Chương 47: Đứa con bị thất lạc (3)

Vương phu nhân mỉm cười, trong lòng cũng biết không chỉ có vậy.

Lúc Vương Hựu đến nhà họ Vương thì đã bốn tuổi, nhưng đứa trẻ bốn tuổi nhìn lại như chưa đến ba tuổi. Từ những vết bầm tím trên cơ thể, họ biết bà lão kia đối xử không tốt với hắn, trả lại hà bao cho chủ nhân của nó, tìm một gia đình khác cho đứa bé có lẽ là hành động tốt nhất bà ta làm cho hắn.

Trong cả một khoảng thời gian dài, hắn đều xa lánh họ, nhưng cũng sợ ở một mình, trong thời gian đó đi đâu họ cũng mang hắn đi cùng, hắn yên lặng cũng được, xa cách họ cũng được, miễn là hắn cảm thấy an toàn, thoải mái.

Lúc ngủ, bà ấy sẽ kéo hắn ngủ cùng hai vợ chồng, cố gắng tranh thủ thời gian khiến hắn dần buông bỏ cảnh giác.

Đứa trẻ này rất khó tin tưởng người khác, cũng rất khó thiết lập mối quan hệ thân thiết với người khác.

Bao năm qua, hắn đã coi họ như người thân và nơi đây chính là ngôi nhà duy nhất của mình. Đột nhiên có một đám người xuất hiện, nói rằng họ mới là người thân của hắn, khó trách hắn không thể tiếp nhận luôn.

"Hựu Nhi, nếu trưởng công chúa thật sự là mẹ đẻ của con, con suy nghĩ mà xem, bà ấy đã tìm kiếm con mười mấy năm, nhiều năm như vậy, không bước chân ra khỏi cửa, ở nhà cầu Phật cho con được bình an, hôm đó nửa đêm bà ấy chạy tới nhà, lúc hỏi chuyện mẫu thân mà che mặt khóc, phải buồn thương đến mức nào?"

Nghĩ đến đây, Vương phu nhân cũng đỏ mắt, nắm tay Vương Hựu: "Hựu Nhi, trên đời này luôn có người toàn tâm yêu thương con, cha mẹ ruột còn yêu thương con hơn cả cha mẹ."

Vương Hựu "vâng" một tiếng, lông mày cũng không còn nhíu chặt như trước nữa.

"Với cả, không phải con vẫn luôn tìm kiếm tiểu cô nương đó sao?" Vương phu nhân nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Năm nay chắc nàng mười lăm tuổi đúng không?"

Vương Hựu ho khan một tiếng: "Sao mẫu thân..."

"Có phải con đã đến Thành Tây hỏi thăm tin tức của con bé không?" Vương phu nhân liếc nhìn hắn: "Mấy năm trước, lúc đến chẩn mạch cho mẫu thân, Quách đại phu từng hỏi mẫu thân đã đính hôn cho con với một nha đầu tên "Tiểu Nhã" lúc nào vậy, vốn dĩ cháu gái của ông ấy đã nhìn trúng con."

"Mẫu thân, con chỉ là..."

Vương phu nhân hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của hắn, che miệng cười: "Con đợi con bé, không cần giải thích với mẫu thân, mẫu thân chỉ muốn nói, dù là vì nguyên nhân nào khiến con muốn tìm nàng, nhiều năm như vậy mà không có kết quả, nhưng nếu con thật sự là thế tử phủ Quốc Công, muốn tìm một người chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

Mắt Vương Hựu sáng lên một chút, Vương phu nhân thở dài, đứng dậy ôm lấy hắn, khẽ vỗ lưng hắn như vô số lần trước đây: "Yên tâm đi Hựu Nhi, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."

Đương nhiên, Vương Cần Sinh cũng không thật sự về phòng, mà vẫn luôn chờ ở ngoài cửa phòng Vương phu nhân, không đến một khắc, hắn ta thấy Vương Hựu đi ra, vẻ mặt lạnh lùng u ám đã tiêu tan, biến thành một vầng trăng sáng ngời, ấm áp như mọi ngày.

