Chương 25: Băng Thiên Huyết Liên

Trước mắt Bach Liên là một hang băng động nhìn có vẻ lớn và rộng hơn cái động mà Băng Thiên ở. Các bức tường đều là làm từ băng lam, trên mặt đất là những khối băng lam có hình như lưỡi kiếm tuyệt đẹp mọc thành chùm trên đất.

Không khí xung quanh lạnh gấp chục lần so với lúc trước, dù là hồn sư có thuộc tính băng cực hạn như Bạch Liên cũng phải cảm thấy run người, điểm đặc biệt trong hang động này chính là hồ nước nằm ở giữa hang.

Dù là nằm trong băng động có nhiệt độ thấp hơn âm 100 độ nhưng hồ nước này không hề bị đóng bằng, mặt nước tĩnh lặng và thanh khiết, thứ đáng chú ý nhất đó là thứ trôi nổi cách mặt nước hai thước.

Trên mặt hồ là một đóa hoa liên màu lam sắc tuyệt sắc, đóa hoa liên này có chín cánh hoa nở rộ, cánh hoa được tạo thành từ băng lam ngưng tụ mà thành nên nhìn rất cứng cáp.

Ánh sáng màu lam trong hang đều từ những cánh hoa tỏa sáng mà thành, xung quanh đóa liên hoa Bạch Liên có thể cảm nhận được băng thuộc tính vô cùng lớn.

Khí lạnh xung quanh hang động có lẽ là do từ đóa hoa liền tỏa ra, nhìn đóa băng liên đó mà máu trong huyệt quản của Bạch Liên liền sôi trào cùng với đó là cảm giác thân thuộc.

Hồn lực trong cơ thể cảm giác như bị hút ra ngoài rồi hướng đóa băng liên mà dung nhập vào, trên bàn tay trái của Bạch Liên bất ngờ tỏa ra ánh sáng màu lam sắc.

Từ trong anh sáng liền xuất hiện một đóa băng liên giống hệt đóa băng liên kia, nhìn đóa băng liên trên tay mà Bạch Liên không khỏi kinh ngạc, đây chính là 1 trong 3 võ hồn của nàng – Cửu Băng Linh Thánh Liên, đây cũng là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy, Cửu Băng Linh Thánh Liên vừa xuất hiện thì liền cùng băng thuộc tính của đóa băng liên kia cộng hưởng mà tăng thêm độ lạnh trong không khi, dưới chân Bạch Liên xuất hiện thêm vài tầng băng lam lan tỏa ra xung quanh.

Nếu võ hồn Arceus của Bạch Liên không không thể sử dụng do sợ hai luồng âm, hỏa thuộc tính trong cơ thể nàng dung hòa nhau, bộc phát mà chết thì Cửu Băng Linh Thánh Liên là võ hồn duy nhất mà nàng cố gắng cỡ nào cũng không thể sử dụng được.

” thật không ngờ là một thứ này lại xuất hiện ở đây ” giọng nói của Tiểu Điệp có chút kinh ngạc từ trong tinh thần hải vang lên.

” tỷ biết thứ đó là gì sao? Sao đóa hoa liên đó lại giống võ hồn của ta vậy ? ” Bạch Liên hỏi.

” đóa băng liên cùng với võ hồn của muội giống nhau thì cũng không có gì lạ, vì nó với võ hồn của muội là hai bản thể cùng một loại, tuy giống nhau nhưng cũng có chỗ khác biệt, mặc dù rất khó nhận ra, nhưng ta chắc chắn thứ đó là nó ” Tiểu Điệp nghiêm giọng giải thích.

” là thứ gì? ” Bạch Liên khó hiểu hỏi.

” Võ hồn của ngươi là Cửu Băng Linh Thánh Liên sao?, vậy thì ngươi có thể cảm nhận được sự tồn tại của thứ đó cũng không có gì lạ ” Băng Thiên bình thản nói.

” ý của ngươi là sao ? ” Bạch Liên hỏi.

