Ngoại truyện (1)

Editor: boobannana 🍌

----

Đồng Vận lên xe ngồi vào ghế lái phụ, Tả Khuyết ở kế bên cúi người xuống giúp cô cài lại dây an toàn.

Đồng Vận nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Trên đỉnh đầu của Tả Khuyết là mái tóc bồng bềnh được buộc ra phía sau thành cái bím tóc nhỏ.

Kiểu tóc cực kỳ cá tính này khiến cho anh trông phóng khoáng và độc đáo hơn.

Hai người dần tiến lại gần nhau, Đồng Vận có thể thấy rõ chiếc khuyên trên lỗ tai Tả Khuyết.

Cô sờ lên vành tai anh, "Trước kia anh không theo loại phong cách này."

Tả Khuyết đột nhiên hôn lên môi Đồng Vận một cái, "Còn trẻ nên muốn thử nhiều phong cách khác nhau, như vậy rất khó coi sao?"

Đồng Vận ngọt ngào nói: "Đã là người đàn ông của em thì phong cách nào cũng đẹp hết."

"Miệng thật ngọt." Tả Khuyết lại hôn cô thêm vài cái mới vừa lòng trở lại chỗ ngồi, khởi động xe.

Đồng Vận lẳng lặng nhìn chằm chằm Tả Khuyết.

"Sao lại cứ nhìn anh như vậy?" Tả Khuyết nhướng mày.

"Đẹp mắt."

Đèn đường chuyển sang màu đỏ, Tả Khuyết dừng xe lại rồi nâng tay che hai mắt cô, "Đừng nhìn, anh ngại lắm."

"Không phải đó giờ da mặt anh luôn rất dày sao?"

"Anh cảm thấy em có hiểu lầm rất sâu sắc đối với anh đó."

Đồng Vận tròn mắt nhìn rồi nghiêng đầu hỏi, "Tóc này anh để bao lâu?"

"Cũng không lâu đâu... Đây chỉ là tóc nối thôi."

Đồng Vận "Ồ" lên một tiếng rồi bỗng dưng nhớ tới vở tuồng hỗn loạn trong văn phòng kia: "Vậy chuyện người phụ nữ kia là như thế nào?"

"Anh và cô ta minh bạch rõ ràng. Mà thật ra anh còn chưa gặp mặt cô ta bao giờ nữa... Em không phải là đang ghen tị đó chứ?" Tả Khuyết hài hước nói.

"Em biết giữa hai người không có gì... Cho nên không có ghen."

Tả Khuyết "chậc" hai tiếng, ngón trỏ gõ gõ lên vô lăng, "Sao em lại có thể không ăn dấm chứ? Em không ý thức được chút nguy cơ nào sao? Bạn học Đồng Vận, tớ rất "hot" đó."

"..." Đồng Vận nheo mắt nhìn anh, "Được rồi, tỉnh táo lại đi, bạn học Tả Khuyết."

"Ha ha..." Tả Khuyết bật cười.

Đồng Vận: "Chuyện hôm nay... không phải là quá trùng hợp sao, người phụ nữ kia cầm giấy xét nghiệm đến công ty quậy phá. Còn anh nữa! Không phải anh đã sớm đứng dười lầu chờ em đó chứ?"

Nếu không sao có thể xuất hiện ở dưới lầu công ty cô nhanh như vậy?

"A ~" Tả Khuyết kéo dài giọng điệu, đèn đỏ vừa lúc chuyển sang đèn xanh, tiếp tục lái xe, "Đồng · Holmes · Vận thật là lợi hại, nhanh như vậy đã phá án rồi."

"Đơn xét nghiệm kia là thật hay là giả?"

"Là giả. Anh còn nghĩ, nếu cô ta không phá được chuyện hôn sự của em thì anh sẽ tự mình ra trận, vạch trần chuyện em lên giường với anh."

"Anh không sợ mọi chuyện sẽ nháo lớn hơn sao?"

"Lớn thì cứ lớn ~ dù sao anh cũng không muốn em gả cho hắn ta, hắn ta không cao như anh, không..."

Đồng Vận bật cười, cắt ngang lời Tả Khuyết: "Không đẹp trai như anh, không giàu như anh, công phu trên giường cũng không lợi hại bằng anh..."

