Vừa nói chuyện hắn ta vừa định rót rượu cho Vương Hựu, nhưng nghĩ ra vừa rồi công tử đã uống rất nhiều rồi nên lại đặt bầu rượu xuống.
Nghe hắn ta hỏi vậy, trong đầu Vương Hựu đột nhiên vang lên câu nói của Vương Cần Sinh trong mơ, lúc đó hắn ta đã bật khóc: "Bọn chúng ác ôn bắt nạt kẻ yếu, ta càng chạy, càng cầu xin, chúng lại càng hả hê, đánh càng hăng hái. Trong mắt chúng, ta chỉ là đồ chơi khiến chúng vui vẻ."
Hắn cau mày, gạt bỏ giọng nói thê lương này ra khỏi tai, đưa cho Vương Cần Sinh một miếng bánh ngọt: "Quân tử co được dãn được, nhưng đối với vài người, nếu ngươi lui một bước hắn sẽ tiến ba bước."
Vương Cần Sinh dường như đã hiểu, vui vẻ nhận lấy bánh ngọt, vừa định trò chuyện với công tử một chút, thì chợt nghe giọng một nội thị truyền từ bên trên xuống: "Trưởng công chúa Dung Hoa đến!"
...
Ôn Ngưng biết rõ tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Kiếp trước Thẩm Tấn đi dự yến tiệc Quỳnh Lâm, sau khi trở về việc đầu tiên là đến Ôn phủ.
Tuy rằng đêm đã khuya, việc này có phần không hợp quy củ, nhưng lúc đó hôn sự của hai người đã định, hắn lại "ngồi nhờ" xe ngựa của Ôn Đình Xuân, nên đến Ôn phủ một cách hết sức tự nhiên. Ôn Đình Xuân cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không quản chuyện của nhi nữ.
Đêm đó, Thẩm Tấn kể cho nàng nghe chuyện xảy ra ở yến tiệc Quỳnh Lâm.
Đầu tiên, không biết vì lý do gì mà tân khoa trạng nguyên xảy ra mâu thuẫn với con trai Tần thượng thư, hai người không ai chịu ai, suýt chút nữa thất lễ trước mặt thánh thượng và sau đó là Dung Hoa công chúa.
Nàng vẫn còn nhớ vẻ mặt kỳ lạ của Thấm Tấn lúc đó.
"Trưởng công chúa Dung Hoa thờ Phật mười mấy năm, hơn mười mấy năm nay chưa từng ra khỏi Phật đường của phủ Quốc Công, mà hôm nay lại đến dự yến tiệc Quỳnh Lâm!"
"Trưởng công chúa Dung Hoa?"
Lúc trưởng công chúa Dung Hoa bắt đầu bái Phật, nàng còn chưa ra đời, đến lúc hiểu chuyện hơn thì luôn ở trong khuê phòng. Nên lúc đó nàng còn không biết trong triều có vị trưởng công chúa này.
Thẩm Tấn giải thích với nàng: "Trưởng công chúa Dung Hoa là đích tỷ của bệ hạ, được bệ hạ rất kính trọng, từng giúp đỡ bệ hạ trong việc triều chính, sau khi gả cho hộ quốc công thì rút lui khỏi triều chính. Đáng tiếc, mười chín năm trước, đứa con trai duy nhất của trưởng công chúa bị thất lạc lúc kinh thành náo loạn, trưởng công chúa tìm kiếm hắn bao nhiêu năm nay mà không có kết quả, từ đó trở đi, bà ấy thành tâm bái Phật, đóng cửa không ra ngoài."
"Vậy tại sao bà ấy lại đến yến tiệc Quỳnh Lâm?"
"Đây cũng là điều khiến người ta ngạc nhiên!" Lúc đó Thẩm Tấn đang uống rượu ở bữa tiệc, lúc này hơi nhướng mày kể lại: "Nghe nói bệ hạ đã hạ chiếu chỉ đến phủ Quốc Công mời, các tiến sĩ năm nay cùng lứa với thế tử thất lạc của phủ Quốc Công, nghĩ là trưởng công chúa thấy những học trò kia, tinh thần sẽ phấn chấn hơn, giải tỏa được ưu sầu."
Lúc đó Ôn Ngưng khó hiểu: "Thấy người nhớ người, thế chẳng phải càng khó chịu hơn sao?"