” theo như những gì ta biết được thì đóa băng liên đó tên là Băng Thiên Huyết Liên, còn được xưng là huyết mạch của băng nguyên tố, theo như truyền thuyết tương truyền từ mấy vạn năm trước thì Băng Thiên Huyết Liên được hình thành từ giọt máu của Băng Thần cùng với Cửu Băng Linh Thánh Liên võ hồn của ngươi, Cửu Băng Linh Thánh Liên và Băng Thiên Huyết Liên sinh ra cùng giọt máu, câu thông lẫn nhau, luôn tìm tới nhau, đúng là vận mệnh đã khiến cho ngươi gặp được nó ” Băng Thiên giải thích.

Vận mệnh sao?, Bạch Liên cảm thấy là do hệ thống sắp đặt thì đúng hơn, nếu hệ thống không thông báo cho nàng biết thì có nằm mơ thì nàng cũng không thể nào biết là Băng Thiên Huyết lại ở đây.

” giờ thì ta có thể tại sao mà cái hang động này của ngươi lại có thể có băng thuộc tính nồng đậm như vậy, không ngờ Băng Thiên Huyết Liên lại không ở nơi có khí lạnh cùng cực như Cực Bắc mà lại ở một nơi không hề có băng tuyết như rừng Tinh Đấu ” Tiểu Điệp nói.

Băng Thiên cũng không ngờ là cái băng động mà hắn sống mấy vạn năm lại có một thứ hiếm có như Băng Thiên Huyết Liên, Băng Thiên nhìn Cửu Băng Linh Thánh Liên trên tay của Bạch Liên trầm tư, hắn không ngờ là nàng lại sở hữu một võ hồn có huyết mạch băng thần, tương lai của nàng có vẻ sẽ không tầm thường.

” Tiểu Liên ngươi mau hấp thụ Băng Thiên Huyết Liên đi, nó và Cửu Băng Linh Thánh Liên của ngươi là cùng loại với nhau cực kì hiếm có, ngươi sở hữu Cửu Băng Linh Thánh Liên võ hồn mà hấp thụ thêm Băng Thiên Huyết Liên, hai bản thể cùng một loại dung hợp sẽ đề thăng thực lực của ngươi, chỗ tốt không ít, vậy nên mau chóng hấp thụ nó ” Băng Thiên nói.

” nhưng ngươi có chắc chứ, ta thấy thứ này không dễ gì mà hấp thụ được ” Bạch Liên nói, dù nàng không biết nó có tác dụng tốt gì đối với nàng nhưng dựa theo thuộc tính băng nồng đậm mà Băng Thiên Huyết Liên tỏa ra thì nàng có thể biết được không dễ gì hấp thụ được nó.

Nếu sai một chút thì Bạch Liên liền sẽ bị lực lượng to lớn của Băng Thiên Huyết Liên làm cho phát bạo mà chết mất.

” không sao ” Băng Thiên biết được Bạch Liên lo lắng điều gì, bình thản nói ” Băng Thiên Huyết Liên và Cửu Băng Linh Thánh Liên là từ giọt máu của băng thần mà hình thành, nên chúng câu thông lẫn nhau, ngươi sở hữu Cửu Băng Linh Thánh Liên võ hồn nên Băng Thiên Huyết Liên sẽ không bài xích ngươi mà còn cho ngươi thuận lợi hấp thụ, mặc dù không bài xích nhưng không thể biết được trong quá trình hấp thụ có nguy hiểm gì, nhưng ngươi yên tâm nó chắc chắn sẽ không hại chết ngươi “.

Nghe vậy Bạch Liên cũng yên tâm hơn mà từng bước lại gần hồ nước, càng lại gần thì nàng có cảm giác như là Cửu Băng Linh Thánh Liên võ hồn của nàng đang cực kì hưng phấn và thúc dục nàng mau chóng đem Băng Thiên Huyết Liên hấp thụ, khi càng tiến tới bìa hồ thì cánh tay nàng như bị ai nắm lấy, chưa kịp hoàn hồn thì nàng đã bị cánh tay đó mạnh mẽ kéo nàng quay lại, đem toàn bộ cơ thể nàng ôm chặt vào lòng.

