Chương 5: Hổ tiên này rất bổ

Editor: Piscuits

Khương Triều Vân không thể tưởng tượng ra hình ảnh một vị hoàng tử tôn quý như hắn lại làm việc máu chảy đầm đìa như lột da thú được, chỉ là hiện tại cũng có chút khó xử, cưỡi lên lưng cọp thì dễ nhưng leo xuống thì khó.

Khương Triều Vân hít hít cái mũi, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi đi lột đi, không cần lột ở trong viện của ta, nếu dám làm cho viện của ta nơi nơi đều là máu……” Y dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Nếu dám làm cho viện của ta nơi nơi đều là máu, ta sẽ phạt tiền tiêu vặt của ngươi.”

Hàn Giang Mục nhìn chăm chú vào y, khóe môi vẫn cong lên một độ cung nhàn nhạt như cũ, “Được, ta sẽ chú ý.”

Khương Triều Vân liếc mắt xem hắn một cái thật nhanh, nhìn thấy ý cười thản nhiên trên mặt hắn, không khỏi có chút ngơ ngẩn —— tính tình của hắn cũng tốt quá đi.

Khương Triều Vân có chút ngượng ngùng, lại cũng tiếp tục nói, làm ra một bộ dạng uể oải: “Các ngươi cứ vậy mà làm đi.”

Nói xong, xoay người đi vào phòng.

Bích Tâm đóng cửa lại cho y, đối với Hàn Giang Mục nói: “Hàn thị vệ, vậy phiền toái ngươi.”

Ánh mắt Hàn Giang Mục dừng lại ở trên người nàng, làm đại nha hoàn bên người Khương Triều Vân, nàng cũng có một gương mặt kiều diễm như hoa đào, rất xinh đẹp, nhìn tuổi cũng cỡ trên dưới 17- 18 tuổi.

Đáy mắt Hàn Giang Mục tựa hồ lộ ra một tia thâm trầm lạnh băng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm bên hông, không nhúc nhích.

Hàn Giang Mục lớn lên tuấn mỹ hơn người, Bích Tâm cũng không dám nhìn mặt hắn, sợ bị sắc đẹp của hắn quyến rũ, cho nên không có chú ý tới ánh mắt lạnh băng mà Hàn Giang Mục nhìn về phía nàng.

Nàng an bài vài vị thị vệ nâng con hổ kia đem tới một cái sân không có người ở, cho bọn họ cái sân lớn như vậy cũng đủ cho họ phát huy, an bài xong cũng không lưu lại đó để xem, mà là về lại bên người Khương Triều Vân.

Bích Tâm đối với Khương Triều Vân nói: “Thiếu gia, con hổ kia thật lớn, làm kiện áo cho ngài cũng dư dả, ngài thật muốn lấy nó làm mũ da hổ, ủng da hổ sao?”

Khương Triều Vân có chút thất thần mà không lên tiếng, y còn đang suy nghĩ về chuyện của Hàn Giang Mục.

Y không dám nhìn mặt của Hàn Giang Mục một cách chính diện, lại ấn tượng rất sâu về khóe môi hơi cười kia của hắn.

Hắn tùy ý xem nhẹ sinh mệnh của mình không ngại nguy hiểm mà đi săn hổ sao, chẳng lẽ hắn không sợ bất trắc sao?

Khương Triều Vân không rõ tâm tư của Hàn Giang Mục, y cảm thấy lời nói cử chỉ của chính mình vừa rồi rất làm cho người ta chán ghét, nhưng hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn?

Khương Triều Vân không nghĩ ra được, cũng lười nghĩ, tinh thần diễn kịch mới vừa rồi cũng không tệ lắm, hiện tại lại cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ở trên giường ngủ một giấc.

Bích Tâm cũng nhìn ra sự ủ rũ giữa chân mày của y, lại an tĩnh mà đi đốt than ngân ti lên, loại than này không có khói, thời gian lại có thể giữ ấm rất lâu, đương nhiên cũng rất quý, một đấu* cũng phải năm mươi lượng, phú hộ tầm thường cũng không dám dùng thường xuyên, nhưng Khương Triều Vân thì mỗi ngày đều có thể dùng, điểm này tốt hơn so với các phòng khác nhiều.

Trong phòng rất mau lại ấm lên, Khương Triều Vân nằm vào ổ chăn, chờ tay chân ấm hết, mới chậm rãi ngủ.

