Chương 4: Lột da hổ

Editor: Piscuits

Khương Triều Vân dạo gần đây ăn không tốt, tùy tiện ăn một ít, liền cảm thấy no rồi, không hề động đũa nữa.

Bích Tâm khuyên y lại ăn một chút, Khương Triều Vân miễn cưỡng mà uống một ngụm canh gà đen nhân sâm, xong liền không chịu ăn nữa.

Bích Tâm không có cách, lẩm bẩm nói: “Thiếu gia, ngài như vậy là không được, trên người ngài tý thịt cũng không có.”

Khương Triều Vân sờ sờ tay của chính mình, đúng là có chút quá tinh tế(ở đây là gầy), nghĩ nghĩ, lại cầm đũa lên, lại ăn thêm nửa chén cơm.

Mới vừa ăn cơm xong, Bích Tâm cho người bưng đồ ăn xuống, bỗng nhiên nghe thấy gã sai vặt Tiểu Mão ở bên ngoài kinh hỉ mà kêu: “Bích Tâm tỷ tỷ, Bích Tâm tỷ tỷ, mau ra đây!”

Cùng với âm thanh vui mừng của hắn ta, thì âm thanh cãi cọ ồn ào ở bên ngoài cũng truyền vào.

Bích Tâm nổi giận, lao ra đi nói: “Tiểu Mão, ngươi kêu cái gì? Không biết thiếu gia muốn nghỉ ngơi sao?”

Tiểu Mão lập tức cáo tội, sau đó chỉ ra ngoài cửa, hạ giọng nói: “Là con hổ! Thị vệ bên kia đưa con hổ lại đây!”

Bích Tâm sửng sốt, “Con hổ gì cơ?”

Tiểu Mão còn chưa trả lời, người cãi cọ ồn ào ở ngoài cửa đã đứng nghiêm chỉnh lại, lão Lưu lớn giọng nói: “Bích Tâm cô nương, chúng ta tới đây để đưa con hổ cho Triều Vân thiếu gia.”

Hắn ta không dám vào sân, liền đứng ở cửa kêu một tiếng.

Nhưng thật ra phía sau hắn ta là một thanh niên, đúng hơn là nhị phòng Khương Sơ Cẩn, năm trước Khương Sơ Cẩn mới vừa làm lễ hành quan, so với Khương Triều Vân thì lớn hơn ba tuổi, quan hệ với Khương Triều Vân cũng không thân thiết.

Hắn ta vừa vào cửa, liền lớn tiếng nói: “Triều Vân, ngươi mỗi ngày ngốc ở trong phòng cũng không cần mấy cái da này, cho ta đi, ta hay đi xã giao bên ngoài, liền cần những thứ tốt này.”

Khương Triều Vân bị ồn mà ra, thấy một màn này thì hoảng sợ, “Da gì cơ?”

Khương Sơ Cẩn chỉ chỉ bên ngoài, “ Thì, con hổ đó, lúc trước thị vệ đã đưa tặng cho người một con bạch hồ, nên bây giờ con hổ này nhường cho ta, được không? Ta ra gấp đôi tiền để mua của ngươi.”

Ánh mắt Khương Triều Vân rơi xuống ngoài cửa, thấy thân ảnh của Hàn Giang Mục, hắn lặng im đứng ở trong đám người ở ngoài, tựa hồ đang nhìn y, lại tựa hồ không nhìn.

Khương Triều Vân theo bản năng mà nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Con hổ đâu, ta cũng chưa thấy.”

Bích Tâm nghe xong, chạy nhanh chạy chậm qua đi, làm cho bọn thị vệ vào cửa.

Thế nên, bọn thị vệ mới đưa con hổ kia tiến vào.

Phản ứng đầu tiên của Khương Triều Vân chính là thật lớn, lại nhìn kỹ, trong hốc mắt của con hổ còn cắm một cây cung tên, da lông thế nhưng lại không bị hư tổn.