Bạch Liên kinh ngạc định ra tay đánh bay người đó, nhưng khi cảm nhận hơi ấm cùng với mùi hương thảo mộc quen thuộc thì nàng liền buông lỏng cơ thể, yên tâm để người đó ôm vào long, nàng đương nhiên biết người có mùi hương này chỉ có mình hắn.

” Tiểu Liên…. thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm thấy muội ” giọng nói mạng thập phần lo lắng phát ra.

Bạch Liên hai tay bất giác đưa lên, ôm chặt lấy thân thể của người đó, khó hiểu hỏi ” Tiểu Tam, làm sao huynh tìm được chỗ này vậy? “.

Đường Tam ôm nàng, ôn nhu nói ” ta cũng không biết nữa, chỉ cảm giác là sẽ gặp được muội ở đây “.

Đúng vậy, suốt khoảng thời gian khủng hoảng không biết tìm Bạch Liên ở đâu?, lúc đang đi theo cảm giác thì không biết khi nào lại tới một cái hang lạ, thì có cái gì mách bảo hắn là nàng đang ở đó.

Không một chút do dự, Đường Tam bước vào hang, mặc cho cái lạnh làm cho cơ thể mà máu của hắn muốn đóng băng, và cuối cùng hắn cũng tìm thấy nàng, người mà hắn nhận ra là nàng là cả thế giới của hắn.

Đường Tam khẽ cười thỏa mãn, hai tay ôm chặt Bạch Liên như muốn dung hòa nàng vào trong cơ thể vậy, hiện giờ hắn không còn để ý xung quanh nữa mà trong mắt chỉ có mình nàng, thế giới như sắp biến mất trong mắt hắn vì tìm được nàng mà khôi phục lại và rực rỡ hơn.

Đường Tam ôm chặt lấy Bạch Liên, cảm nhận hơi ấm cùng với thể mềm mại của nàng, mùi hương thơm của hoa đặc biệt chỉ có ở trên người nàng làm cho hắn cảm thấy yên lòng hơn vì nàng đang ở đây, ở trong vòng tay hắn, hắn vẫn chưa mất nàng.

Thân thể của Đường Tam bất giác mềm nhũn ra như mất hết sức lực, toàn thân chuẩn bị ngã về phía sau nhưng may là Bạch Liên kịp thời giữ lấy. Bạch Liên từ từ đặt hắn nằm xuống mà trong lòng không khỏi đau xót khi nhìn thấy vết thương trên người hắn.

Toàn thân của Đường Tam hiện giờ không có chỗ nào lành lặn, toàn thân đều có những đường vết thương, nhất là ở ngực là một đường vết thương dài đang từ từ khép miệng như vết cào, máu do khí lạnh trong hang động làm đông lại nên đã ngừng chảy ra, chỉ còn lại những vết máu thấm trên y phục của hắn.

Nhiệt độ thân thể của Đường Tam hiện giờ cực kì thấp và gần như bị đóng băng, hơi thở yếu ớt, sắc mặt xanh xao, nhìn Đường Tam như vậy không thể không khiến Bạch Liên cảm thấy lo lắng….. khoan đã….. nàng cảm thấy lo lắng và đau xót vì một người khác sao?.

Bạch Liên hiện giờ cảm thấy bối rối trước cảm xúc của bản thân, kể từ lúc đó thì nàng chưa bao giờ lo lắng hay cảm thấy đau xót vì một ai đó, mà bây giờ nàng vì thương tích của Đường Tam mà sinh ra cảm giác lo lắng cùng đau xót sao, trong phút chốc nàng cảm thấy từ khi gặp Đường Tam tới giờ thì nàng không còn là nàng nữa, có cái gì đó đã thay đổi.

Nhanh chóng hoàn hồn, Bạch Liên xem xét tình trạng của Dươngd Tam hiện giờ cực kì xấu, đậu hũ hồi phục của Áo Tư Tạp có lẽ không giúp được gì trong tình huống này, chỉ có một cách, Bạch Liên từ trong hồn đạo khí lấy ra một đóa hoa nhìn giống hoa tulip màu đỏ rực, hương hoa nồng nặc, thơm lừng lan tỏa ra khắp hang động làm cho người ngửi cảm thấy cực kì hưng phấn.