Tả Khuyết: "Quan trọng nhất chính là, em không thích hắn ta, mà hắn ta cũng không hề yêu em."

Những lời này Tả Khuyết nói một cách rất nghiêm túc.

Đồng Vận ngẩn người, trái tim đột nhiên lỡ một nhịp.

Cô nhớ tới đoạn ghi âm đã nghe vô số lần lại bị cô xóa mất.

Tả Khuyết từng nói: "Đặc biệt là anh, anh thích em nhất."

Sống mũi cô hơi cay, tầm mắt dần mờ đi bởi một tầng hơi nước.

Đồng Vận nuốt nước miếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cố kìm nén nước mắt.

Xe đã rời khỏi khỏi trung tâm thành phố, nếu còn đi về phía trước nữa sẽ là đường cao tốc.

Đồng Vận: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Tả Khuyết: "Anh không phải người địa phương, phải về lấy sổ hộ khẩu mới đăng ký kết hôn được ~ tiểu ngốc bức."

"Người ta đều là kêu "tiểu đồ ngốc" "tiểu ngốc nghếch" ~"

"Chính em cũng đã thừa nhận mình là ngốc bức rồi còn gì."

Đồng Vận nhớ tới cái vòng cổ phỉ thúy kia, phồng má nói, "Anh cố ý!"

"Vậy em không phải là đồ ngốc sao? Nghĩ sao mà lại bán nó với giá 250 (đồ ngốc)."

Đồng Vận lập tục xụ mặt xuống, vô cùng thành khẩn nói: "Xin lỗi, em thật sự không biết cái vòng cổ đó đắt như vậy..."

Tả Khuyết đang dừng xe ở trạm xăng dầu.

Sau khi nghe Đồng Vận nói lời xin lỗi xong liền nghiêng đầu nhìn cô, "So với việc xin lỗi, anh càng muốn nghe em nói rằng... Em yêu anh."

Đồng Vận chớp mắt, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ ửng.

Anh nhéo cằm cô, bức cô nhìn về phía anh.

Tả Khuyết cau mày, ảo não nói: "Anh thấy mình thật đáng thương! Em còn chưa nói với anh là "em yêu anh", vậy mà anh đã đồng ý lời cầu hôn của em rồi."

Đồng Vận xấu hổ ho một tiếng.

Ánh mắt nóng rực của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô không thể nào thốt nên lời được.

Cô định xoay đầu sang chỗ khác thì cằm đã bị anh giữ lại.

Đồng Vận đành phải đỏ mặt, nói: "Em yêu anh."

"Muỗi vo ve đâu đây vậy ta ~"

"Em yêu anh."

"Không được, nghe chưa đủ tình cảm"

"Em, yêu, anh." Đồng Vận nghiêm túc gằn từng chữ một.

"Không..."

Cô bùng nổ hét lớn: "Em yêu anh em yêu anh em yêu anh... Tả Khuyết, vậy đủ chưa?"

"Chưa đủ." Vừa dứt lời Tả Khuyết liền nhướn người lên, tay phải ấn vào gáy cô, môi chạm môi.

Đồng Vận không kịp phòng hờ, bị hôn đến quên cả hô hấp, mắt cũng không nhắm lại.

Tả Khuyết hôn Đồng Vận đến ngất ngây, cái lưỡi ướŧ áŧ thành công xông vào khoang miệng, bừa bãi cướp lấy hương vị của cô, hai đầu lưỡi triền miên quấn lấy nhau, nhiệt tình cọ xát, động tác càng lúc càng trở nên sắc tình.

Đồng Vận dần dần nhắm mắt lại, hòa mình vào nụ hôn sâu này.

Thẳng đến có người ho khụ khụ hai tiếng, nói: "Tiên sinh, đã đổ xăng xong rồi."

Đồng Vận giật mình vội đẩy Tả Khuyết ra, xoay đầu hẳn về phía cửa sổ bên kia.

A a a a, xấu hổ chết mất!

Cô ôm chặt trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch một cách mãnh liệt của mình lại, cả một lúc lâu sau đều không dám nói chuyện với anh vì ngượng.

Xe chạy trên đường cao tốc hơn một tiếng mới ngừng ở trạm dừng chân một lát.