Ngày hôm qua y không có nằm mơ về Hàn Giang Mục, nhưng hiện tại lại mơ thấy hắn.

Chỉ là cảnh tượng trong mơ, rõ ràng là Khương gia.

Thời tiết khi đó hẳn là mùa xuân, hoa ở bên trong viện của Khương Triều Vân đều nở rộ, mẫu đơn nổi danh quý hiếm rồi thược dược, cũng có hoa dại không biết tên, ước chừng là hạt giống do gió xuân thổi đến, rơi xuống chỗ phú quý này, từng mảnh rồi từng mảnh ở trong đất quý này mà sinh trưởng thành từng đóa rồi từng đóa hoa kiều nộn vàng hoe.

Con bướm trắng cùng ong mật rõ ràng ưu ái cái hoa dại ngoại lai này hơn, mỗi khi tỳ nữ đi ra từ đường mòn của hoa viên, làn váy quét nhẹ qua, lũ ong đều bay ra từ đống hoa dại đó.

Khương Triều Vân giống như ở trong đống hoa đó lại thấy bản thân mình, đại khái vì mùa xuân là thời tiết tốt nhất của y, không có lạnh lẽo, cũng không nóng gắt, không cần lo lắng bệnh phong hàn của y sẽ tái phát, có thể thường xuyên đi ra ngoài một chút.

Lúc này, Khương Triều Vân hơi hơi cúi đầu, nhìn hoa dại đang lay động ở dưới chân, hỏi Bích Tâm ở bên cạnh, “Đây là hoa gì?”

Bích Tâm bị hỏi, qua một hồi lâu mới nói: “Chính là hoa dại ạ, cũng không đẹp, chỗ nào cũng có thể sinh trưởng.”

Khương Triều Vân không tán đồng mà nói: “Đẹp.” Ngừng lại một chút, ngón tay che ánh nắng, nói: “Giống nắng gắt, đầy sức sống .”

Y nhìn từng cụm hoa dại kia, thất thần, một lát sau, nói với Bích Tâm: “Ngươi đi lấy chậu hoa đi.”

Bích Tâm cũng không hỏi, xoay người liền đi tìm chậu hoa.

Khương Triều Vân đứng ở tại chỗ nhìn trong chốc lát, hơi cúi lưng nhẹ nhàng mà đi đến ngửi đóa hoa kia, mùi hương cũng không nồng đậm, nhưng lại có mùi thơm sâu lắng, không giống với những loại hoa quý hiếm kia. Chính là ở ngay lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm, thực trong sáng, cũng mang theo một cổ khí chất trầm tĩnh, “Ngươi đang làm cái gì?”

Khương Triều Vân thấy được người tới, là Hàn Giang Mục, hắn đứng cách Khương Triều Vân chỉ có vài bước chân, dưới ánh mặt trời ấm áp, đáy mắt đều là bóng tối, nhìn không ra nửa phần ánh sáng.

Khương Triều Vân nhìn Hàn Giang Mục, nói: “Đang xem hoa.”

Một màn này, làm Khương Triều Vân nghĩ tới, giống như y với Hàn Giang Mục từng tiếp xúc không ít.

Hàn Giang Mục đi đến bên người y, cúi đầu nhìn lại, nói: “Hoa dại.”

Khương Triều Vân ngưỡng mặt hỏi hắn: “Ngươi biết đây là hoa gì sao?”

Hàn Giang Mục nói: “Không biết.” Ngược lại lại nói: “Thiếu gia thích, có thể đem vào trong phòng xem.”

Khương Triều Vân nói: “Xúc nó lên, nó sẽ chết.”

Hàn Giang Mục hơi hơi ghé mắt nhìn y, khóe môi hơi cong cong lên, “Thiếu gia lương thiện.”

Khương Triều Vân nhướng mi, nói: “Ngươi xem, hoa càng quý giá, càng xin đẹp, chỉ cần hơi không để ý, liền chết, nhưng là hoa dại như này, tùy ý nuôi cũng có thể sinh trưởng.”

Hàn Giang Mục thanh âm trầm thấp mà nói: “Thiếu gia là mệnh phú quý, sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Khương Triều Vân không nói gì, một lát sau, mới hỏi: “Ngươi là leo tường vào sao?”

Hàn Giang Mục trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Đúng vậy, thiếu gia.”

Khương Triều Vân thấm thía mà nói: “Lần sau không cần leo tường, vào bằng cửa lớn đi, lỡ mà ngươi ngã, mắc công ta phải bồi tiền cho ngươi.”

