Ôn Ngưng suy nghĩ thấu đáo như vậy khiến Ôn Đình Xuân rất bất ngờ: "Vậy thôi bỏ đi, dưa chín ép cũng không ngọt, làm khó con rồi, cuối cùng cũng nghĩ thông."
Ông thở dài, trên mặt lộ vẻ mềm mại, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ôn thị A Ngưng của cha tính tình thuần lương, tài mạo song toàn, cha nhất định sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho con."
...
Ra khỏi chính điện, hoàng hôn ngày xuân vẫn chưa tàn, vương vãi trong vườn hoa thơm nức, vài đôi chim khách hót líu lo trên cành, gió thổi cánh hoa khẽ lay động, mang tới một mùi thơm thoang thoảng.
Ôn Ngưng hít một hơi thật sâu không khí mùa xuân trong lành mà ấm áp, nàng nhận ra mình đã thực sự sống lại, hơn nữa còn sống lại một cách đầy ý nghĩa. Hiện tại nàng có thể thay đổi hôn sự của mình và Thẩm Tấn, sau này nhất định có thể thay đổi được nhiều chuyện hơn nữa, thay đổi tương lai của chính mình, thay đổi tương lai của Ôn gia.
Nghĩ đến đây, Ôn Ngưng không khỏi bật cười, tiếng cười phát ra từ đáy lòng, thấm vào cả ánh mắt.
Lăng Lan đi theo sau nàng, vốn còn đang ảo não vì hôn sự của cô nương và Thẩm Tấn, tự trách bản thân đã không ngăn được cô nương nhà mình nhất thời xúc động, ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Ngưng đang cười, nàng ấy hơi ngẩn ra.
Ôn Ngưng là tiểu thư duy nhất của Ôn phủ, nhan sắc xinh đẹp nổi danh khắp kinh thành nhưng từ trước đến nay vẫn luôn không biết mình đẹp, tính tình ôn thuận kín đáo, phần lớn thời gian thường cúi đầu thẹn thùng, nấp phía sau người khác. Cho dù thỉnh thoảng có cười một cái, nhưng cũng sẽ lấy quạt che mặt, uyển chuyển duyên dáng, sao nay lại có thể cười một cách thản nhiên phóng khoáng như vậy, thật giống như...
Giống như cả người đều bừng sáng.
Lăng Lan nuốt xuống những lời vừa định nói ra khỏi miệng.
Chẳng lẽ trước đây nàng ấy đã hiểu lầm tình cảm của cô nương dành cho công tử Thẩm gia? Giải trừ hôn ước với người kia thực sự khiến cô nương vui mừng.
"Lăng Lan, ngày mai chúng ta đến chùa Từ Ân thắp hương."
Cảm tạ trời xanh, cảm tạ thần linh, cảm tạ Bồ Tát đã cho nàng cơ hội làm lại.
Lăng Lan gật đầu liên tục, thấy Ôn Ngưng vui vậy, nàng ấy cũng vui theo.
Lương thị nổi tiếng khó tính, có lẽ không gả vào Thẩm gia lại là chuyện tốt.
Sau khi đưa Ôn Ngưng về viện Hương Đề, Lăng Lan vội vàng đi tìm quản gia báo cáo lịch trình ngày mai để ông ấy sớm thu xếp xe ngựa và người hầu.
Ôn Ngưng trở về phòng, vừa vào đã nhìn thấy món chè ngọt đặt trên bàn tròn ngoài sảnh, món bánh trôi hoa quế mà nàng yêu thích.
Dù đã nguội nhưng Ôn Ngưng vẫn bưng lên ăn một miếng.
Cũng không phải vì lâu rồi chưa ăn.
Vào năm cuối đời, nàng như ngọn đèn dầu đã cạn, Bùi Hựu cuối cùng cũng không nhốt nàng nữa, tìm cho nàng một ngôi nhà cách xa kinh thành, những người canh gác suốt mười hai tiếng xung quanh phòng cũng rút đi. Ngoài ra, hắn còn tìm các đầu bếp nổi tiếng ở khắp nơi về nấu món bánh trôi nước này cho nàng. Ba tháng cuối cùng, hắn còn trực tiếp đón Lăng Lan đã gả đến phương xa về, để nàng mỗi ngày được ăn món chè mình yêu thích.
Nhưng hương vị lúc đó khác với bây giờ.
Ôn Ngưng ăn từng hớp một, không khỏi suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, nàng vui mừng vì mình được sống lại trước khi quen biết Bùi Hựu, nhưng thật ra cũng không hoàn toàn vậy.