Vẫn là phu nhân có cách hay!

Vương Cần Sinh lại đuổi theo, bị Vương Hựu ngăn lại: "Ta ra ngoài một lát, ngươi đi lấy thuốc cho mẫu thân ta đi."

Hự...

Dù không quá tình nguyện, nhưng việc uống thuốc của phu nhân vẫn quan trọng hơn, hơn nữa Vương Hựu ra ngoài một mình cũng là chuyện hết sức bình thường.

Vương Cần Sinh xoay người đi vào phòng bếp.

Vương Hựu ra ngoài một mình, thuê một chiếc xe ngựa ở góc đường Trường An.

Xe ngựa lao thẳng ra khỏi kinh thành.

Ngoài kinh thành mười dặm, có một hòn núi tên là Vọng Quy. Núi không cao nhưng phong cảnh rất đẹp, mùa xuân có hoa đào, mùa thu có lá phong đỏ, cho dù là tránh nắng mùa hè hay thưởng tuyết mùa đông đều là sự lựa chọn tuyệt vời. Vì vậy, nơi đây thường xuyên có du khách đến, xuân hạ thu đông mùa nào cũng rất náo nhiệt.

Ngay trên vị trí cao nhất của núi Vọng Quy, nhìn xuống phía dưới hai trăm thước, có một sơn trang ẩn mình trong khe núi, được cây cối che khuất, hiếm khi được mọi người chú ý đến.

Khi Vương Hựu xuống xe lêи đỉиɦ núi, đi bộ lên sơn trang thì đã là lúc chạng vạng.

Hoàng hôn buông xuống núi, sắc đỏ phản chiếu lên trường bào màu xám trắng của hắn, nhìn hắn giống như một bông hoa hồng đỏ giữa núi.

Hắn được một người hầu dẫn đến một đình viện, bên trong viện có cầu nhỏ nước chảy, hoa núi đang lúc nở rộ. Hắn đến trước cửa, khẽ hành đại lễ: "Học trò đã đạt được kỳ vọng của tiên sinh."

...

Thời tiết tháng tư ấm nóng, đặc biệt là hôm nay, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Đường phố Trường An tấp nập người xe qua lại, ở các quán trà lớn hình như lao xao hơn mọi khi.

Một cỗ xe ngựa phóng nhanh qua, dừng lại trước cửa phủ viên ngoại, một nam nhân mặc y phục sang trọng bước xuống ghế đẩu, bước chân vào phủ có phần gấp gáp.

Tần Vũ đã nằm ở nhà gần nửa tháng.

Người ta vẫn hay nói thương cân động cốt một trăm ngày, hắn ta gãy hai cái xương sườn, nửa tháng đã trôi qua vẫn đau đến mức đêm không ngủ được.

Lúc Tần Chấp đi vào, thấy hắn ta đang nằm trong màn, chửi mẹ mắng cha.

Con mẹ nó, Vương Hựu, vết thương này không phải do hắn gây ra, hai chữ Tần Vũ sẽ bị viết ngược!

"Đệ còn mặt mũi mà mắng chửi?" Tần Chấp nổi giận đùng đùng đi vào: "Ban đầu ta đã dặn đệ thế nào? Bảo đệ đi kết giao với Vương Hựu, chứ không phải kết thù với hắn! Đệ thì tốt rồi, hôm nay đến mẫu thân của hắn là ai ta cũng gặp được rồi!"

Tần Vũ nhịn đau ngẩng đầu lên: "Đại ca, chắc chắn chưa? Đúng là thế tử phủ Quốc Công sao?"

"Chuyện nhỏ máu nhận thân hôm nay, ta nghĩ chỉ là hình thức thôi! Việc này đã ồn ào lắm rồi, nếu không phải cầm chắc mười phần, sao phủ Quốc Công lại cho phép tin tức truyền đi khắp kinh thành! Bây giờ nhỏ máu nhận thân, đến cả bệ hạ cũng đến phủ Quốc Công, chuyện này còn nhầm lẫn được sao?"

Tần Chấp đang cầm quạt giấy trong tay, suýt chút nữa thì bẻ gãy cả quạt.