Chương 42: Hoàn chính văn

Editor: boobannana 🍌

-----

Đồng Vận vì để sớm thoát khỏi Quý Chính Thành, cũng vì tránh cho ngày tổ chức hôn lễ cùng hắn xé rách da mặt, sẽ nháo đến quá mức khó coi.

Cho nên, cô đã hẹn với Quý Chính Thành trước đó hai ngày sẽ đến Cục Dân Chính.

Buổi sáng hôm đó, trời không một gợn mây, nắng nóng như lửa đốt.

Máy điều hoà trong văn phòng kêu ong ong mà tản ra khí lạnh, Đồng Vận chà xát cánh tay đã nổi da gà, tránh xa đầu gió của điều hòa.

Quý Chính Thành thuận lợi gửi email đi, lúc này mới rảnh rỗi để ý tới cô, "Gấp cái gì? Hiện tại mới 9 giờ rưỡi."

"Em chỉ là sợ trên đường đi xảy ra vấn đề thôi"

"Phi phi phi, có thể xảy ra vấn đề gì chứ!."

"Tỷ như, đi đến bên kia mới phát hiện ra là quên mang sổ hộ khẩu..." Đồng Vận tới gần hắn, "Sổ hộ khẩu đâu? Anh lấy ra cho em nhìn xem."

"Em muốn gả cho anh đến như vậy sao?" Quý Chính Thành trêu chọc Đồng Vận, duỗi cánh tay ra, câu lấy eo cô.

Cơ thể Đồng Vận lập tức cứng đờ, ngượng ngùng cười nói: "Đúng vậy, gấp không chờ nổi muốn vào cửa của Quý gia, làm người của một mình anh."

Quý Chính Thành xoa nhẹ eo cô, cầm lấy chìa khóa, cúi người mở cánh cửa tủ dưới bàn làm việc.

Đồng Vận nhướn cổ ra nhìn, chỉ thấy bên trong có một cái két sắt nhỏ.

Hắn mở khóa két sắt, lấy ra hai cuốn sổ hộ khẩu.

Đồng Vận nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy.

Quý Chính Thành lập tức đứng lên muốn giành lại.

Đồng Vận giấu hai cuốn sổ hộ khẩu ở sau lưng, "Người ta chỉ muốn nhìn một chút thôi mà ~"

"Cái này có cái gì đẹp mà nhìn?"

"Không có gì đẹp... Vậy, người ta muốn xem cái gì đó đẹp hơn, anh có cho xem không?" Khi cô nói lời này, tầm mắt híp lại, đảo qua đũng quần hắn một cách trần trụi.

Quý Chính Thành nhếch miệng cười: "Nếu em muốn xem, hiện tại có thể xem."

Đồng Vận cũng cười đáp lại: "Được nha ~ vậy anh cởϊ qυầи ra cho em nhìn đi."

Tay Quý Chính Thành vừa mới sờ đến lưng quần thì bên ngoài văn phòng liền truyền đến tiếng ồn ào.

Nghe tiếng, Đồng Vận nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt.

Ngoài cửa, âm thanh lộc cộc của giày cao gót dẫm đạp lên sàn nhà càng ngày càng gần cho đến khi cửa văn phòng bị người ta mở toang ra.

Tiểu tam cau mày, nhìn chằm chằm vào Quý Chính Thành, ủy khuất mà lớn tiếng la lên: "Quý Chính Thành! Anh không thể vô trách nhiệm như vậy được! Đây thật sự là con của chúng ta!"

Tiểu tam vừa dứt lời, Quý Chính Thành liền thay đổi sắc mặt, "Mẹ nó! Cô đang nói huơu nói vượn cái gì đó?"

"Em nói hươn nói vượn?!" Tiểu tam ném chứng cứ ra, "Không phải anh đã xem qua báo cáo xét nghiệm này rồi sao?"

Quý Chính Thành tiến lên hai bước, cướp lấy tờ xét nghiệm rồi xé tan thành từng mảnh, "Có quỷ mới biết đứa con trong bụng cô là của ai! Mẹ kiếp, đừng có tưởng là dễ dàng đổ vỏ lên đầu tôi!"

Cửa không đóng mà giọng của hắn còn rất lớn nên toàn bộ nhân viên ở ngoài văn phòng đều nghe được rõ ràng.

