Ngoại truyện (3)

Editor: boobannana 🍌

----

Giấc mộng xuân đó đã ảnh hưởng khá lớn tới Tả Khuyết.

Anh không còn cam lòng ở bên cạnh cô với thân phận của một người bạn nữa.

Anh muốn tiến xa hơn, trở thành người theo đuổi cô.

Vì thế Tả Khuyết thường xuyên hẹn Đồng Vận đi ăn, cố ý nói vài câu khiến người ta hiểu lầm bọn họ là một cặp.

Anh cảm thấy hành vi của mình có chút đáng khinh.

Mà cô cũng kêu anh đừng nói những câu như thế nữa, dễ gây hiểu lầm.

Nhưng anh không thay đổi, lần sau vẫn tiếp tục làm như vậy.

Tục ngữ có câu: Liếʍ cẩu thì phải liếʍ đến khi cái gì cần có đều có!

Vì tới gần ngày thi cuối kỳ nên bọn họ dần dần giảm bớt liên hệ.

Tuy nhiên Tả Khuyết vẫn đều đặn gửi cho Đồng Vận những lời chúc tốt lành vào buổi sáng và câu chúc ngủ ngon vào buổi tối.

Anh rất ít khi xem vòng bạn bè của cô, cũng chưa bao giờ đăng gì lên vòng bạn bè.

Ngày thi xong môn cuối cùng anh định hẹn cô đi ăn tối.

Vô tình trượt tay bấm vào vòng bạn bè, thấy hình chụp chung của cô với các nữ sinh khác.

Tả Khuyết xem hết tất cả trạng thái trên vòng bạn bè của Đồng Vận rồi lưu một số tấm ảnh của cô về máy.

Sau đó trò chuyện riêng, hẹn cô ra ngoài.

Trong lúc quen biết cô, anh cũng có thể suy đoán đại khái ra sự chêch lệch về hoàn cảnh gia đình giữa hai người.

Nhưng không nghĩ tới dù là kỳ nghỉ đông, ăn Tết thì cô vẫn muốn tiếp tục làm thêm.

Đôi lúc anh cũng tò mò về chuyện trong nhà cô nhưng nhìn cô có vẻ như là không muốn đề cập đến những chuyện đó với anh.

Vậy thì anh không hỏi cũng không tò mò nữa.

Vì chút tâm tư kín đáo của mình mà anh đã cho cô mượn nhà ở nhờ.

Anh nói đùa: [ Chẳng lẽ cô muốn lấy thân để thuê mới tính là không tiện nghi sao? (🐶) Tôi chính là đầu bảng nha, nếu cứ vậy mà ngủ với cô thì tôi lỗ rồi. ]

Cô cũng hài hước mà trả lời anh một câu: [ Hai chúng ta ngủ còn ít sao? ]

Lúc ấy đã anh sửng sốt một lúc, định theo sự ái muội trong câu nói này mà đùa giỡn với cô một chút, kiểu như:

"Cái kia cũng gọi là ngủ sao? Cùng lắm chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm" "Hai chúng ta ngủ lâu như vậy mà tôi vẫn chưa thật sự ngủ với cô"

Nhưng anh cứ viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng vẫn là chuyển sang chủ đề khác.

Cho dù anh có muốn được thân mật với cô đến như thế nào thì cũng không muốn cô nghĩ anh là kiểu người tùy tiện, tùy hứng.

Kỳ nghỉ đông chỉ ngắn ngủn có một tháng.

Anh biết cô rất bận nên cũng không chủ động liên lạc.

Nhưng như thế thì cảm giác nhớ nhung trong lòng anh lại càng thêm sâu nặng.

Tả Khuyết càng ngày càng muốn đâm thủng lớp cửa sổ giấy giữa hai người, kết thúc đoạn quan hệ ái muội không rõ này, dùng thân phận bạn trai để sánh bước bên cô

Tuy nhiên nhìn Đồng Vận lại không mấy nhiệt tình như cách mà anh đối tốt với cô.

Hơn nữa, anh có thể nhìn ra là khi cô ở chung với anh sẽ không được tự nhiên.

Tả Khuyết cảm thấy mình đã quá nóng vội.

Sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc, cô dọn về ký túc xá, còn anh cũng về căn hộ của mình.

Trước khi cô rời đi còn lau dọn sạch sẽ mọi ngóc ngách, không để lại bất cứ đồ dùng cá nhân nào.

