rất nhiều.

Cô cầm trong tay đánh giá, đột nhiên vô cùng —— đây là đồ mà mấy chàng trai trẻ tuổi thích sao, thật là rực rỡ, ẻo lả, trẻ con muốn chết.

Nên tặng cái gì cho đàn ông trưởng thành mới tốt đây?

Áo sơ mi? Giày da? Thắt lưng? Cà vạt?

Trần Nặc nghĩ đến bộ dạng cả ngày mặc áo ba lỗ quần đùi bán đồ ở chợ thức ăn, giao tiếp với một đống hải sản, lập tức phủ quyết suy nghĩ này.

Cô đi vào chợ, thấy quầy ở lầu một có bán dao cạo râu bằng điện, nghĩ nghĩ, cái này được, mua!

Dạo đến lầu hai, bật lửa Zippo lạnh lẽo đang được giảm giá, ừ, cái này cũng tốt, mua!

Lầu ba cửa hàng nội y... Trần Nặc khẽ cắn môi, lỗ tai hồng hồng đi vào mua sáu hộp qυầи ɭóŧ nam, màu đen màu tim, màu đậm, màu nhạt, chắc là đủ để anh mặc một năm.

Dạo đến buổi chiều, cô ngồi trên ghế dài bên cạnh con đường đi bộ nghỉ ngơi, thời tiết nóng bức, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, làn da cũng bị phơi đến đỏ lên. Cô nhìn mấy cửa hàng san sát và đám người đang đi tới đi lui, bỗng nhiên cảm thấy thật ra mình thật tham lam, tham lammuốn mua tất cả đồ tốt, trở về tặng cho Trần Thứ.

Cô còn muốn nhanh chóng lớn lên, kiếm nhiều tiền hơn, để cha không cần phải mỗi ngày trời còn chưa sáng đã đến chợ thức ăn mở tiệm, giao tiếp với những người sáu mươi tuổi, tôm trắng, sò biển, bạch tuộc, cua... Bận từ sáng sớm đến trời tối, cả người dính đầy mùi tanh của hải sản tươi, về nhà mệt đến mức dính vào gối là ngủ.

Cũng không cần mỗi năm chỉ mặc hai bộ quần áo, áo ba lỗ, áo thun, quần đùi, đặc biệt là mùa đông, hai cái áo lông cứ đổi qua đổi lại.

Còn có tổn thương trên cơ thể của cha, phải nên chậm rãi trị liệu tĩnh dưỡng, nếu cô kiếm được tiền, nhất địnhsẽ mua cho cha thuốc tốt nhất, mời thầy thuốc tốt nhất mỗi ngày đến xoa bóp cho cha... Nghĩ đến đây, Trần Nặc lục lọi ví tiền, không khỏi cười nhạo suy nghĩ kỳ lạ không biết tự lượng sức mình của mình.

Buổi chiều cô đi lấy bánh kem đã được đặt trước, về đến nhà, gọi điện thoại cho Trần Thứ, bảo anh sớm trở về nhà mộtchút .

Anh thuận miệng đồng ý, nhưng vào buổi tối mười giờ mới được Hồ Phỉ đưa về, anh uống đến say khướt, còn làm trò trước mặt Trần Nặc hôn Tây Thi Phỉ Phỉ một cái.

“Em có ăn cơm không vậy? Mềm như bông, ông đây sắp không đứng được rồi.”

Hồ Phỉ có chút ngượng ngùng, “Nặc Nặc, em tới giúp đỡ cha em một chút đi.”

Trần Nặc nhìn bàn cơm đã nguội lạnh trước mắt, sắc mặt lạnh lùng, không có phản ứng gì.

Hồ Phỉ đỡ Trần Thứ vào trong phòng, đi ra ngoài liền cười làm lành nói: “Hôm nay là sinh nhật của cha em, uống hơi nhiều với mấy người bạn, đoán chừng buổi sáng ngày mai sẽ đau đầu, em nấu một ít trà giải rượu cho cha nhé, anh ấy tỉnh lại thì cho anh ấy uống.”

“Vâng.”

Hồ Phỉ rời đi, Trần Nặc đi đến phòng Trần Thứ đứng một lát sau đó đi phòng bưng một chậu nước ấm đến, dùng khăn lông nhúng ướt lau mặt cho anh.

“Cô là ai?” Anh cực kỳ không kiên nhẫn, đẩy tay cô ra, mở to mắt nhìn cô.

Trần Nặc trực tiếp đem khăn lông đặt khăn lông lên mặt anh, lau lung tung một lát, tiếp theo là cổ, lực đạo rất lớn, Trần Thứ bị đau, hơi tỉnh táo một chút , bắt lấy cổ tay của cô nói: “Đừng đùa với cha, Trần Nặc.”

Cô không buồn hé răng, vứt khăn mặt vào chậu nước, giặc rồi vắt khô, tiếp tục lau cánh tay cho anh, lúc này lực đạo đã nhẹ hơn rất nhiều, mềm mại thoải mái, vốn Trần Thứ đang say rượu buồn ngủ, cuối cùng thả lỏng hưởng thụ, nhắm mắt lại hình như đã ngủ rồi.

Trần Nặc cực kỳ kiên nhẫn, từ cánh tay đến ngực, bụng, cùng cẳng chân, cẩn thận phục vụ cho anh, toàn bộ quá trình mắt nhìn thẳng, nghiêm túc, nhưng lỗ tai lại đặc biệt đó, mỗi khi chạm vào người anh một chút, lý trí đều tán loại từng chút, tim đập như muốn đi ra.

Sau đó cô không chút suy nghĩ, đặt tay lên thắt lưng của anh.