Hai người xuống xe đi ăn chút gì, rồi lại mua thêm chút đồ ăn vặt cùng... Băng vệ sinh.

Sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Tả Khuyết xách theo bịch nilon màu đen, hỏi Đồng Vận: "Kỳ sinh lý của em đến sớm hử?"

Đồng Vận cầm một miếng băng vệ sinh, đang chuẩn bị vào toilet thì nghe anh lên tiếng, chớp chớp mắt.

Đến bây giờ anh còn nhớ rõ kỳ sinh lý của cô là ngày nào sao?

"Thật ra là bị chậm lại... Sau khi đi làm thì không còn chính xác nữa." Cô nói.

Tả Khuyết sờ sờ đầu Đồng Vận, "Từ từ điều trị đi."

Đồng Vận vào toilet xong, khi trở ra liền thấy Tả Khuyết đang dựa vào xe hút thuốc.

Ánh lửa màu đỏ tươi trên điếu thuốc đang tỏa ra từng đợt sương khói màu trắng.

Đồng Vận tiến lên đoạt lấy điếu thuốc kia, dập tàn lửa rồi đi ném vào thùng rác.

Tả Khuyết còn không kịp phản ứng lại, đứng đơ người ở đó, tay còn đang giơ trong không khí.

"Đã sớm muốn ném thuốc lá của anh đi," Cô xoay người nhìn về phía anh, đưa tay ra, "Giao hết ra đây."

"Anh..." Tả Khuyết liếʍ liếʍ môi, rũ mắt xuống rồi yên lặng móc hộp thuốc lá cùng bật lửa ra, "Anh không có hút nhiều lắm..."

"Một đêm hút bốn năm điếu, còn nói là không nhiều lắm?"

Tả Khuyết ngước mắt nhìn Đồng Vận, con ngươi sáng lên, "Đêm đó em còn biết anh hút bao nhiêu điếu sao?"

Đồng Vận thẹn thùng: "Không phải anh bị viêm thanh quản sao?"

"À... Viêm thanh quản cấp tính, nhưng đã sớm hết rồi."

"Vậy sao giọng của anh lại thành thế này?"

Tả Khuyết ấp a ấp úng: "Tại... nó lại tái phát lần nữa, sau khi chữa trị thì giọng của anh không biết tại sao lại biến đổi... Nên anh thay đổi cách phát âm, luyện giọng nói, cứ như vậy mà biến thành như bây giờ.... Giọng của anh... nghe cũng không tệ đúng không?"

"...Còn tốt. Có sao thì em cũng không quan tâm, chỉ cần từ đây về sau anh không được phép hút thuốc nữa." Đồng Vận bá đạo ra lệnh, sau đó lên thẳng xe.

"Được..."

Tả Khuyết lên xe, cài dây an toàn rồi tiếp tục lên đường.

Đồng Vận nhìn cảnh sắc liên tục lướt qua tầm mắt ở bên ngoài cửa sổ, hỏi : "Lát nữa chúng ta trực tiếp tới Cục Dân Chính sao? Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, người ta..."

"Vậy thì đến nhà anh ăn một bữa cơm trước."

Đồng Vận ngạc nhiên thốt lên: "Đến nhà anh ăn cơm?"

"Phải, sổ hộ khẩu của anh để trong phòng." Nói đến đây, Tả Khuyết liếc nhìn cô một cái, "Ai biết tự nhiên em cầu hôn anh, cứ như hẹn đi ăn bữa cơm vậy, làm anh cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt."

Đồng Vận không có mặt mũi nói chính mình là nhất thời xúc động. Nhưng dù sao thì... suy nghĩ muốn cùng anh kết hôn, không phải là chuyện một ngày hai ngày.

"Anh đổi ý?" cô hỏi.

"Nếu đổi ý, anh đã sớm nói thẳng ra rồi." Tả Khuyết nhếch miệng cười cười, "À, em còn nhớ không? Lúc trước anh đã giới thiệu phòng của anh cho em rồi? Giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó anh thật ngốc..."

Lúc này Đồng Vận làm gì còn có tâm trạng mà suy nghĩ Tả Khuyết ngốc hay không ngốc, cô chỉ cảm thấy toàn thân co quắp lại: "Ba mẹ của anh... đang ở nhà hả?"