Mỗi khi cô ngủ lại nhà anh, anh sẽ luôn rối rắm không biết có nên nhắc nhở cô hay không ——

Cô để lại hai bộ đồ ở nhà anh, lúc nào cũng không mặc nội y, chỉ mặc quần áo của anh rồi lại lắc lư trước mặt anh, anh không phải Liễu Hạ Huệ, thật sự sẽ không cầm giữ được.

Nhưng cuối cùng Tả Khuyết vẫn chọn im lặng.

Cứ như vậy đi, dù sao thì...

Anh cũng rất thích nhìn cô mặc quần áo của anh...

Tả Khuyết cho rằng bọn họ sẽ mãi luôn hòa hợp như vậy cho đến khi hai người tự nhiên mà ở bên nhau, coi như là ngầm chấp nhận đoạn quan hệ này.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại đến quá đột ngột.

Đồng Vận không cẩn thận làm rớt cái đồng hồ của anh.

Nhưng ngay cả khi anh liên tục bảo cô không cần để ở trong lòng, thì cô vẫn luôn không ngừng xin lỗi.

Sau khi nhận được tin nhắn WeChat và chuyển khoản Alipay từ cô, anh tức giận đến mức cả người phát run, nguyên một đêm không thèm để ý đến cô.

Nhưng anh lại không thể phớt lờ cô quá lâu nên ngay ngày hôm sau liền hỏi cô có muốn cùng nhau đi ăn cơm trưa không.

Vậy mà cô lại nói cô có việc bận.

Anh không biết cô bận cái gì mà hẹn cả mười lần thì hết tám lần là cô đang bận tối mày tối mặt.

Anh cho rằng cô đây là không thích anh, muốn tìm cách xa lánh anh.

Vì thế, Tả Khuyết đã lén đi hỏi Hoa Trĩ.

Hoa Trĩ nói cô ấy cũng không rõ, chỉ biết là Đồng Vận lại nhận thêm một ca dạy thêm nữa.

Thẳng đến khi đó anh mới lờ mờ hiểu ra tại sao Đồng Vận lại xa cách anh như vậy.

Anh đột nhiên không chắc rằng mình có còn cơ hội để tiếp tục ở bên cô hay không?

Khoảng thời gian đó Tả Khuyết thường xuyên thất thần, đầu óc rối tung, không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì!

Khi Đồng Vận chuyển khoản tới lần thứ hai, anh đã vô cùng tức giận và hoảng sợ.

Chu Kỳ thấy tâm trạng Tả Khuyết không tốt nên dẫn anh đi uống mấy chén, rồi thật lòng nói:

"Nếu cậu đã thích thì cứ trực tiếp nói với người ta, hỏi câu như "muốn ở bên nhau hay không", ném vấn đề sang cho cô ấy, để cô ấy tự suy nghĩ, giải quyết."

"Còn cậu, cái gì nên nói thì cũng đã nói, nên làm thì cũng đã làm. Cho dù sau này có nhớ lại thì cũng sẽ không hối hận vì lúc đó đã không nói ra, bỏ lỡ một đoạn duyên phận."

Tả Khuyết cảm thấy Chu Kỳ nói rất có lý.

Vì thế, anh lập tức bỏ chén rượu xuống, chạy ra khỏi quán bar rồi đến ký túc xá của cô.

Khi chạy tới nơi rồi anh mới cảm thấy mình quá xúc động.

Người khác tỏ tình không có đạo cụ như hoa hay nến thì cũng phải chuẩn bị sẵn lời thoại trong đầu.

Còn anh thì cái gì cũng chưa chuẩn bị hết, thậm chí còn không biết nên tỏ tình như thế nào.

Tả Khuyết có chút nản lòng mà chờ dưới ký túc xá của Đồng Vận, trong lúc đó tranh thủ suy nghĩ nên nói cái gì trong đầu.

Một lúc sau, anh liền nhìn thấy bóng dáng của cô.

Khi anh nhìn sang thì cô lại thu hồi tầm mắt, vờ như chưa từng thấy anh rồi đi vòng sang đường khác.

Anh tức giận đến sôi máu, nhanh chóng bắt cánh tay cô lại.

Anh không cho rằng tửu lượng của mình kém nhưng nồng độ cồn trong rượu đêm đó quá cao.

Đến mức anh bô bô nói một hồi mà lại chẳng nhỡ rõ mình đã nói cái gì.

Chỉ nhớ rằng anh đã rất rõ kích động và ôm chầm lấy cô.

