Chương 2: Hợp

"Chị Hảo!"

Hợp quơ tay thu hút sự chú ý của cô gái đang đi trên hành lang.

Hảo mỉm cười, đôi mắt cô có phần vẩn đυ.c, bọng mắt cũng khá lớn.

Hảo nghe thấy tiếng gọi của Hợp, cô không xem tài liệu trên tay nữa mà đến ngồi bên giường cô gái trẻ.

“Em thế nào rồi, gần đây có còn đau đầu hay mất vị không?”

Hảo vừa hỏi vừa tiện tay lật xem bệnh án của Hợp.

Hợp cười vui vẻ, ánh mắt long lanh như nhiễm hết phần vui mừng trong lòng.

“Dạo này em đỡ hơn nhiều rồi. Cả người thấy khỏe hơn, tay chân bớt mỏi với lại ăn uống cũng thấy ngon hơn nhiều!”

Hợp loay hoay một lúc rồi, như thấy được sự mệt mỏi của Hảo, Hợp nói: “Em thấy sắc mặt chị tệ quá, có phải gần đây công việc chị bận lắm không?”

Hảo thoáng ngạc nhiên.

Cô có rất nhiều bệnh nhân nhưng không phải ai cũng hỏi cô câu này. Những câu hỏi quan tâm như thế thường chỉ do các y bác sĩ như cô hỏi thôi.

“Ừm. Gần đây tình hình dịch căng thẳng nên lượng công việc nhiều lắm. Chị vừa mới có một ca, bệnh nhân đột nhiên trở nặng lên rất nhiều!”

Hảo vừa nói vừa thở dài. Chỉ một lời hỏi han nhỏ của cô bé bệnh nhân như một bàn tay mở ra cánh cửa trong lòng Hảo.

Mà không chỉ có lần này, Hợp luôn như thế, là một cô gái đáng yêu, thân thiện và rất hay quan tâm đến người bên cạnh.

Hợp nhớ lần đầu tiên Hảo đến bệnh viện này, khi đó dịch bệnh cũng không lan rộng như hiện nay. Hợp khi ấy đã ngất xỉu, tình trạng bệnh vô cùng nguy hiểm. Ấy vậy mà dù trong hoàn cảnh thế nào em vẫn rất lạc quan. Sự lạc quan ấy như ánh sáng dịu êm thu hút ánh nhìn của cô.

Những lúc rảnh rỗi, Hợp thường kể cho Hảo nghe rất nhiều chuyện về cuộc sống muôn màu muôn vẻ của mình, đó là một cuộc sống tự tại đầy màu sắc mà một bác sĩ như Hảo chưa từng bước đến.

Trong những câu chuyện đầy rực rỡ của Hợp, em thường nhắc đến một người con trai nhất.

“Em và anh ấy quen nhau chưa lâu lắm. Em nhớ tụi em gặp nhau trong mùa mưa tháng sáu giữa Hội An. Anh khi ấy cứ hệt như một chàng trai lịch thiệp bước ra từng trong sách vậy.”

“Anh là Việt kiều mới về nước, là một giảng viên ngành địa lý học. Anh ấy giỏi lắm, biết được rất nhiều thứ trên đời, em thích nhất là được ngồi dưới cơn mưa rả rích nghe anh ấy kể về những chuyến đi công tác trên thế giới. Mỗi lần như thế em cảm giác anh ấy cứ như một thần tượng trong lòng em vậy!”

“Anh ấy lãng mạn lắm ấy chị Hảo. Có mấy lần anh ấy trêu em, tuy là dùng mấy câu chuyện thả thính trên mạng mà nghe thích lắm!”