Không nghĩ tới sẽ có một vở tuồng hay như vậy diễn ra, Đồng Vận hơi có chút ngoài ý muốn nhướng mày, trong túi xách của cô còn có chứng cứ Quý Chính Thành xuất quỹ, nhưng có vẻ là bây giờ nó không còn càn thiết nữa rồi.

Đồng Vận cúi đầu nhìn hai cuốn sổ hộ khẩu trong tay.

Cô cất sổ của mình đi, cầm lấy sổ của Quý Chính Thành và một thẻ tín dụng có 500 vạn, chuẩn bị ngả bài với hắn.

Lúc này Quý Chính Thành còn đang bận tranh cãi về việc con cái:

"Là của "ba ba" kia đúng chứ? Cô cho rằng tôi không biết sao? Cô cùng lắm chỉ làm một con cɧó ©áϊ chết tiệt bị người ta thao hư mà thôi! Không biết đã đồng thời hầu hạ bao nhiêu người mà còn muốn ông đây cưới cô?! Nằm mơ! Bất quá chỉ là chơi chơi mà thôi, cô còn tưởng thật sao?"

Đồng Vận nhếch môi.

Ngày 10 tháng 6 kim chủ ba ba mới về nước, trước lúc đó Quý Chính Thành cùng tiểu tam cũng không biết đã làm bao nhiêu lần rồi.

Đồng Vận thừa nhận rằng trí tưởng tượng, sự sáng tạo, sức mua... của mình bị hạn chế bởi cái nghèo.

Nhưng cô không phải là đồ ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết được *tiền căn hậu quả rõ ràng.

*Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay.

Tên Tả Khuyết kia lúc trước đứng dưới ký túc xá nói là đang theo đuổi cô.

Bây giờ lại thích chơi mấy loại trò xiếc loanh quanh lòng vòng này?

Ánh mắt Đồng Vận tối sầm lại, tâm trạng cũng dần đi xuống.

Cô đã đánh mất Tả Khuyết, vậy có phải cô nên gánh vác trách nhiệm và nghĩ cách theo đuổi lại anh?

Đồng Vận thở dài một hơi, cô đi đến trước mặt Quý Chính Thành, nói:

"Quý Chính Thành, sự tình đã đến nước này, em không có biện pháp xem nhẹ sự tồn tại của vị tiểu thư này cùng đứa nhỏ trong bụng mà thoải mái kết hôn với anh..."

Trước khi cô nói hết thì một tiếng tát giòn tan vang lên trong không khí.

Tiểu tam kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, tay trái che một bên mặt, giữa những ngón tay hiện lên vết hằn đỏ trên da.

Quý Chính Thành vừa tát cô ta.

Đồng Vận kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.

Quý Chính Thành quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt u ám: "Cô vừa nói cái gì?"

Điều này làm Đồng Vận nhớ tới người cha bạo lực của cô.

Cô đột nhiên cảm thấy rất kinh hãi, không dám lộ ra một chút khí thế nào.

Toàn bộ dãy lầu trở nên lặng thinh và lạnh lẽo đến mức ngay cả tiếng kim đồng hồ chạy cũng trở nên rất rõ ràng.

Nhân viên bên ngoài văn phòng co rụt cổ lại, không dám nghe ngóng nữa.

Toàn thân Đồng Vận phát lạnh, cô cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Chúng ta sắp kết hôn! Nhưng chuyện gì đang xảy ra đây??? Quý Chính Thành! Chuyện này là sao? Được thôi, coi như giữa chúng ta không còn quan hệ gì hết, quên chuyện kết hôn đi... Trong thẻ này có 500 vạn tiền lễ hỏi anh đã cho, mật khẩu là sinh nhật anh..."

Cô vừa nói vừa cứng nhắc đưa thẻ ngân hàng ra.

Quý Chính Thành trừng lớn mắt, đột nhiên nắm lấy cổ tay Đồng Vận rồi kéo về phía hắn.

Đồng Vận đấu không lại hắn, bị kéo lên hai bước, vô tình đυ.ng phải tiểu tam.

Lúc này tiểu tam sợ hãi né sang một bên, không còn vẻ kiêu ngạo như ban nãy nữa.