Anh ngửi thấy mùi hương dịu mát và cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể cô.

Cô đang ở trong vòng tay của anh, thơm tho mềm mại, lấp đầy trái tim trống rỗng cô đơn từng chút một.

Tả Khuyết nói: "Anh thích, chính là tốt nhất."

Khi nghe được tiếng cô nức nở thì anh đã bối rối trong giây lát, không hiểu sao mình lại khiến con gái người ta khóc lóc.

Sự tình đã phát triển tới mức này nên anh chỉ đành hỏi thẳng: "Có muốn làm bạn gái của anh không?"

Đồng Vận đáp lại ngắn gọn "Muốn".

Trong phút chốc, một đêm bình thường đến mức không thể bình thường hơn lại mang một sắc thái khác, vô cùng lộng lẫy và chói mắt.

Đáng lẽ anh không nên để cô đưa anh về nhà.

Anh sợ mình không kiềm chế được sự vui sướиɠ trong lòng, dưới tác dụng của cồn mà làm ra những chuyện quái gở.

Cũng may là anh không có hưng phấn đến mức hát vang, quơ chân múa tay.

Anh chỉ nhẹ nhàng hôn cô mà thôi.

Nhưng cô lại hỏi: "Xong rồi sao?"

Đương nhiên là chưa xong! Cô không biết, anh còn muốn làm nhiều điều với cô hơn!

Anh vốn dĩ rất đáng sợ! Chỉ cần lơ đãng một chút thì sẽ biến thành cầm thú, ăn sạch cô không sót lại thứ gì hết.

Tả Khuyết liền xoay người khóa ngồi trên người Đồng Vận, cùng cô hôn lưỡi.

Đôi tay lại cực kỳ có chừng mực, chỉ nâng khuôn mặt của cô lên, không có chạm vào hai luồng thịt nhũ mà anh hằng khát vọng.

Sau khi hôn xong, cô lại nói: "Anh cương lên rồi."

"..." Đương nhiên là anh biết mình xuất hiện phản ứng sinh lý.

Nhưng cô không cần phải nói thẳng ra!

Không chừa cho anh chút mặt mũi nào hết!

Tức giận!

Sau khi ở bên nhau, hình thức ở chung giữa bọn họ cũng không khác lúc trước là bao.

Nếu có điều gì đó khác đi, thì chính là...

Anh càng ngày càng dễ dàng động dục.

Anh muốn cô, muốn từ trong ra ngoài.

Đó là một đêm hè, bọn họ ngồi ở trên giường xem phim điện ảnh.

Cô lười biếng nép vào trong lòng anh, cả người mềm như bông.

Hai người dựa sát vào nhau, mùi hương cơ thể cô xộc thẳng vào khoang mũi khiến anh không khỏi suy nghĩ đến những chuyện bậy bạ.

Cô nhàm chán chọc chọc vào ngón tay của anh, trêu chọc nói: "Hình như gần đây anh càng ngày càng dễ ngạnh."

"Anh nghẹn đến mức khó chịu." Tả Khuyết nói xoay mặt Đồng Vận lại, cánh môi mỏng phủ lên bờ môi đỏ của cô.

Đồng Vận xụi lơ trong lòng ngực anh.

Anh cẩn thận thử thái độ của cô, nhẹ nhàng nâng tay nắm lấy một bên vυ" cách lớp áo rồi xoa bóp.

Lúc này cô đang mặc áo thun của anh, bên trong không có gì cả.

Anh nắm lấy một bên nhũ thịt mềm mại, lòng bàn tay cảm nhận được núʍ ѵú đang dần nhô lên.

Cô không có chống cự, ngược lại còn rêи ɾỉ một tiếng, vặn vẹo trong lòng ngực anh.

Ham muốn trong lòng anh càng cao hơn, một cái tay khác sờ lên phần đùi trong mịm màng rồi dần hướng lên trên tìm kiếm.

"A ~" Đột nhiên Đồng Vận kêu ra tiếng.

Tả Khuyết dừng lại một chút, còn tưởng rằng cô sẽ đẩy anh ra, nhưng không ngờ tới cô chỉ thẹn thùng liếc nhìn anh một cái rồi cúi đầu xuống.

Đây là cô ngầm đồng ý.

Anh sung sướиɠ vô cùng, nhanh chóng vân vê đầṳ ѵú phấn nộn của cô, "Anh chỉ sờ một chút thôi... thật đấy."