"Một nàng dâu xinh đẹp như em mà cũng sợ gặp mặt ba mẹ chồng sao?"

"..." Cô liếc anh một cái.

"Yên tâm đi, anh thường xuyên nói lời hay ý đẹp về em trước mặt ba mẹ anh lắm... Ha, trước khi yêu đương với em, bọn họ còn hoài nghi về xu hướng giới tính của anh nữa chứ."

Đồng Vận mang theo tâm trạng lo sợ bất an mà theo Tả Khuyết về nhà.

Sau khi chào hỏi ba mẹ anh, cả bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm trong bầu không khí hòa hợp và vui vẻ.

Khi vào đến phòng Tả Khuyết, Đồng Vận như trút được gánh nặng, tâm trạng treo lơ lửng cả buổi cuối cùng cũng hạ xuống.

"Em như thế này làm cho anh có cảm giác như dê vào miệng cọp." Tả Khuyết đóng cửa lại, đi theo phía sau Đồng Vận, ôm lấy vòng eo thon gọn.

Bàn tay to chạm lên bụng nhỏ của cô để sưởi ấm.

Nhiệt độ cơ thể của anh truyền đi khắp người khiến Đồng Vận cảm thấy rất nóng, nhưng lại không muốn buông ra.

"Ba mẹ anh cũng không đáng sợ như vậy!" Tả Khuyết nói, "Nhà anh luôn luôn tự do, bình đẳng, dân chủ, hài hòa..."

Đồng Vận không muốn nghe Tả Khuyên dông dài về những giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, vội ngắt lời: "Cô chú khá tốt... Nhưng em mới đến, không quen cũng là bình thường thôi!"

Thật ra lúc ở trên bàn cơm cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng ba mẹ Tả Khuyết lo lắng cho cảm nhận của cô, biểu hiện không quá lãnh đạm, nhưng cũng sẽ không nhiệt tình khiến người khác xấu hổ.

Tả Khuyết cười nhẹ : "Theo anh thì em cứ gọi họ là ba mẹ rồi sẽ quen dần thôi."

Đồng Vận: "..."

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, "Được rồi, nằm nghỉ một lát đi, anh đi tắm rửa đã."

"Tắm rửa làm cái gì?"

"Anh không muốn mặc áo thun đi chụp ảnh đăng ký kết hôn."

"..." Còn rất để ý hình tượng.

Tuy nhiên nghe Tả Khuyết nói như vậy, Đồng Vận cũng cảm thấy quyết định kết hôn của mình quá mức qua loa và vội vàng.

Nhưng cuối cùng hôm nay bọn họ vẫn nhận về hai cuốn sổ hồng từ Cục Dân Chính.

Bởi vì đã khá trễ cho nên Đồng Vận đành ở nhà cha mẹ Tả Khuyết một đêm.

Thời điểm ăn cơm cô vẫn cảm thấy hơi gò bó.

Nhưng hôn thì cũng đã kết, Đồng Vận chỉ đành thuận theo, ai nên gọi "Ba" thì cũng đã gọi "Ba", ai nên gọi "Mẹ" thì cũng đã gọi "Mẹ".

Ba mẹ Tả Khuyết cũng cười đáp lại khiến cho sự thấp thỏm bất an trong lòng cô tiêu tan đi vài phần.

Sau khi tắm rửa xong, Đồng Vận ngồi trên giường dùng laptop của Tả Khuyết làm sơ yếu lý lịch.

"Em đang làm gì vậy?" Giọng nói của Tả Khuyết từ phía trước truyền đến.

Đồng Vận ngẩng đầu nhìn anh.

Tả Khuyết mới vừa tắm rửa xong, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ boxer màu đen, phần thân trên lõα ɭồ, lộ ra cơ bắp rắn chắc cùng đôi chân dài thẳng tắp.

Đã lâu rồi không thấy khối cơ thể tráng kiện này khiến cho máu trong người Đồng Vận sôi sục thẳng lên đại não, cả khuôn mặt cô đỏ ửng, ngay cả cổ cũng không chừa.

Cô rũ mắt, giả vờ bình tĩnh nói: "Điền sơ yếu lý lịch chuẩn bị tìm một công việc mới..."