Quý Chính Thành siết chặt cổ tay Đồng Vận khiếm cô đau đớn, "Đồng Vận, có phải mày hối hận về cuộc hôn nhân này lâu lắm rồi phải không?! Lương một tháng của mày có bao nhiêu chẳng lẽ tao không biết sao? Mày kiếm đâu ra 500 vạn?!"

Đồng Vận bị hắn mắng đến mức choáng váng đầu óc.

Thật ngốc!

Cô ấy luôn cảm thấy cuộc sống của mình không tốt. Sau hai mươi lăm năm nhẫn nại, cuối cùng cũng thoát ra khỏi vũng lầy của gia đình nhưng trong nháy mắt lại rơi vào vũng lầy của kẻ nɠɵạı ŧìиɧ.

Cô đã làm việc chăm chỉ như vậy, chỉ muốn cố gắng để bò ra khỏi vũng lầy. Nhưng lại quên mất, cho dù có tuyệt vọng bò được ra bên ngoài thì trên người cô vẫn mang theo bùn bẩn khó có thể gột rửa.

Vì 500 vạn này mà cô đã nói dối rất nhiều lần, ngay cả chuyện bán thân cũng đã làm.

"Tao đã nghi ngờ mày lâu rồi! Lần trước mày nghỉ làm cả một ngày để làm cái quái gì?! Mày mau giải thích cho tao! Đừng có lấy lý do vô nghĩa như thức khuya để lừa tao!" Hắn ta hùng hổ nói

Trước câu hỏi của Quý Chính Thành, Đồng Vận chỉ biết im lặng. Chẳng lẽ cô phải lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, phơi bày nhân phẩm của mình ra cho hắn ta chà đạp sao?

"Mày đã ngủ với người khác lâu chưa?! Con cɧó ©áϊ khốn nạn này! Ah?! Mau nói đi! Mày đã bán nó cho ai?" Quý Chính Thành sốt ruột gầm lên, bàn tay to nặng trĩu như muốn bóp nát cổ tay cô.

Đại não Đồng Vận nổ tung. Cô nghe thấy tiếng ai đó đang thì thầm bàn tán, tuy không rõ ràng nhưng cô biết, đồng nghiệp của mình đang nói những điều khó nghe nhất về cô.

"Nói gì đi chứ! Câm sao? Mẹ kiếp! Cả hai đứa mày đều là lũ khốn nạn!" Quý Chính Thành tức giận nói, rồi giơ tay tát vào mặt Đồng Vận một cái.

Đồng Vận không chịu nổi nữa, nổi điên lên vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang siết chặt tay cô.

"Đủ rồi! Tôi đã chịu đựng đủ rồi!" Cô hét lên, đẩy Quý Chính Thành ra, quay lưng bỏ chạy.

Tốc độ của Đồng Vận rất nhanh khiến Quý Chính Thành không kịp phản ứng, lùi lại hai bước. Hắn ta định tiến lên giữ cô lại lần nữa thì tiểu tam đột nhiên xông ra, ôm chặt cánh tay hắn lại, nói: "Quý Chính Thành, việc của chúng ta còn chưa kết thúc! Hãy nhanh chóng giải quyết đi"

Lúc này Đồng Vận chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô thậm chí còn không đủ kiên nhẫn để đợi thang máy, chạy một mạch xuống cầu thang bộ. Tiếng tim đập thình thịch cùng tiếng bước chân dồn dập, điên cuồng xông vào màng nhĩ.

Đồng Vận thở hổn hển, cổ họng ngứa ngáy, thoang thoảng mùi máu tanh. Mỗi bước đi của cô giống như bước trên một đám mây nhẹ và bay, tưởng như nó sẽ rơi xuống trong một giây tiếp theo.

Đồng Vận không biết phải mất bao lâu trước khi cô nhìn thấy tia sáng vàng của ánh nắng mặt trời.

Bước ra khỏi tòa nhà, cái nắng nóng chói chang bao trùm lấy cô.

Đồng Vận sững người một lúc, sau đó đột nhiên dừng lại, phát hiện sau lưng mình toát ra đầy mồ hôi lạnh.

Cơn gió thiêu đốt từ phía bên kia đường thổi tới, máu chảy trong cơ thể bắt đầu sôi lên.

