Vương Cần Sinh đang ngủ say, trong lúc mơ hồ cảm thấy trước mắt mình có thứ gì đó, hình như có người đang thắp đèn trong phòng.
Hắn ta dụi mắt ngồi dậy, mở mắt ra thì ngây ngẩn cả người.
"Công... công tử?" Vương Cần Sinh ngạc nhiên nhìn Vương Hựu.
Đây là lần đầu tiên công tử đến phòng hắn ta vào ban đêm, không biết có phải vì đã muộn không, nhưng nhìn sắc mặt công tử hơi tái: "Công tử có chuyện gì vậy?"
Vương Cần Sinh nhanh chóng xuống giường.
"Không có gì." Vương Hựu liếc nhìn hai chân hắn ta, biết rõ chỉ là một giấc mơ, nhưng hiện tại thấy Vương Hựu vẫn nguyên vẹn không bị sao, cả người tràn đầy sức sống, thì không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi ngủ tiếp đi, ta đến xem ngươi chút rồi đi."
Vương Cần Sinh: "Hả?"
"Vừa rồi ta gặp ác mộng." Vương Hựu ấn trán, đứng dậy rời đi.
Đi được nửa đường, hắn quay lại: "Vương Cần Sinh, mấy ngày nay ngươi có ra cửa không?"
Vương Cần Sinh ngái ngủ, lắc đầu: "Lão gia bảo ta ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, nên..."
"Mấy ngày nữa tiếp tục ở trong phòng nghỉ ngơi."
Vương Cần Sinh lại ngây người tập hai, vốn định bảo ngày mai sẽ đến chỗ lão gia thưa chuyện, để hắn ta ra ngoài mua chút đồ dùng trong nhà, nhưng đêm khuya công tử lại đến bảo hắn ta đừng ra ngoài...
Vương Hựu không giải thích nhiều, nói xong thì rời đi luôn.
Vương Cần Sinh không biết làm gì hơn là ôm đầu, chui vào chăn ngủ tiếp.
Vương Hựu ra ngoài, gió đêm thổi vào khiến hắn thấy bản thân hơi khó hiểu, nhưng hai giấc mơ liên tiếp thực sự khiến hắn thấy bất an.
Hắn quên đi hình ảnh trong mơ, bước vào thư phòng.
...
Kỳ thi mùa xuân tổ chức ba năm một lần là một sự kiện trọng đại của triều đình. Kinh thành lúc này rất náo nhiệt, nhiều người háo hức chờ đợi kỳ thi đình tiếp theo và kết quả cuối cùng. Thậm chí còn có một số người đến sòng bài, ngấm ngầm đặt cược.
Trong đó, người được đặt cược nhiều nhất tất nhiên là Vương Hựu. Người ta tò mò không biết liệu hắn có thể tiếp tục giành hạng nhất, trở thành trạng nguyên đứng đầu Lục Nguyên khi mới hai mươi mốt tuổi không.
Kinh thành náo nhiệt, công việc trong triều cũng bận rộn, Ôn Đình Xuân và Ôn Lan hầu như ngày nào cũng tối muộn mới về.
Chuyện này khiến Ôn Ngưng có nhiều thời gian tự do hơn.
Hai ngày nay, cứ chiều đến là nàng sẽ ra khỏi phủ, ngồi ở quán trà nghe kịch hát, tối dùng cơm ở tửu lâu, sau đó đến Binh bộ tìm Ôn Kỳ.
Hôm nay đã là ngày thứ ba.
Ngày mai là thi đình, các quán trà náo nhiệt hơn bao giờ hết, các vở kịch đều diễn về trạng nguyên.
Ôn Ngưng trong lòng không yên.
Hai ngày qua ở quán trà mang lại cho nàng chút cảm hứng, nhưng... chuyện này hơi khác người, bản thân nàng cũng thấy hơi thấp thỏm. Hơn nữa còn không biết phần thắng thế nào, lỡ như thất bại...
Lăng Lan nhìn cô nương nhà mình mặt ủ mày chau, tâm tư hoàn toàn không đặt vào vở kịch trên sân khấu, chỉ dùng ngón tay bấu chặt mặt bàn, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt trong veo, sau đó cả mắt sáng bừng, nơi đáy mắt còn ánh lên vẻ kiên định.