Bạch Liên cầm bông hoa trong tay liền cảm thấy được hơi ấm từ bông hoa tỏa ra rất dễ chịu, nhẹ nhàng dùng tay lấy một cánh hoa rồi đưa tới miệng của Đường Tam, nhưng vì cơ thể bị hàn khí cho không cách nào mở miệng được, nàng khẽ cau mày, một suy nghĩ thoáng qua, không biết suy nghĩ gì mà khiến mặt nàng có chút đỏ lên.

Bạch Liên lấy từng hoa đưa chạm miệng, nhai cẩn thận rồi từ từ lại gần Đường Tam, một tay nhẹ nhàng mở miệng của hắn ra, đôi môi anh đào đỏ mọng của nàng nhẹ nhàng in lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, nàng từ từ đem những cánh hoa đã được nhai nát trong miệng mình qua cho hắn, một nụ hôn nhẹ nhàng.

Tiểu Điệp trong tinh thần hải nhìn thấy một màn này thì liền cười ranh mãnh – A, Tiểu Liên đã lớn thật rồi, còn biết mấy chuyện này nữa.

Đường Tam trong cơn mê mang cảm thấy một thứ gì đó ấm áp truyền vào cơ thể của mình, cơn đau từ vết thương cùng sự lạnh lẽo của hàn khí cũng dần dần tan biến, ý thức liền khôi phục, hắn cảm thấy môi mình có cảm giác bị một thứ gì đó mềm mại và ương ướt chạm vào, mùi vị ngọt ngào cùng hương hoa thơm làm hắn cảm thấy mê mang, hắn cảm thấy không đủ, muốn nhiêu hơn nữa.

Hai tay của Đường Tam bất giác đưa lên, một tay đặt ở thắc lưng của Bạch Liên, một tay để sau ót của nàng, Đường Tam từ trong đôi môi của nàng từ từ cảm nhận hương vị ngọt ngào đó, chiếc lưỡi thô ráp tiến vào khoan miệng của nàng.

Bạch Liên hai mắt mở to vô cùng kinh ngạc, nàng không nghĩ là Đường Tam lại hành động như thế, dù hắn đang trong cơn mê mang, nàng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng sợ động tới vết thương của hắn nên đành im lặng để hắn làm những điều hắn muốn, nhưng nàng không hiểu sao nàng cũng không muốn thoát ra.

Sau một hồi hôn nhau nồng đậm thì Đường Tam cũng nới lỏng bàn tay giữ nàng ra, hai mắt khẽ mở thì thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là gương mặt đang đỏ tới tai của Bạch Liên ở ngay trước mặt chỉ cách vài cm, nàng thấy hắn tỉnh dậy thì liền thoát ra khỏi bàn tay hắn, lùi ra xa.

Bạch Liên dùng một tay chạm vào đôi môi của mình, gương mặt càng lúc càng đỏ, nhịp tim không ổn định, Đường Tam cũng hành động giống nàng, một tay chạm vào môi rồi nhìn gương mặt đang đỏ của nàng, không biết vì sao miệng hắn liền nhếch lên, cảm giác như vừa chiếm được một thứ gì đó cực kì quý giá.

” Tiểu Liên, muội… ” Đường Tam định nói gì đó thì bị Bạch Liên cắt ngang lấp bấp nói ” không phải…. không phải như huynh nghĩ đâu…. Ta chỉ giúp huynh ăn thảo dược thôi “.

” phì ” Đường Tam nhìn gương mặt đang đỏ cùng với giọng nói lấp bấp của nàng thì liền phì cười, có vẻ cần thêm một chút thời gian nữa vậy.

Bạch Liên không hề để ý thấy Đường Tam đang cười, nàng chỉ nghĩ tới cảm giác hiện giờ của nàng, nó vô lạ, một thứ cảm xúc mà nàng chưa từng cảm thấy bao giờ, rốt cuộc nó là gì?.