Lão Lưu ở bên cạnh đối với Khương Triều Vân chắp tay hành lễ, lại nói với Khương Triều Vân : “Thiếu gia, đây là con hổ Hàn thị vệ săn cho ngài, toàn thân của con hổ này đều là thứ tốt, xương hổ, máu hổ, hổ tiên(?), đều là thánh phẩm bổ thân, thịt hổ thì quá cứng, không thể ăn, còn có da hổ này, còn có thể làm cho ngài một kiện xiêm y, mặc vào đi ra ngoài, sẽ rất uy phong lẫm lẫm.”

Nghe được lại là Hàn Giang Mục săn cho mình, Khương Triều Vân theo bản năng mà nhìn hắn một cái, không nghĩ tới Hàn Giang Mục cũng đang nhìn y, vừa khéo ánh mắt của hai người đυ.ng nhau.

Khương Triều Vân theo bản năng mà muốn tránh đi ánh mắt của hắn, lại cảm thấy có vẻ quá yếu thế, một chút khí phái nam nhân cũng không có, lại buộc đôi mắt chính mình nhìn thẳng Hàn Giang Mục.

Nhưng mà không kiên trì được vài giây, Khương Triều Vân liền mặt đỏ bại lui, y nhanh như bay mà dời ánh mắt, hơi thở đều có chút không xong, “Hàn thị vệ săn thì sao, tại sao một câu cũng không nói? Là trong lòng có ý kiến với ta sao?”

Lời nói này cực kỳ có ý vô cớ gây rối, hình tượng kiêu căng của y nhất định sẽ làm hắn không thích.

Nhanh lên mà chán ghét y, loại người như y thật sự không đáng giá để hắn thích.

Lão Lưu sửng sốt, nhanh chóng vì Hàn Giang Mục nói chuyện: “Thiếu gia đừng trách tội hắn, Hàn thị vệ không thích nói chuyện.”

Khương Triều Vân trong lòng vui vẻ, lập tức nói: “Hồi trước không phải nói được sao, vì sao hiện tại không nói? Nếu là không muốn đưa tới chỗ của ta, liền không cần miễn cưỡng, ta lại không thiếu một kiện da hổ để mặc.”

Khương Sơ Cẩn lộ ra biểu tình cao hứng, “Triều Vân ngươi không cần hả? Vậy rất tốt, liền cho ta đi, ta ra giá gấp đôi để mua từ người.”

Khương Triều Vân nói: “Ta cũng chưa nói ta không cần a.”

Khương Sơ Cẩn vừa thu tươi cười lại, nói: “Da hổ này mà đưa cho ngươi chính là minh châu phủ bụi trần, ngươi dùng, ai có thể thấy, còn không phải người trong nhà ta thấy, không bằng cho ta, cho ta thì ít nhất có thể để cho người khác nhìn đã con mắt.”

Khương Triều Vân luôn luôn không tranh với Khương Sơ Cẩn, nếu là bình thường, hắn ta muốn, y cũng liền cho, nhưng hiện nay lại là một cái cơ hội tốt.

Đời trước hẳn là Hàn Giang Mục không biết tính cách của y thế nào, đại khái cảm thấy y dương xuân bạch tuyết, mới có ảo tưởng dư thừa, đời này, y chính là muốn nói cho Hàn Giang Mục biết, y chính là người kiêu căng, tục khí, là người không biết nói đạo lý.

Khương Triều Vân nghĩ đến đây, dũng khí lại tăng lên, cộng thêm hiện tại có nhiều người, y cũng không sợ Hàn Giang Mục, y vỗ vỗ ngực mỏng manh của mình, đối với Khương Sơ Cẩn lớn tiếng nói: “Ngươi làm gì nha, ngươi từng này tuổi có biết xấu hổ không a, còn đoạt đồ vật với đệ đệ, đồ vật đã vào sân của ta, ngươi cũng muốn đoạt!”

Khương Sơ Cẩn: “……”

Hắn ta có chút ngạc nhiên mà nhìn Khương Triều Vân, lần đầu tiên hắn ta nghe thấy cái đường đệ này lớn tiếng nói với hắn ta như vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng, nói: “Ta không đoạt với ngươi, ta đây là không phải muốn thương lượng với ngươi sao?”

Khương Triều Vân nâng cầm tinh xảo , nói: “Của ta chính là của ta, không có thương lượng.”