Nàng lập tức nháy mắt với nàng ấy.
Lăng Lan hiểu ý, cúi người xuống: "Cô nương, sao vậy?"
Ôn Ngưng ghé vào tai nàng ấy nói mấy câu, mắt Lăng Lan đột nhiên trợn to, run rẩy nói: "Cô... cô nương, người lại định làm gì thế?"
Ôn Ngưng vỗ mu bàn tay nàng ấy, trấn an: "Yên tâm đi, tỷ đi hỏi thăm giúp ta."
Nỗi kinh ngạc của Lăng Lan được động tác của nàng đè xuống.
Thôi vậy, so với những chuyện cổ quái mà cô nương làm ra mấy ngày nay, chuyện này có xi nhê gì.
Nàng ấy làm mặt đau khổ, bất lực nhìn Ôn Ngưng một cái rồi quay người đi.
Lăng Lan vừa đi, Ôn Ngưng chậm rãi uống một ngụm trà.
Nàng bảo Lăng Lan đi tìm người hỏi thăm vụ cá cược, nếu đặt cược tiến sĩ hai giáp thì tỷ lệ cược là bao nhiêu.
Đúng vậy, mấy ngày nay ở quán trà nàng nghe ngóng được nhiều chuyện, và chuyện được người ta bàn luận nhiều nhất chính là vụ cá cược ngầm này, vì vậy cũng bắt đầu suy nghĩ về nó.
Cách đây vài ngày, nàng đã cầm rất nhiều đồ trang sức, đổi được kha khá ngân phiếu.
Nhưng số ngân phiếu kia vẫn chưa đủ.
Mặc dù trong nhà còn có một số đồ đáng giá, nhưng lén lấy ra ngoài đổi thành bạc cũng không phải chuyện dễ, nếu Ôn Đình Xuân mà biết, sợ rằng sẽ bị nàng làm cho tức chết.
Trước mắt có cơ hội kiếm tiền, mặc dù đúng là hơi... hơi kỳ cục nhưng không biết khi nào mới có cơ hội thế này, tại sao không nắm bắt nó?
Nàng do dự hai ngày, suy đi nghĩ lại cảm thấy không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Vừa rồi nàng bảo Lăng Lan đi hỏi thăm tỷ lệ cược, chính là muốn đặt cược vào người kia.
Lần này, chắc chắn Vương Hựu sẽ đỗ đầu. Nhưng thành tích trước đó của hắn quá xuất sắc, nếu đặt cược hắn là trạng nguyên thì dù có thắng cũng không kiếm được bao nhiêu.
Còn Thẩm Tấn thì sao, người đặt cược hắn không nhiều, tỷ lệ cược chắc chắn không cao. Đời này nàng đã hủy hôn với Thẩm Tấn, kết quả thi của hắn sợ rằng sẽ khác với kiếp trước. Lần trước còn gặp hắn say rượu ở Vân Thính Lâu, đặt vào hắn thì hơi nguy hiểm.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới một thư sinh tên Liễu Diệp, chỉ đứng sau Bùi Hựu, khi công bố bảng nhãn, một cửa đặt đã nổ tung, tỷ lệ cược chắc chắn không quá thấp.
Quả nhiên, một lúc sau, Lăng Lan quay lại, nói vào tai nàng: "Nếu đặt cược hắn đứng thứ bảy, tỷ lệ sẽ là năm lần, nếu đặt cược hắn đứng thứ hai, tỷ lệ sẽ là mười lần!"
Ôn Ngưng hít sâu một hơi, bỗng nhiên không còn lo lắng gì nữa.
"Đi!" Nàng vỗ bàn: "Về nhà lấy ngân phiếu!"
Trước khi về nhà, Ôn Ngưng ghé qua một tiệm y phục mua lấy hai bộ nam trang.
Ôn Ngưng đã quen với chuyện này, kiếp trước nàng chạy trốn nhiều lần như vậy, có kiểu ngụy trang nào mà nàng chưa từng thử qua?