Nói đến đây cô bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, "Hiện tại anh đang làm công việc gì?"

"Anh á..." Tả Khuyết lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh cô.

Tầm mắt Đồng Vận không cận thận quét qua hạ thể phồng lên của anh, hô hấp cứng lại, nói: "Thật là, tự nhiên em lại đi lo lắng vấn đề công việc của phú nhị đại làm gì không biết."

Tả Khuyết cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Anh không phải là phú nhị đại."

Đồng Vận:???

Tả Khuyết: "Anh là phú N đại "

"...Cái đồ giai cấp tư sản, đừng có khoe khoang giàu có trước mặt em, em ghét những người giàu có."

Tả Khuyết cười cười, đẩy bả vai Đồng Vận xuống, chui vào ngồi phía sau lưng cô.

Anh vươn hai tay vây cô vào trong lòng, ngực và bụng dán lên lưng cô, đôi chân dài gập lên, kẹp lấy cơ thể nhỏ nhắn rồi sờ sờ lên bụng cô, "Về sau có con, nó sẽ là phú N+1 đại, mà em đã là bà xã của phú N đại, cũng là mẹ của phú N+1 đại."

Nhắc tới con cái Đồng Vận lại nhớ tới cái kim khâu kia.

"Mà này... Cái kim khâu kia là như thế nào? Em còn tưởng rằng anh muốn chọc rách áo mưa..."

Tả Khuyết sửng sốt một lát rồi ngượng ngùng nói: "Chưa thành."

Là muốn làm, nhưng anh vẫn không có làm.

Đồng Vận bỗng dưng nhớ tới trước kia Tả Khuyết đã từng nói một câu: "Tôi không làm những chuyện vô nhân phẩm như vậy."

Anh còn bảo học sinh của cô có suy nghĩ không đúng khi cho rằng "Chỉ cần cô giáo Đồng chưa kết hôn thì anh vẫn còn có cơ hội"

Nhưng cuối cùng anh vẫn phá vỡ các nguyên tắc của chính mình, từ việc bất chấp ngàn dặm xa xôi tới tìm cô, đến việc gây khó dễ, phá hủy hôn sự của cô và Quý Chính Thành.

Tả Khuyết nhìn lướt qua sơ yếu lý lịch của Đồng Vận rồi gác cằm lên vai cô, lúc nói chuyện hơi thở nóng bỏng phun thẳng vào bên tai: "Thật ra em cũng không cần vội vàng tìm việc đến vậy?"

"Hả?"

"Em nghĩ thử xem, chúng ta chỉ mới lãnh chứng mà thôi, còn nhẫn cưới, ảnh cưới, hôn lễ, tuần trăng mật nữa?"

Đồng Vận nghe xong rồi lâm vào trầm tư, "Chỉ là, em còn khoản vay mua nhà..."

Tả Khuyết kinh ngạc hỏi: "Khoản vay mua nhà? Em mua nhà sao?"

"Phải, chỉ là một cái phòng nhỏ mấy chục mét vuông thôi."

"Còn thiếu bao nhiêu, anh bù giúp em."

"Không cần..." Cô chỉ là muốn có một căn nhà thuộc về mình mà thôi.

Tả Khuyết thở ngắn thở dài: "Em thật không thể nghỉ ngơi rồi ở bên anh mấy tháng sao? Hồi học đại học, thời gian rảnh của em đều dành cho việc dạy thêm, không thể ở cạnh anh. Anh có thể thông cảm và hiểu cho em nên vẫn luôn nỗ lực ở phía sau làm hậu thuẫn vững chắc, tận lực không để ảnh hưởng đến sự phát triển của em..."

"Ba năm trước, anh muốn cùng em xuất ngoại, cùng em ở bên nhau, nhưng em lại cự tuyệt anh. Anh biết em muốn đi làm càng sớm càng tốt, muốn chứng tỏ chính mình là một người phụ nữ độc lập tự chủ của thời đại mới. Anh tôn trọng lựa chọn của em, cũng đã suy nghĩ đến việc vượt qua sự xa cách về địa lý..."

"Nhưng sau đó em lại muốn chia tay với anh..."

Nói đến hai chữ "chia tay", Tả Khuyết bỗng nhiên trầm mặc hơn.