Năm đó, Bùi Hựu không tiếc công sức đoạt vợ người khác, bất chấp mong muốn của nàng, nuôi nàng ở bên ngoài, thậm chí còn cưới nàng làm chính thê bất chấp ánh mắt của nhân thế, chỉ vì lúc còn nhỏ nàng và hắn đã có một đoạn thời gian quen nhau.
Lúc đó, Bùi Hựu không phải họ Bùi, mà là Vương Hựu, thế tử của Bùi gia lưu lạc bên ngoài, chưa được nhận về.
Còn nàng lúc đó chưa đầy mười tuổi, trí thông minh còn chưa phát triển hết, được hai ca ca dẫn đi trèo tổ chim, đào lỗ chui cho chó. Lúc còn nhỏ nào biết cái gì gọi là thiếu nữ thẹn thùng, nàng thường xuyên trốn Ôn Đình Xuân, mặc y phục của người hầu, bôi bùn đất đầy mặt theo hai ca ca trốn ra ngoài phủ chơi.
Chính vào lúc đó, nàng đã gặp Vương Hựu thời còn là dân thường.
Vương Hựu nhà nghèo, mẹ bệnh nặng, cha hắn một thân làm hai việc nhưng nhà vẫn không đủ ăn. Cha Vương Hựu chỉ cho hắn đi học chứ không cho hắn can thiệp vào chuyện trong nhà.
Ôn Ngưng đi theo hai ca ca, biết nhiều cách kiếm tiền thông qua đầu cơ tích trữ, nên thường dẫn Vương Hựu đi hái thảo dược trên đỉnh núi, bắt gà rừng dưới chân núi.
Khi đó, nàng bịa ra một cái tên, nói với Vương Hựu nàng tên là "Tiểu Nhã", con gái của một gia đình nghèo ở Thành Tây.
Năm ấy, Ôn Đình Xuân công việc bộn bề, thường xuyên ra ngoài làm việc, một chuyến đi kéo dài đến mười ngày nửa tháng, Ôn gia lại không có chủ mẫu, nên không có ai trông nom hai vị công tử và tiểu thư.
Có một lần, Ôn Đình Xuân trở về tình cờ nhìn thấy hai vị tiểu công tử cả người đầy bùn đất, chui ra từ lỗ chó ở hậu viện, cười cười đùa đùa, phía sau là viên minh châu trên tay của ông, Ôn Ngưng, mặt mày lấm lem bùn đất, ông suýt nôn ra máu, lập tức nổi trận lôi đình.
Mặc dù Ôn Đình Xuân có hoài bão lớn, nhưng ở nhà còn hai đứa con trai và một đứa con gái, bản thân không muốn tái hôn, nhưng cũng không muốn nuôi bọn trẻ thành nam không ra nam, nữ không ra nữ, nên từ đó buông bỏ sự nghiệp, dành nhiều thời gian ở nhà hơn. Mà cũng từ đó Ôn Ngưng không có cơ hội ra ngoài phá làng phá xóm nữa.
Khi Ôn Ngưng lớn lên, nàng đã sớm quên mất chuyện này, chưa từng nghĩ trạng nguyên Vương Hựu thi đỗ Lục Nguyên (1), được Bùi gia nhận về làm Quốc công thế tử Bùi Hựu, náo động cả kinh thành lại chính là thiếu niên sa sút nàng quen lúc nhỏ, còn hắn lại xem nàng là ánh trăng sáng trong lòng, quyết tâm tìm nàng về.
Nếu có thể sống lại vào năm chín tuổi, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không bao giờ ra ngoài trêu chọc đến Vương Hựu, cái người bề ngoài thì lương thiện mà bên trong lại đen tối kia.
Nhưng bây giờ nàng đã mười lăm tuổi, dựa theo dòng thời gian của kiếp trước, vài ngày tới, sẽ có kết quả kỳ thi mùa xuân, tin tức Vương Hựu đỗ đầu kỳ thi hội sẽ lan truyền khắp kinh thành, tiếp theo là kỳ thi đình, hắn sẽ giành được vị trí thứ nhất, trở thành trạng nguyên đứng đầu Lục Nguyên.
Cũng bởi vì danh tiếng lẫy lừng mà Vương Hựu được phủ Trấn Quốc Công chú ý đến, trưởng công chúa thường ngày tụng kinh niệm phật không ra khỏi cửa mới gặp mà tựa như đã quen từ lâu, sau khi tìm hiểu kỹ về thân thế của hắn thì bất ngờ phát hiện hắn chính là đứa con trai không may bị thất lạc khi mới hai tuổi của mình.
(1) Lục Nguyên: hệ thống thi cử của triều đình, bao gồm thi huyện, thi phủ, thi viện, người đứng nhất gọi là án thủ. Tiếp sau là có thi hương, thi hội, thi đình, tương ứng với đó là giải hương, giải hội và trạng nguyên.