Cô im lặng không nói, thẳng đến khi anh chạm vào nơi riêng tư non mềm ấm áp thì cô mới phát ra tiếng thở dốc, lẩm bẩm nói: "Xấu hổ quá..."

"..." Thật ra anh cũng thẹn thùng, nhưng sự khát vọng đối với cô đã sớm đánh tan điều đó.

Anh cởϊ áσ thun vướng víu trên người cô xuống, một tay xoa bóp nhũ thịt trắng nõn, một tay vuốt ve hoa huyệt xinh đẹp.

Cô thực sự rất mẫn cảm, anh chỉ mới sờ soạng có hai cái mà hoa huyệt đã ướt đến rối tinh rối mù.

Tả Khuyết bắt đầu khıêυ khí©h lên âm đế đứng thẳng, đầu ngón tay lưu luyến ở miệng huyệt khiến Đồng Vận thở phì phò.

Khi cô sắp đạt tới cao trào, anh lại nhịn không được mà nâng cổ cô lên, đầu lưỡi hai người quấn quýt, cùng nhau trao đổi nước bọt.

Sau khi cô cao trào, anh vốn định vào toilet tự mình giải quyết.

Thì bị cô giữ chặt lại, đỏ mặt rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Để em giúp anh"

Một đoạn thời gian dài sau đó, hai người bọn họ sẽ đều nắm tay, ôm, hôn môi, dùng tay, dùng miệng, những chỗ khác trên cơ thể hoặc đồ chơi để giải quyết nhu cầu tìиɧ ɖu͙© giúp đối phương.

Cô vẫn là cây bạch dương cao ngạo ấy.

Nhưng hiện tại anh lại thấy được trên người cô còn có phong thái của một cây liễu, vừa dịu dàng vừa quyến rũ.

Sau đó, Tả Khuyết từ chỗ Hoa Trĩ mới biết được Đồng Vận dự định vào ngày sinh nhật 20 tuổi của anh sẽ đem chính mình làm quà tặng cho anh.

Thật ra cô có tặng quà cho anh hay không thì cũng chẳng quan trọng.

Tuy...

Là nói ra câu này cũng thật là không biết xấu hổ nhưng mà: Món quà này, anh thực sự rất thích, rất muốn.

Sinh nhật 20 tuổi đêm đó là đêm đầu tiên của hai người.

Trước đó, anh đã lên mạng học hỏi không ít kinh nghiệm, chuẩn bị bαo ©αo sυ và gel bôi trơn.

Khi cùng cô vào trận, anh đã cố gắng làm hết bước dạo đầu, tay chân di chuyển nhẹ nhàng sợ cô bị đau.

Anh nâng niu cô, cẩn thận đặt cô lên đầu quả tim mà yêu thương chiều chuộng.

Anh còn cố ý để cô chuyển đến đây sống chung với anh.

Nhưng Đồng Vận cự tuyệt, nói là, nếu ngày nào đó hai người cãi nhau, cô không còn nơi nào để đi thì phải làm sao bây giờ?

Khi đó, anh ngồi trên sô pha ôm chặt lấy cô đang đứng ở trước mặt, cái trán dựa vào vùng bụng mềm mại, giả vờ đáng thương nói: "Em bận rộn quá, ngày nào anh cũng không gặp được em."

Cô sờ sờ lên đầu anh, cười đùa nói: "Sao trước kia em lại không biết anh dính người như vậy chứ!"

"Chúng ta mới ở bên nhau chưa bao lâu mà em dám chê anh dính người." Anh có chút không vui.

"Em không có chê anh, ngoan ~"

Tả Khuyết là kiểu người dễ dỗ, Đồng Vận chỉ mới nói một chữ "Ngoan" là anh đều chiều theo ý cô hết.

Vào một ngày đông của năm thứ ba, anh nhận được tin nhắn của người nhà cô.

Mới đầu anh còn tưởng là tin rác nên không để trong lòng.

Qua hai ngày sau đối phương gửi tới một hình ảnh.

Là hình cuốn sổ hộ khẩu có tên Đồng Vận.

Anh thêm WeChat của người nhà cô.

Lúc mới đầu là anh chủ động phát bao lì xì cho đối phương xem như chào hỏi.

Nhưng sau này lại thành đối phương tìm anh đòi tiền.

Bởi vì số tiền không nhiều lắm cho nên anh cũng không để ở trong lòng.