Đồng Vận chớp chớp mắt, dây thần kinh căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.

Mối quan hệ giữa cô và Quý Chính Thành đã hoàn toàn chấm dứt.

Tất cả đã kết thúc.

Đồng Vận ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh, mùa hè cây cối rậm rạp rợp bóng, cửa kính của những tòa nhà cao tầng xung quanh sáng lấp lánh. Vài tiếng chim hót nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên.

Đôi mắt cô chuyển động nhìn xung quanh, trong lòng tràn ngập niềm vui sướиɠ tột độ.

Đây là cảm giác được tự do sao?

Thế giới tràn đầy sức sống, mọi thứ thật mới lạ, thú vị và hấp dẫn.

Như một cuộc sống mới.

Đồng Vận hít sâu một hơi, vui vẻ thoải mái.

Vài phút sau, cô mới hoàn hồn và bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

Giờ đã có sổ hộ khẩu, chỉ cần đợi hoàn thành giấy tờ nhà đất là có thể làm hộ khẩu độc lập.

Cô tìm một bóng râm, lấy điện thoại ra, vào WeChat.

Cô ấy nhìn vào ảnh hồ sơ của kim chủ baba trên WeChat rồi hận mình đã từng không quá chú ý đến những chi tiết...

Anh không để cô nhìn thấy anh.

Anh có một chú chó Bian Mu tên Mục Mục

Anh quan tâm đến đời sống tình cảm của cô.

Anh ghét sự kết hợp của gừng và đường.

Anh hiểu biết rõ về chiếc vòng cổ phỉ thúy.

Anh luôn nói cô là ngốc bức.

Anh nói rằng có một người phụ nữ xinh đẹp đã lừa anh...

Và điều quan trọng nhất là cô đã tưởng rằng cả đời cả kiếp này sẽ không bao giờ gặp được anh nhưng sau ba năm, anh lại xuất hiện trước mặt cô.

Tả Khuyết à, si tình quá thì có gì tốt chứ?

Không có gì tốt hết.

Nhưng nếu không có gì tốt thì làm sao hai người có thể gặp lại nhau vào thời điểm này.

Có lẽ sau hơn hai mươi lăm năm thì đây chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời cô.

May mắn rằng sau ba năm xa cách anh vẫn nguyện ý đợi cô.

Dù sao thì lần này cô cũng không muốn để anh phải chờ nữa.

Tả Khuyết

Tả Khuyết

Tả Khuyết

Đồng Vận thầm gọi tên anh trong lòng.

Vì quá phấn khích nên tay cầm điện thoại của cô hơi run một chút.

Chuông reo được hai lần thì đầu bên kia nhận máy nhưng không có lên tiếng.

Đồng Vận lo lắng liếʍ môi dưới: "Kim chủ ba ba."

Đối phương lười biếng trả lời một tiếng: "Ừm?"

"Tuy rằng hoạt động bao cả năm giảm giá 20% không còn, nhưng hôm nay lại có hoạt động mới, chỉ cần bồi em đến Cục Dân Chính nửa ngày thì sẽ có thể bao cả đời miễn phí, anh cảm thấy như thế nào?"

Người đàn ông cười nhẹ thành tiếng: "Đây là cô đang cầu hôn tôi sao?"

"Đúng vậy, Đồng Vận em đã bỏ xuống hết những gánh nặng để cầu hôn Tả Khuyết đầu bảng."

Bên kia trầm mặc một giây rồi nói: "Tả Khuyết nói rằng anh ta còn muốn suy xét một chút."

"Ha ~ còn muốn suy xét nữa sao? Ngay cả sổ hộ khẩu em cũng đã chuẩn bị rồi, anh còn muốn tính toán suy xét tới khi nào?"

"Thật ra thì cũng chẳng có gì để suy xét hết." Anh vừa dứt lời thì một chiếc Ferrari màu vàng tươi từ góc đường chạy đến dừng trước mặt cô.

Đồng Vận nhìn sang, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, di động bên tai truyến đến âm thanh trong trẻo của Tả Khuyết: "Lên xe, đến Cục Dân Chính."

Đồng Vận cười rạng rỡ, nhanh chân bước về phía anh.

• HOÀN CHÍNH VĂN •