Hàn Giang Mục nở nụ cười, thanh âm đều mềm mại vài phần, “Tốt, thiếu gia.”

Khương Triều Vân lại hỏi: “Tiền tiêu vặt của ngươi nhiều hay không?”

Hàn Giang Mục trả lời: “Một tháng, một lượng bạc.”

Khương Triều Vân thổn thức nói: “Ít vậy, vậy có vất vả không?”

“Bẩm thiếu gia, không vất vả.”

Khương Triều Vân nói: “Làm thị vệ chung quy là làm việc nặng, nếu ngươi có cơ hội, ngươi đi học chữ đi, nếu ngươi có cái ý tưởng này, có thể tới tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

Hàn Giang Mục rũ mắt nhìn y, trong con mắt đen kịt kia tựa hồ nổi lên một chút ánh sáng, “Được, thiếu gia, nếu là có cơ hội……”

……

Sau khi Khương Triều Vân tỉnh lại, lâm vào trầm tư.

Y đối với giấc mơ này, có chút ấn tượng.

Đời trước y cùng Hàn Giang Mục cũng không phải là không có giao tiếp gì, bất quá chỉ là mấy cuộc nói chuyện bình thường với hắn, vô luận là thị vệ nào, y cũng sẽ tùy ý mà trò chuyện một ít, chẳng lẽ bởi vì chuyện này nên Hàn Giang Mục liền thích y?

Khương Triều Vân có chút mơ hồ, y không hiểu được vì sao Hàn Giang Mục thích y.

Khương Triều Vân thở dài một hơi, cũng không để giấc mơ này trong lòng.

Thời gian bữa tối, Khương Triều Vân thuận miệng hỏi một câu về chuyện con hổ, Bích Tâm trả lời: “Hàn thị vệ đã lột xong da, đưa đến chỗ thợ giày để làm, nếu như làm tốt liền có thể lấy làm mũ da hổ.”

Khương Triều Vân “Nga” một tiếng, thấy trên bàn có một bát canh đã chuẩn bị sẵn, y bưng lên, một hơi uống xong, uống xong lại lau miệng, cảm giác hương vị có chút lạ, cúi đầu nhìn kỹ, bên trong là một ít thịt cùng lá nhân sâm, liền hỏi một câu, “Bích Tâm, đây là canh gì a?”

Bích Tâm trả lời: “Hồi thiếu gia, đây là canh hổ tiên nhân sâm, bất quá thiếu gia yên tâm, đại phu nói, thiếu gia có thể uống, cho nên nô tỳ lập tức kêu phòng bếp làm cho ngài một bát canh, vẫn còn nóng, thiếu gia uống nhiều chút.”

Khương Triều Vân: “……”

Khương Triều Vân không thể tin tưởng mà nói: “Canh hổ tiên?”

Bích Tâm biểu tình không chút gợn sóng nói: “Thiếu gia yên tâm, Hàn thị vệ nói con hổ này là xử nữ, hổ tiên sạch sẽ, đại bổ!”

Khương Triều Vân: “……”

Khương Triều Vân cực kỳ buồn nôn, nôn khan vài tiếng, lại không có thể nôn ra, Bích Tâm nhanh chóng thuận khí cho y , “Đừng nôn a, Hàn thị vệ nói loại nguyên dương hổ tiên này vẫn còn, đặc biệt bổ dương khí, nô tỳ kêu phòng bếp cắt thành mấy trăm miếng, lưu trữ để hầm canh uống từ từ, nôn ra rất uổng.”

Khương Triều Vân: “……”

Khương Triều Vân ngốc một hồi lâu, nỗ lực dời lực chú ý đi, tại sao Hàn Giang Mục lại biết nguyên dương của con hổ này chưa mất???

*Rồi hiểu hổ tiên là gì luôn nhé, là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hổ, giống như mấy thứ bên con hươu á, tác dụng chắc tốt hơn của hươu chăng? *

--------------------------

Editor: tui nghĩ là tui sẽ tạm ngưng edit bộ này một khoảng thời gian bởi vì giờ tui lại được nhét full lịch học rồi, chờ tới khi mọi thứ ổn hơn tui sẽ edit tiếp, cũng có thể là một tuần mới có 1 chương và tui chỉ còn edit được bộ " Rượu Anh Đào " thôi vì nó ngắn :>