"Thế mới biết bệ hạ chính là bệ hạ! Muội đoán xem sau đó trưởng công chúa đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Ngưng gật đầu: "Hai ngày nay đầu đường cuối hẻm đều có tìn tức về trạng nguyên lang nên muội cũng có nghe qua."
"Lúc trưởng công chúa đến, Vượng Hựu và Tần Chấp đang xảy ra tranh chấp. Trưởng công chúa vừa gặp đã thấy quen mắt, cũng không hỏi hai người đang tranh chấp vì chuyện gì, mà lại hỏi Vương Hựu năm nay bao nhiêu tuổi, nhà ở chỗ nào, cha mẹ còn hay đã mất. Nhìn ánh mắt đó, có lẽ bà ấy đang nghi ngờ trạng nguyên lang chính là đứa con trai thất lạc của mình!"
Ôn Ngưng lúc ấy che miệng cười: "Sao lại có chuyện trùng hợp thế được, đến kịch hát cũng không dám viết vậy. Chắc do trưởng công chúa nóng lòng quá thôi."
Lúc đó Thẩm Tấn chặc lưỡi hai lần, kể là lúc nhìn kỹ lại thì đúng là hơi giống trưởng công chúa, Ôn Ngưng cũng không để chuyện này trong lòng.
Nhưng không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, thực tế còn vô lý hơn cả trong kịch.
Không lâu sau, phủ Quốc Công đến kiểm chứng, xác nhận Vương Hựu chính là thế tử thất lạc năm đó, nhưng không thể xác minh được là do gặp phải người khác hay vì nguyên nhân khác nên cuối cùng đến sống trong một gia đình giàu có ở Lĩnh Nam.
Trong vòng một năm, gia đình đó bị lưu binh đốt nhà gϊếŧ người, cướp hết gia sản, chỉ còn một mình hắn sống sót, sau đó được nhà họ Vương nhận nuôi.
Mà lúc này, ở yến tiệc Quỳnh Lâm, Vương Hựu không xảy ra mâu thuẫn với Tần Chấp mà được Gia Hòa đế chỉ đích danh bước ra khỏi hàng.
"Đây là tân khoa trạng nguyên của năm nay, cũng là trạng nguyên đỗ đầu Lục Nguyên đầu tiên kể từ khi thành lập Đại Dận ta. Dung Hoa, tỷ thay cô lại nhìn một chút, thấy hắn thế nào?" Gia Hòa đế không mặc long bào, trên thân là thường phục huyền sắc được thêu hoa văn hình rồng bằng chỉ vàng, thoải mái dựa vào ghế, hãnh diện nhìn Vương Hựu đang cúi đầu bên dưới.
Trưởng công chúa được ban ngồi bên phải, vừa nhìn thấy chàng thiếu niên có thân hình rất cao, đôi mắt đã dán chặt vào khuôn mặt hắn.
Bà ấy chậm rãi đứng dậy, tránh xa cõi đời nhiều năm, lúc này làn da dưới ánh đèn cung điện trở nên tái nhợt, hốc mắt hơi đỏ lên: "Vị này... trạng nguyên lang, năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở chỗ nào? Cha mẹ còn hay đã mất?"
Không đợi Vương Hựu trả lời, bà ấy đã vội hỏi: "Sau lưng ngươi có phải có một vết bớt hình quả lê không?"
Toàn bộ Quỳnh Lâm uyển nhất thời im lặng.
...
Mặc dù Ôn Ngưng bị phạt cấm túc, nhưng Ôn Đình Xuân không nói rõ là cấm túc trong viện hay trong phủ.
Thế chắc là cấm túc trong phủ.
Tối đến, nàng đến phòng hai ca ca để đưa thuốc. Kết quả nàng bị Ôn Lan càm ràm cả nửa giờ, nói nàng sao không nói thật với hắn, không nên đi tìm Ôn Kỳ làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Cuối cùng cũng nghe xong, đến chỗ Ôn Kỳ lại bị hắn nhìn chằm chằm đầy ẩn ý thêm nửa giờ nữa.
Nhị ca của nàng là người khôn ngoan, chắc hẳn đã đoán ra được mình bị nàng lừa làm ra cái trò bắt rể kia.
Nhưng hắn không hỏi, nàng sẽ kiên quyết không nói.
Lúc trở về phòng, giờ đi ngủ đã muộn hơn bình thường rất nhiều, Lăng Lan đã chuẩn bị nước tắm cho nàng từ trước, thấy trời đã khuya, trong lúc nàng tắm còn đến phòng bếp lấy chút đồ ăn đêm cho nàng.