Nhưng không nghĩ tới đây lại là ngòi nổ cho cuộc cãi vã đầu tiên của anh và Đồng Vận.

Sau khi đi dạy thêm về, cô đã cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng và xóa phương thức liên hệ của người nhà cô trong điện thoại của anh đi, kêu anh từ nay về sau đừng để ý đến gia đình cô nữa.

Đây là lần đầu tiên anh nghe cô kể về chuyện trong nhà.

Anh cảm thấy vô cùng đau lòng, muốn đối xử tốt với cô hơn nữa.

Cho nên Tả Khuyết đã gạt Đồng Vận, thu mua lại trung tâm dạy thêm kia, lén lút tăng tiền lương và thêm phúc lợi cho cô.

Tiền không mua được tình cảm của cô vậy thì anh sẽ dùng nó để đổi lấy cho cô sự vui vẻ.

Anh yêu cô nhiều như vậy, không muốn cô chịu chút tổn thương nào, ước gì có thể sở hữu mọi điều tốt đẹp nhất trên thế giới này dâng hiến cho cô.

Nhưng...

Cô lại đối xử với anh như thế nào?

Sau khi đồng ý lời cầu hôn của anh thì ngày hôm sau liền đơn phương đưa ra lời chia tay.

Anh vừa xuống máy bay thì việc đầu tiên là gọi cho cô báo bình an.

Nhưng năm chữ vô cùng đơn giản "Chúng ta chia tay đi" trên WeChat đã đập tan mọi suy nghĩ trong lòng anh.

Tả Khuyết như vừa bị người ta dội một chậu nước lạnh vào người, đứng ngơ ngác bất động ở sân bay.

Anh cảm giác mình như một con chó bị vứt bỏ ở đầu đường, chật vật bất kham.

Sau khi lấy lại tinh thần anh điên cuồng gọi điện cho cô, lại gửi thêm một đống tin nhắn nhưng không hề nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Tả Khuyết lập tức mua vé máy bay trở về tìm cô.

Nhưng anh không tìm thấy.

Bất kể là chỗ nào đi nữa thì anh vẫn không tìm thấy.

Ngay cả những người bạn cùng phòng, đồng nghiệp, bạn bè thân thiết đều không biết cô đã đi đâu.

Như thể cô đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng cái tên "Tả Khuyết" trên thế giới này lại không thể biến mất theo.

Anh hận cô.

Một thời gian dài sau đó anh hận cô đến thấu xương.

Nhưng những cái gọi là hận đó xét cho cùng chỉ là đang hèn mọn cầu xin cô có thể quay lại bên cạnh anh.

Chỉ cần cô ôm lấy anh, anh liền có thể quên đi câu nói "Chúng ta chia tay đi" kia của cô.

Chỉ cần cô hôn anh, anh liền có thể yêu cô, đau lòng cho cô và che chở cho cô như trước.

Nhưng cô đã không trở lại bên cạnh anh, cũng sẽ không cho một cái ôm, hoặc là một cái hôn.

Anh đã phải trải qua những ngày tháng sống trong lo sợ hốt hoảng, mờ mịt về tương lai.

Rõ ràng là rất buồn ngủ nhưng cả đêm lại không thể chợp mắt.

Bởi vì tâm trạng không tốt mà anh không thể ăn bữa nào ra hồn, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủn đã tụt tới mười mấy cân.

Chu Kỳ và mấy người bạn cùng ra nước ngoài học tập đã đến để an ủi anh.

Mấy thằng con trai vây quanh một bàn vừa vừa ăn vừa nói chuyện.

Cho tới cuối cùng thì tâm trạng của anh vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

Chính vì thấy những người đàn ông trưởng thành hút thuốc uống rượu để giải sầu, mà kể từ lúc ấy, Tả Khuyết bắt đầu chìm đắm vào trong cồn và nicotin.

Một ngày nọ, sau khi anh vừa bỏ điếu thuốc vào gạt tàn thì bỗng dưng thấy hoa mắt chóng mặt, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại thì đã được đưa vào bệnh viên.

Thật ra thân thể không có vấn đề gì lớn, chỉ là hơi mệt mỏi quá sức, tuột huyết áp, cảm lạnh,...

Nhưng chủ yếu vẫn là do tinh thần sa sút, thường xuyên căng thẳng lo âu.

Bác sĩ kê đơn thuốc cho anh.

Tả Khuyết nằm ở bệnh viện không bao lâu thì được Chu Kỳ đưa về chung cư.