Đầu của Đồng Vận bị đầu Tả Khuyết chặn lại nên không thể quay sang nhìn, cô chỉ có thể thấy anh qua dư quang khóe mắt.

Hốc mắt anh có chút đỏ lên, cánh mũi hơi động đậy, nhiệt độ cơ thể cũng đột nhiên tăng lên.

Trái tim Đồng Vận đau nhói, lặng lẽ cắn chặt răng.

Thật lâu sau, cô mới nghiêm túc trang trọng mà nói ra ba chữ: "Thực xin lỗi."

"Anh không cần em xin lỗi..." Tả Khuyết cúi đầu, lọn tóc rũ xuống, quẹt qua cổ cô, có chút ngứa.

"Vậy anh muốn cái gì?"

"Bồi thường." Tả Khuyết lẩm bẩm, "Anh muốn em bồi thường cho anh."

Đồng Vận thở dài, cất laptop đi rồi xoay người ngồi đối diện anh.

Tả Khuyết đang cúi đầu uể oải vô cùng.

Cô nhướn người tới gần, một tay nâng mặt anh lên, bốn mắt nhìn nhau.

Cặp mắt đào hoa câu người kia giờ đây đã ướt đẫm nước.

Đồng Vận giúp Tả Khuyết vén mái tóc rũ xuống ra sau tai, ôn nhu nói: "Được, mấy tháng tới em sẽ không tìm công việc nữa mà ở bên cạnh anh cả ngày, bù đắp cho anh."

Tả Khuyết nhìn cô không chớp mắt, khóe môi hơi cong lên.

Đồng Vận tiếp tục tới gần hơn nữa, cánh môi áp sát vào môi anh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy, anh muốn em bồi thường như thế nào?"

Vừa dứt lời cô liền nhắm mắt lại, trao cho anh một nụ hôn ôn nhu lưu luyến.

Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, phát ra những tiếng nước nhỏ khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

"Như vậy sao?" Đồng Vận hỏi, môi lưỡi di chuyển xuống dưới từng chút một, dừng ở cổ Tả Khuyết.

Đầu lưỡi cô liên tục liếʍ láp, ngậm mυ"ŧ lên hầu kết gợi cảm khiến anh không khỏi phát ra tiếng rêи ɾỉ nặng nề.

Đồng Vận nhoẻn miệng cười, tiếp tục hôn lên xương quai xanh tinh xảo và cơ ngực rắn chắc của Tả Khuyết.

"Vẫn là như vậy?" Cô liếʍ hút đầṳ ѵú của anh, đem hai viên đậu nhỏ kia hút đến đỏ lên, vô cùng sắc tình.

Hô hấp của Tả Khuyết vừa hỗn loạn vừa thô nặng, nghẹn giọng nói: "Đừng nghịch..."

"Sao?" Cô ngước mắt lên nhìn, "Như thế nào? Em tới dì cả nên không thể làm. Mà anh cũng tới dượng cả, không thể làm sao?"

Tả Khuyết nhẹ nhàng đẩy bả vai cô, "Em biết em tới dì cả mà còn muốn trêu chọc anh?"

Đồng Vận đưa đầu lưỡi mềm mại phấn nộn ra, chậm rãi liếʍ một vòng quanh môi, "Em giúp anh bằng miệng."

Tả Khuyết nuốt nước bọt, ánh mắt âm u như một đám mây đen có thể nuốt chửng cô.

Anh kéo kéo áo ngủ cô, cuộn lại rồi thả ra, "Tùy em."

Đồng Vận bật cười, cúi đầu liếʍ cơ bụng anh.

"Đẹp quá." Cô thẳng thắng khen rồi chậm rãi liếʍ láp tám múi cơ bụng cuồn cuộn đến ướŧ áŧ, sáng lấp lánh thủy quang.

Tả Khuyết sớm đã cương cứng, dươиɠ ѵậŧ thô to đỉnh đũng quần thành một cái lều nhỏ.

Đồng Vận cởϊ qυầи lót của anh xuống, cự vật khổng lồ bật ra, quơ quơ trước mắt cô.

Trên qυყ đầυ đỏ ửng chảy ra chất nhầy trong suốt.