Lời này vừa nói ra, Khương Sơ Cẩn không vui, “Triều Vân, trước kia ngươi không phải như thế, ngươi khi nào thì trở nên bá đạo như vậy!”

Trước kia? Khương Triều Vân nghĩ nghĩ, y có chút nghĩ không ra bộ dáng trước kia của bản thân là bộ dáng gì.

Bởi vì ốm yếu, bởi vì nghe lời Khương mẫu, y luôn luôn ngốc ở trong phòng hảo, những nơi y có thể thấy cũng chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở tuổi tác này của y, sao có thể thản nhiên với cái chết như vậy, mặc dù có chết qua một lần, chung quy y vẫn sợ chết, y lưu luyến nhân gian này, lưu luyến Khương phủ, lưu luyến phụ mẫu, lưu luyến những thứ tốt đẹp trên thế gian này.

Đời trước y kéo dài hơi tàn, tồn tại chính là muôn phần may mắn, sao còn dám tùy ý làm bậy đâu?

Khương Triều Vân cảm giác được một chút mới lạ, không chỉ bởi vì muốn làm người kiêu căng, không biết nói đạo lý ở trong mắt Hàn Giang Mục, mà bởi vì y còn muốn sống như thế nào thì như thế nấy, phù hợp với độ tuổi này của y một chút, nên có sức sống một chút.

Trong lòng Khương Triều Vân dâng lên một loại xúc động không tên, nói với y lời kế tiếp nên nói như thế nào cho kiêu căng, “Ta bá đạo như nào? Là ngươi quá bá đạo, ta dùng da này thì chính là minh châu phủ bụi trần? Hừ, xem lời nói này của người, còn cảm thấy ta không xứng với da này? Ta nói cho ngươi biết, là nó không xứng với ta, ta không chỉ có muốn nó, ta còn muốn đem nó làm thành mũ da hổ, ủng da hổ!”

Y dừng một chút, vươn tay từ dưới áo choàng lên, thấy đôi tay trắng nõn mềm mại như ngọc mỡ dê ôm một cái lò sưởi tay mạ vàng khắc hoa nhỏ xinh, tinh tế, y hừ hừ mà nói: “Tay của ta còn thiếu một cái phụ kiện, ta còn muốn làm một cái lò sưởi tay đâu!”

Vừa nói, một bên đối với Khương Sơ Cẩn trưng ra một cái tươi cười đắc ý dào dạt, có lẽ là vì cao hứng, bờ môi của y cũng đỏ vài phần, môi hồng răng trắng, đôi mắt có chút thần quang, y cười đến xán lạn, còn lộ ra một đôi răng nanh nhòn nhọn, một cảm giác khiến người khác cảm thấy hết sức linh động.

Ban đầu Khương Triều Vân vì thân thể yếu ớt, luôn rất an tĩnh, giống như bức tranh, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng vẫn luôn thiếu vài phần sức sống tươi tắn, lúc này y cười, y nháo, cả người cứ như là thoát thai hoán cốt, linh khí bức người.

Chỗ nào nhìn ra y là một con ma ốm?

Khương Sơ Cẩn chưa từng gặp Khương Triều Vân như vậy, nhất thời nhìn đến sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn ta phản ứng lại, cả giận nói: “Phí phạm của trời! Da hổ tốt như vậy, ngươi lại lấy làm mũ da hổ, ủng da hổ?”

Khương Triều Vân nói: “Làm mấy thứ này còn thừa chút nguyên liệu, liền làm một cái ghế đẩu để gác chân dưới bàn cho ta đi.”

Khương Sơ Cẩn tức giận đến mức mặt đều đỏ, “Vô cớ gây rối! Quả thực vô cớ gây rối! Hừ, ta là quân tử, ta không tranh với người!”

Không đợi Khương Triều Vân nói thêm cái gì, Khương Sơ Cẩn liền vung tay áo, nghênh ngang mà đi.

Khương Triều Vân phun ra một hơi, tinh thần tốt vài phần.

Bích Tâm ở bên cạnh chần chờ mà nói: “Vậy thiếu gia, con hổ này lưu hay là không lưu?”