Chu Kỳ lo lắng sợ anh không màng tình trạng của cơ thể mà điên cuồng say rượu hút thuốc như trước nên đã mời người tới chăm sóc.

Tả Khuyết dường như quên mất bản thân đã vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó như thế nào.

Chỉ nhớ rõ lúc đó Chu Kỳ và Hoa Trĩ đều rất xấu tính.

Một người thì ngày nào cũng hầm cho anh mấy nồi canh gà linh tinh gì đó, anh không muốn ăn nên chỉ đành đi ngủ;

Một người thì ỷ vào tính cách phong độ lịch lãm của anh mà mỗi ngày đĩnh cái bụng to tới, hại anh phải nhanh chóng dập tắt điếu thuốc để không làm ảnh hưởng đứa bé trong bụng cô.

Tả Khuyết phải chật vật cả một năm trời mới thoát ra khỏi đoạn tình cảm tan vỡ kia.

Sinh hoạt dần dần đi vào quỹ đạo.

Chỉ là mỗi khi anh thất thần sẽ cho rằng anh và cô vẫn còn đang ở bên nhau, chỉ cần anh nhắn một tin nhắn hay gọi một cú điện thoại thì cô sẽ xuất hiện, ôn tồn nhỏ nhẹ cùng anh nói chuyện phiếm.

Hai năm sau đó anh ở nước ngoài quen biết rất nhiều người, cũng trải qua rất nhiều chuyện.

Anh nghe bạn bè khuyên nhủ rằng hãy thử buông Đồng Vận ra, quen biết một người phụ nữ khác.

Nhưng...

Cái tên Đồng Vận này đã khắc rất sâu vào trong tâm trí anh và anh vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của cô từ những người phụ nữ đó.

Anh đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chủ yếu là do Đồng Vận đơn phương đưa ra lời chia tay, mà không phải kết quả quyết định giữa hai người;

Cho nên, anh mới canh cánh trong lòng như vậy.

Anh đã quyết định sẽ định cư ở nước ngoài, nhưng vào một đêm khuya nhàn rỗi nào đó, anh không có chuyện gì làm nên mở vòng bạn bè ra xem thì lại nhìn thấy một tấm hình xuất hiện một gương mặt quen thuộc —— là Đồng Vận.

Tả Khuyết đã quên mất mình thêm bạn tốt với Quý Chính Thành khi nào.

Vì dù sao thì cả hai cũng chưa từng nói chuyện với nhau sau khi kết bạn.

Trong vòng bạn bè của Quý Chính Thành chỉ có một tấm ảnh anh ta và Đồng Vận chụp chung, với dòng chữ bên dưới thể hiện rằng hai người đã đính hôn, không lâu sau sẽ tổ chức hôn lễ.

Tả Khuyết không nhớ rõ sau khi thấy tấm hình này thì tâm trạng của mình như thế nào.

Khóc không ra khóc, mà cười cũng không ra cười, buồn đến mức sinh ra ý hận, phiền não cực kỳ.

Năm đó cô đá anh, hiện tại lại gả cho người khác là như thế nào?

Tả Khuyết bị chọc tức đến mức cười điên dại, lại mất ngủ cả đêm để làm bạn với thuốc lá và rượu.

Trong cái vòng này của anh đều là những công tử ăn chơi trác táng.

Anh chỉ cần vào nhóm hỏi một chút là có thể dễ dàng tìm được một cô gái ở trong nước cần bao dưỡng.

Anh phụ trách đưa tiền, còn cô ta phụ trách giải quyết công việc.

Tả Khuyết chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại làm ra chuyện vô đạo đức như phá hủy hôn nhân của người khác.

Tiểu tam được anh thuê làm việc khá tốt, có thủ đoạn khiến cho Quý Chính Thành mê mẩn.

Tuy là hai người lén lút vụиɠ ŧяộʍ nhưng tiểu tam đã để lại rất nhiều chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ. Mấu chốt là Đồng Vận có mắt như mù, không hề có dấu hiệu muốn làm lớn chuyện lên với Quý Chính Thành.

Càng tới gần ngày hai người bọn họ kết hôn, Tả Khuyết càng không thể ngồi yên được nữa.

Ngày 10 tháng 6 anh về nước.

Ngày 13 tháng 6 anh nhận được một cú điện thoại, người ở đầu dây bên kia nói: "Anh đã bị cắm sừng rồi."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~