Chương 3 (Hoàn thành)

Hoặc khác, Hợp còn có những câu chuyện về Hội An, về những hoài bão và ước mơ của cô ấy!

“Em yêu Hội An lắm luôn! Em không biết vì sao nhưng mỗi lần rời Hội An lâu em lại cảm thấy như có cảm giác xao xuyến trong lòng vậy. Nếu sau này em hết bệnh em nhất định sẽ dẫn chị đến Hội An một lần! Em hứa sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho chị!”

“À đúng rồi, em còn là blogger đó chị Hảo. Em hay đăng mấy bài viết du lịch. Chị có thời gian nhớ lên đọc nha! Em có chia sẻ nhiều trải nghiệm thú vị lắm đó!”

“Thật ra em còn muốn đi nhiều nơi lắm. Em muốn đi hết mảnh đất Hội An, thăm hết từ danh lam thắng cảnh đến những góc nhỏ bên đường. Em còn muốn đến nơi anh ấy lớn lên, nhìn ngắm một phần thế giới của anh… Hình như suy nghĩ này hơi trẻ con đúng không chị?”

Còn nhiều, còn rất nhiều những câu chuyện như thế mà Hợp đã kể cho cô nghe trong suốt thời gian em ấy điều trị tại bệnh viện này.

Em ấy giống như radio của cô vậy, mở ra cho cô những khoảng trời rất đẹp, xoa dịu những mệt mỏi trong công việc của cô.

Hảo nhớ lại những điều này lại bất chợt mỉm cười.

Hợp ở trên giường thấy chị bác sĩ đột nhiên cười dịu dàng như thế cảm thấy rất kì lạ. Nhưng cô không nghĩ nhiều lắm.

“Sao hai ngày nay không thấy chị đến khám cho em vậy? Chỉ có anh Huy đến thôi! Em còn tưởng em hay càm ràm làm chị không dám đến tìm em nữa chứ.” Hợp vừa nói vừa cười khúc khích.

“Nghĩ gì vậy!” Hảo bật cười vì mấy lời của Hợp.

Cô lại nói: “Số lượng vi rút trong người em đã giảm rất nhiều, hiện tại em chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm một tuần là có thể về nhà. Chị thấy tình hình của em đã ổn định nên để lại cho Huy theo dõi thường xuyên. Chị sẽ tập trung chăm sóc cho mấy bệnh nhân mới vào, cách vài ngày mới đến xem tình trạng bệnh của em.”

“Thì ra là vậy.” Môi Hợp hơi vểnh lên.

Hèn gì dạo gần đây chị Hảo không đến thường xuyên làm cô buồn chán muốn chết. Chỉ có chị Hảo là chịu kiên nhẫn nghe cô kể chuyện thôi. Ai như anh Huy đâu, cô mới nói có ba câu thì anh ấy đã viện cớ chạy mất tiêu rồi.

“Đành chịu vậy!” Hợp thở dài, sau cô lại nói: “Nhưng nếu chị Hảo có thời gian rảnh cũng đến nói chuyện với em nha! Nói chuyện với anh Huy không vui gì hết.”

Hảo lại bật cười.

Em ấy đúng là người hoạt bát mà!

“Em yên tâm đi, ngày mai em sẽ được chuyển đến phòng bệnh mới, đến lúc đó tha hồ có bạn cùng phòng để em nói chuyện cả ngày lẫn đêm không sợ buồn!”

Hợp nghe thế thì hai mắt sáng rực lên, cô vô cùng vui mừng. Sau, cô lại đem một cái hộp bên tủ đầu giường mở ra khoe với Hảo.

“Chị Hảo xem nè, đây là quà anh ấy mới gửi tới cho em hôm qua.”

Bên trong hộp là mấy cuốn sách du lịch và văn hoá còn có thêm mấy tấm ảnh tự chụp của cậu bạn trai kia.

Hợp rất thích đọc sách và du lịch. Bạn trai em ấy vì sợ em ở trong bệnh viện lâu ngày buồn chán nên thường gửi sách đến cho Hợp giải trí. Đó cũng là một điểm mà Hảo đánh giá cao cậu bạn trai ấy, thật sự là một người rất tận tâm.

Hảo cũng biết Hợp rất yêu cậu bạn trai này, điển hình là tần suất em ấy kể về cậu ta chiếm đa số thời gian.

Thấy Hợp cầm mấy tấm hình cười đến ngây ngất, Hảo trêu: “Em sắp được xuất viện rồi, sau này có thể gặp được người thật rồi không cần phải nhìn hình mà tương tư nữa.”

Hợp nghe thấy thế liền đỏ mặt, cô đáp: “Nhưng sau này em không còn được gặp chị Hảo nữa rồi, chắc là em sẽ tương tư chị mất!”

Hảo bật cười nhưng trong lòng cũng không khỏi ngậm ngùi.

Cũng phải, sau này có lẽ cũng chẳng ai kể chuyện cho cô nghe nữa rồi. Nhưng thật lòng cô vẫn luôn hy vọng Hợp sẽ sớm khỏi bệnh và xuất viện.

Em ấy có thể đi khắp Hội An cùng chàng trai mà em yêu. Hợp thuộc về một thế giới rộng lớn và tươi sáng tự tại hơn căn phòng bệnh ngột ngạt này!