Khương Triều Vân nghĩ đến Hàn Giang Mục còn ở đây, lén lút liếc nhìn Hàn Giang Mục một cái, lại thấy Hàn Giang Mục đang nhìn chằm chằm vào mình, thần kinh không khỏi căng thẳng, y nhẹ nhàng mà ho khan một tiếng, dời đi ánh mắt, nói: “Đương nhiên muốn lưu, lò sưởi tay quá nóng, làm bao tay cách nhiệt sẽ thoải mái hơn.”

Lão Lưu uyển chuyển mà nói: “Da tốt như vậy, lấy làm bao tay hơi đáng tiếc một chút.”

Khương Triều Vân nói: “Không phải đã nói là sẽ lấy nó làm mũ da hổ, ủng da hổ cho ta sao?”

Lão Lưu: “……”

Xem ra hắn ta không khuyên Khương Triều Vân được, nhìn về phía Hàn Giang Mục.

Hàn Giang Mục lúc này rốt cuộc cũng nói chuyện, hắn nhếch lên khóe môi, nói: “Thiếu gia muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

Lúc này trong giọng nói của hắn có một loại mạc danh sung sướиɠ, “Mũ da hổ, rất thích hợp thiếu gia.”

Khương Triều Vân đã nhận ra cảm xúc trong giọng nói của hắn, trong lòng có chút kinh ngạc, như vậy mà hắn không tức giận sao?

Hàn Giang Mục là người có tính tình tốt thế sao?

Khương Triều Vân nhìn hắn một cái, nói: “Nguyên lai ngươi có thể nói a, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không nói.”

Người chung quanh nhìn tình cảnh này, đều có chút mơ hồ, khẩu khí của Triều Vân thiếu gia nói với Hàn thị vệ không khỏi có chút...... Có chút không được kiêu cho lắm.(? :"<""")

Cũng không trách bọn họ sẽ nghĩ như vậy, giọng của Khương Triều Vân là rất là có hơi thiếu niên, hơi yếu thế chút liền sẽ bày ra một loại tiếng mềm mại, mà bản năng của y đối với Hàn Giang Mục không dám quá phận, y đang cân nhắc hai việc, là làm cho hắn chán ghét cùng với sợ hắn ngày sau mang thù nhà y, hai việc này cứ lặp lại làm y phân vân, cuối cùng biến thành một tình huống giọng nói không được khí phách lắm.

Y không biết âm thanh nhược khí của y như vậy, nghe vào trong tai người ngoài, cực kỳ giống làm nũng.

Hàn Giang Mục ánh mắt ám trầm, như là hút hết bóng tối vào, bày ra một cổ thâm trầm, “Thiếu gia thích nghe ta nói chuyện?”

Khương Triều Vân lông mày một dựng, hừ một tiếng, nói: “Ai thích nghe ngươi nói chuyện, ta không cần nghe, con hổ liền để nơi này, ngươi có thể đi rồi.”

Y ra lệnh đuổi khách một chút, còn chính mình thì chột dạ muốn chết, người ta cực cực khổ khổ săn cho y một con hổ lớn như vậy, y không cảm tạ thì thôi, còn không biết điều mà đuổi người ta đi, thật sự là thái thái (?) không biết nói đạo lý!!

Khương Triều Vân có chút cợn nhã đến hoảng, hơi thở càng thêm thiếu, “Bất động cái gì? Đi nhanh lên a!”

Lão Lưu do dự nói: “Bẩm thiếu gia, thủ pháp lột da của Hàn thị vệ là tốt nhất trong chúng ta, con bạch hồ lúc trước chính là do hắn lột ra, một chút hư tổn cũng không có, cho nên con hổ này……”

Khương Triều Vân kinh hãi, nhìn về phía Hàn Giang Mục, “Ngươi còn biết lột da?”

Hàn Giang Mục nhìn chăm chú vào đôi mắt y, khóe môi nhếch lên, “Đúng vậy, thiếu gia, ta một đao lột da, thiên chùy bách luyện (làm riết quen tay).”

Âm thanh Khương Triều Vân càng yếu đi, thực xấu hổ mà cười nói: “Phải không?”

Lột da…… Hàn Giang Mục, ngươi còn có cái gì là không biết không?