Cô khẽ vuốt ve hai trái trứng dái phía dưới rồi vươn đầu lưỡi liếʍ dọc theo gân xanh cù kết trên thân gậy.

Ánh mắt vừa nhấc lên liền thấy Tả Khuyết cũng đang rũ mắt nhìn cô.

Anh tháo dây chun trên cổ tay cô xuống, bó tóc cô thành một chùm rồi buộc thành một cái đuôi ngựa thấp.

Đồng Vận nỗ lực há to miệng ngậm toàn bộ dươиɠ ѵậŧ, mùi tanh nhàn nhạt xộc vào mũi.

Vật cứng dưới háng anh thật sự cứng, thật sự thô to khiến cô phun ra nuốt vào rất gian nan.

Phần lưỡi bị thân gậy đè ép, rất nhiều nước bọt được tiết ra từ khoang miệng, tràn ra khóe môi, chảy xuống làm ướt hết cằm cô.

Đồng Vận thả lỏng yết hầu, cho anh đút vào sâu hơn.

Tả Khuyết thở hổn hển, tay nắm chặt thành quyền, đến cả khớp xương cũng nổi lên rõ rệt.

"A!" Vì đút quá sâu nên Đồng Vận cảm thấy vô cùng khó chịu và buồn nôn, vội vàng nhả ra.

Môi răng rời khỏi côn ŧᏂịŧ tạo thành một sợi chỉ bạc da^ʍ mĩ sáng óng ánh.

Đồng Vận hơi hơi nâng cằm lên, nhìn về phía Tả Khuyết.

Mị nhãn như tơ.

Cô liếʍ môi dưới, sợi chỉ bạc đứt gãy.

Hầu kết Tả Khuyết lăn lộn trên dưới, "Thời gian không còn sớm nữa, nhanh giúp anh bắn ra."

Đồng Vận lại chậm rãi liếʍ dọc theo gân xanh trên gậy thịt, cười nói: "Có thích em khẩu giao cho anh không?"

Hai tai Tả Khuyết đỏ lên, "Thích."

"Thích nhiều hay ít?" Vừa dứt lời cô liền đưa qυყ đầυ vào miệng, liên tục bú ʍúŧ dươиɠ ѵậŧ.

Đôi mắt của anh đã dần mất đi tiêu cự, "Rất thích..."

Đồng Vận phải khẩu giao một lúc lâu sau thì Tả Khuyết mới bắn ra tới.

Hai người vội vàng thu dọn lại một chút.

Khi tắt đèn nằm trên giường rồi mà đầu óc Đồng Vận vẫn còn rất sinh động, trằn trọc mãi ngủ không được.

Tả Khuyết duỗi tay ôm cô từ phía sau, lẩm bẩm: "Em mà xoay thêm hai vòng nữa thì chăn sẽ bị em cuốn hết đi đó"

"Vừa mới kết hôn có một ngày mà anh đã ghét bỏ em đoạt chăn?"

Tả Khuyết ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Em không ngủ được sao?"

Đồng Vận xoay người đối mặt với anh.

Tuy xung quanh tối đen nhưng cặp mắt của anh vẫn sáng lên như có sao trời.

Cô nói: "Anh không cảm thấy hôm nay giống như một giấc mơ sao?"

Rõ ràng buổi sáng khi cô tỉnh lại còn đang cân nhắc xem nên ngả bài với Quý Chính Thành như thế nào.

Kết quả buổi tối khi đi vào giấc ngủ thì cô đã cùng Tả Khuyết đi lãnh chứng, trở thành một đôi vợ chồng danh chính ngôn thuận.

"Quả thực giống một giấc mơ vậy." Tả Khuyết thì thầm, "Vậy, đây là một giấc mơ đẹp sao?"

"Đúng vậy."

Anh nâng tay che mắt cô lại rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.

"Vậy hãy để giấc mơ đẹp này kéo dài mãi mãi đi. Ngủ ngon, Tả phu nhân."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

3 phần phiên ngoại còn lại sẽ kể toàn bộ lại câu chuyện dưới góc nhìn của Tả Khuyết, về cách mà nam9 của chúng ta chú ý đến Đồng Vận trước khi chính thức gặp mặt, mọi suy nghĩ của anh về nu9, lúc chia tay anh ấy đã sống cuộc sống thế nào.